Trở lại từ Trung quân phủ, từ trong ra ngoài A Na Côi đều lâng lâng phơi phới.
Nàng dừng chân bên hồ cá trong Hoa Nùng biệt viện, thấy trên mặt sóng biếc phản chiếu bóng hình mình, tóc mây hơi rối, má phơn phớt hưng phấn.
Trời sinh ta đã vậy, có bôi son trát phấn đâu? Nàng nghĩ, hơi bất bình.
Nàng một lòng một dạ nghiền đi ngẫm lại những lời Tiết Hoàn nói, hoàn toàn không để ý động tĩnh trong sân.
Tỉ mỉ sửa sang xong tóc mai trước gương đồng mới nghe thấy tiếng đàn thánh thót cách vách, A Na Côi nghi hoặc ngó nghiêng một hồi, đứng dậy sang phòng đàn bên cạnh.
Là Đàn Đạo Nhất.
Chàng đi yết kiến trở về, đã thay áo bào trắng ở nhà.
Cây đàn cổ giá trị liên thành đã phủ dày bụi, chàng dùng khăn lụa lau bụi, ngón tay tùy ý gảy dây đàn.
Có vài gia nô đi vào quét dọn, Đàn Đạo Nhất đứng lên, hai tay vươn ra, đẩy mở cánh cửa sổ đọng kín bụi, ánh tà dương ùa vào ngập phòng, chàng trở lại ngồi khoanh chân ngay ngắn trước đàn.
Gần hai năm không chạm vào đàn, ngón tay có phần ngượng nghịu, nhưng rất nhanh, điệu nhạc đã trôi chảy, tiếng dây bật cheng cheng làm kinh động chim chóc đầu cành đập cánh bay mất.
Chàng đàn khúc Thích Hàn trong “Quảng lăng tán”, cao vút hào hùng, hàm ý sát phạt.
Lúc gấu váy A Na Côi lướt qua bên bàn, Đàn Đạo Nhất bỗng dừng tay, ấn giữ dây đần rung rung.
Đáy mắt còn vương một nét sôi nổi, chàng nhìn A Na Côi ngược sáng đi tới, cười nói: “Nhu Nhiên, Nhu Nhiên, núi đượm ráng tà, ưng liệng trời cao, nếu không phải là Nhu Nhiên thì sao sinh ra được A Na Côi?”
Dường như chàng hoàn toàn không nhớ đến chuyện A Na Côi vừa đi thăm Tiết Hoàn, không châm chọc mỉa mai, trái lại còn ngậm cười hòa nhã.
A Na Côi chằm chằm nhìn chàng, thầm thở phào một hơi.
“Nơi này không phải Nhu Nhiên,” Đàn Đạo Nhất bất đồ nhớ lại chuyện xưa, A Na Côi lại rất bình tĩnh, “Nguyên Dực đã chết.” Mà A Na Côi thì cũng không ca hát trong bóng đêm ngoài lều của hắn nữa rồi.
Nàng lẳng lặng nhủ thầm.
Đàn Đạo Nhất ngó lơ.
A Na Côi bên cạnh dần đi xa, A Na Côi dắt ngựa giẫm lên sắc cỏ bất tận năm ấy càng đi càng gần, gần đến mức chàng có thể thu trọn vào mắt khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết và đôi mắt tựa làn thu ba của nàng.
Chàng nói: “A Na Côi, đợi đánh xong trận này, chúng ta lại đi Nhu Nhiên đi.”
A Na Côi một tay chống cằm, ngắm ráng chiều huy hoàng ngoài cửa sổ, lòng nhớ nhung Tiết Hoàn.
Nàng lơ đãng nói: “Anh muốn xuất phát từ Kiến Khang đi Nhu Nhiên? Vậy thì Hoàn Doãn phải đã chết, Bắc triều đã thất bại.”
Đàn Đạo Nhất phản vấn: “Em cho rằng không có ngày đó sao?”
A Na Côi ngoái đầu lại nhìn chàng, lắc đầu, “Có ngày đó hay không đều chẳng liên quan đến tôi, tôi sẽ không đi cùng anh.”
Đàn Đạo Nhất mặt không biến sắc, còn hỏi: “Tiết Hoàn đã khai báo tung tích quốc tỉ chưa?”
Chàng nhắc đến Tiết Hoàn, ánh mắt A Na Côi lập tức cảnh giác, nàng nói: “Tôi không biết chuyện gì về quốc tỉ hết.”
“Không có quốc tỉ mà cũng dám tự chui đầu vào lưới?” Đàn Đạo Nhất mỉm cười, “Vậy thì hắn cũng chỉ có đường chết mà thôi.”
A Na Côi nhíu cặp mày mảnh.
Đám nô bộc lau bàn trà sáng bóng không còn một hạt bụi rồi lui ra cửa đợi phân phó.
Vương Lao dẫn một thiếu nữ hãy còn non trẻ vào.
Thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, ắt hẳn được giáo dưỡng rất tốt, hành lễ với Đàn Đạo Nhất, khẽ gọi lang chủ.
Đàn Đạo Nhất chỉ lướt mắt qua mặt cô bé, đại khái là cảm thấy tạm hài lòng, chàng thu tay áo đứng dậy, dửng dưng ban cây cổ cầm mình từng yêu quý cho thiếu nữ: “Luyện nhiều hơn đi, bệ hạ sẽ thích.”
Thiếu nữ nghĩ đến hoàng đế mười lăm tuổi, mặt ửng đỏ, nói cảm tạ lang chủ rồi lặng lẽ đảo ánh mắt tò mò quanh phòng.
A Na Côi đã hiểu, khóe miệng nhếch lên.
Nàng rời khỏi phòng đàn, nghe thấy tiếng bước chân Đàn Đạo Nhất theo sát phía sau, A Na Côi đứng lại bên hành làng, nhường đường cho chàng, nói: “Sao anh không tay cầm tay dạy cô bé đấy?”
Đàn Đạo Nhất liếc nàng, vẻ mặt A Na Côi không có ghen tị, lại mang chút mỉa mai.
Đàn Đạo Nhất chẳng để tâm, “Cô tưởng ta rảnh lắm chắc?”
A Na Côi đuổi theo một bước, hỏi: “Nếu có quốc tỉ, anh sẽ thả chàng đi chứ?”
Ánh mắt Đàn Đạo Nhất cố định tại mặt nàng, “Phải.”
Sau khi Đàn Đạo Nhất lệnh mĩ thiếp của mình ghé thăm Tiết Hoàn, Nguyên Hồng lập tức một lần nữa thẩm vấn Tiết Hoàn, muốn truy vấn tung tích quốc tỉ.
Nào ngờ Tiết Hoàn thề thốt phủ nhận lời đã nói trên điện ngày đó, lúc thì nói mình cũng chưa từng thấy quốc tỉ, lúc thì nói đầu óc hồ đồ rồi, tuy đã thấy nhưng không nhớ ra giấu ở đâu.
Nguyên Hồng phái người đào vớt toàn bộ giếng trong cung mấy lần, không thu hoạch được gì, rốt cuộc mất kiên nhẫn, giận dữ nói: “Ta muốn giết tên Tiết Hoàn này!”
Đàn Đạo Nhất khuyên cậu bình tĩnh đừng nóng, “Nếu không phải có chỗ dựa, sao hắn dám tự đâm đầu vào đường cùng?”
Nguyên Hồng phiền muộn khôn xiết, “Đáng tiếc hắn lại là người đơn côi, không có gì để bắt thóp.” Cậu hỏi Đàn Đạo Nhất, “Sao không mời vị thị thiếp kia của thầy đi moi lời hắn lần nữa?”
Đàn Đạo Nhất không tỏ rõ ý kiến, nói một câu dời sự chú ý của Nguyên Hồng: “Mùa nước lên đã qua, mực nước Hán Giang đã hạ xuống, phải đề phòng Hoàn Doãn tập kích Tương Phàn.”
“Đúng vậy,” Nguyên Hồng lập tức triệu tùy tùng, “Truyền khẩu dụ đi Tương Dương, mời cữu cữu đề phòng Hoàn Doãn đánh lén.”
Bên này chàng bận rộn chiến sự trước mắt, không rảnh hồi phủ, mà Hoa Nùng biệt viện dưới sự quán xuyến của Vương Lao đã dần rộ tiếng cười nói nũng nịu của các cô gái.
Nhân lúc không ai để ý, A Na Côi thay sang bộ áo xanh của đồng nô, đi tới Trung quân phủ.
Có ý chỉ của hoàng đế, bọn thị vệ không ngăn cản nàng.
A Na Côi đứng bên cửa nhìn quanh.
Nguyên Hồng có ý định chiêu hàng, Tiết Hoàn không phải chịu nghiêm hình tra tấn, còn được đổi y phục sạch sẽ, tóc vấn lên.
A Na Côi lặng lẽ xích lại gần Tiết Hoàn đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng gãi gãi tai hắn, “Chàng xem đi, lần này em không hề bôi son trát phấn phải không?”
Tiết Hoàn mở mắt ra nhìn, trước mặt là khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, đôi môi thắm đỏ mọng nước, hàng mày cong cong tự nhiên, trong mắt long lanh ý cười.
Tiết Hoàn nhéo má nàng, nói: “Đàn Đạo Nhất không quản lí em, cứ mặc em chạy lung tung vậy à?”
Gần đây Đàn Đạo Nhất chẳng để ý đến A Na Côi lắm, hoàng đế mười lăm tuổi, đã đến lúc tuyển hoàng hậu, trước mắt còn phải đề phòng Hoàn Doãn và Phàn Đăng đã nuôi binh sẵn sàng được ba tháng.
Hơn nữa, Tiết Hoàn bị nhốt ở đây, nàng có thể chạy đi đâu? A Na Côi hạ giọng, “Hắn muốn em đến hỏi thăm tung tích quốc tỉ.”
Tiết Hoàn nhìn A Na Côi.
Khi không cười, hai mắt hắn tối tăm u ám.
“Ta biết,” Sắc mặt hắn bình tĩnh, còn mỉm cười, “Ta biết hắn tâm tâm niệm niệm quốc tỉ, ta sẽ không cho hắn.”
A Na Côi im lặng.
Hiện giờ Trung quân phủ canh phòng nghiêm ngặt, Tiết Hoàn định chạy thoát thế nào? Nhưng ngữ khí hắn vô cùng kiên định, khuyên cũng vô dụng, A Na Côi nhìn hắn có phần ai oán, nàng muốn bịt tai lại, “Vậy chàng tuyệt đối đừng lỡ miệng nói với em, em sợ em nói mớ bị hắn nghe thấy.”
Tiết Hoàn thuận miệng hỏi: “Lúc em ngủ hắn có bên cạnh không?”
“Không!” A Na Côi tự biết mình lỡ lời, vội há miệng khoe với hắn hàm răng sắc bén của mình, “Hắn dám chạm vào em, em sẽ cắn hắn.”
“Cắn hắn được cái ích gì? Nếu có cơ hội, em nên giết hắn.” Tiết Hoàn vẫn đang cười, song ánh mắt hơi lạnh.
Thấy A Na Côi co rụt người, hắn nâng cằm nàng lên, “Không giết hắn, hắn sẽ gác đao lên cổ em, bức ta đem quốc tỉ ra, ta phải làm sao?” Thấy A Tùng trợn tròn hai mắt, Tiết Hoàn nhướng mày, “Em tưởng hắn không đủ tàn nhẫn để làm vậy sao?”
Trái tim A Na Côi như bị ai bóp siết, nghẹn ứ không nói nên lời.
Tiết Hoàn lắc đầu, hắn không thúc ép nàng, cũng không nỡ hù dọa nàng thêm.
Hắn hôn mạnh một cái lên bờ môi run rẩy của nàng, trấn an nàng, “Đừng sợ, chúng ta còn phải đi Bột Hải trộm tiểu công chúa làm con gái em cơ mà.” Đợi A Na Côi tựa đầu lên ngực hắn rồi, sắc mặt Tiết Hoàn không còn nhẹ nhàng như thế nữa, “Nhưng ta phải giữ một món đồ hộ thân, để khiến chúng ném chuột sợ bình.”
A Na Côi biết Tiết Hoàn tin Phật, nàng ngập ngừng nói: “Em làm mất tràng hạt của chàng rồi.”
“Bây giờ có cầu Bồ tát cũng vô ích,” Tiết Hoàn cười bất đắc dĩ, hắn cúi đầu nhìn hai bàn tay trắng của mình, “Phải dựa vào chính mình thôi…”
Đối thoại của họ bị tiếng ồn ào thình lình rộ lên bên ngoài ngắt ngang.
A Na Côi rời khỏi Tiết Hoàn, nhoài người trên cửa sổ dỏng tai nghe, chỉ một chốc sau, nàng đã nghe ra manh mối, quay đầu lại, chạm phải ánh mắt có phần kinh ngạc và mừng rỡ của Tiết Hoàn – thì ra có cấp báo truyền đến Kiến Khang, ba ngày trước, Hoàn Doãn bất ngờ đánh chiếm Tương Dương.
Tàn binh của Đàn Quyên và Vương Huyền Hạc hội hợp nhưng không dám đối đầu trực diện, đang dẫn quân vừa đánh vừa rút dọc theo sông Hán Thủy.
Lúc này, e rằng chiến hỏa đã lan đến hai bờ Trường Giang.
Lúc A Na Côi chạy về nhà, Đàn Đạo Nhất cũng đã trở lại Đàn phủ.
Lần này Hoàn Doãn chuẩn bị kĩ lưỡng rồi mới đến, y đích thân thống lĩnh các bộ tinh kị Nhu Nhiên, Châu Tuần Chi chỉ huy đội thủy quân mới luyện, chia làm hai đường thủy bộ tấn công chớp nhoáng.
Phàn Đăng, sau nhiều tháng tạm ngừng chiến, cũng bắt đầu tấn công phòng tuyến sông Hoài.
Châu Tuần Chi nhận lệnh Hoàn Doãn, tự mình viết một lá thư gửi Đàn Đạo Nhất, liệt kê chi tiết quân ân của Hoàn Doãn khi ở Lạc Dương, cuối thư viết: Trước khi khởi hành, bệ hạ đã đặc biệt đến viếng mộ Ngô vương.
Nhìn thấy vết mũi tên trên cổ họng Ngô vương đâm sâu vào xương khoảng một tấc, nếu giao bộ hài cốt này cho quốc chủ Giang Nam, chẳng biết quốc chủ sẽ giận dữ thế nào.
Bệ hạ đã dốc lòng bảo toàn thanh danh trung nghĩa của sứ quân, không biết sứ quân có hiểu được nỗi khổ tâm này hay không?
Nguyên Hồng đã sớm biết tin có một phong thư như vậy, lệnh cung sử đi hỏi Đàn Đạo Nhất.
Đàn Đạo Nhất cười khẩy, nói: “Chẳng hiểu viết cái gì.” Không đợi cung sử can ngăn đã ném thư vào lửa.
Cung sử thấy sắc mặt chàng khó coi, ấp úng vài câu rồi đành cáo từ.
Đàn Đạo Nhất xoay người lại, thấy A Na Côi bám cột trụ hành lang, đứng ngoài cửa nhìn chàng.
Như bị động tác đột ngột quay đầu của chàng làm giật mình, A Na Côi chậm rãi buông tay, ánh mắt né tránh.
Ngày thường A Na Côi ở Hoa Nùng biệt viện, rất ít khi chủ động đến tìm Đàn Đạo Nhất.
Đàn Đạo Nhất rảo bước đến trước mặt A Na Côi.
Vừa thấy trang phục của nàng, Đàn Đạo Nhất biết ngay nàng lại đi gặp Tiết Hoàn, chàng chẳng tức giận, cũng không hỏi tới tung tích quốc tỉ, mỉm cười với A Na Côi như không có chuyện gì xảy ra: “Lúc ở Lạc Dương, là Châu Tuần Chi muốn truy sát cô à?”
Hiện giờ, hễ nghe thấy chữ “giết” là A Na Côi kinh hồn bạt vía, không khỏi bật thốt: “Anh định làm gì?”
Đàn Đạo Nhất hừ lạnh: “Báo thù cho cô.”
Tin tức Hoàn Doãn và Châu Tuần Chi cử binh đông tiến truyền vào cung, Nguyen Hồng xem như trấn tĩnh, lập tức hoãn việc tuyển hậu, thả mấy ngàn con thuyền xuống sông, ngày đêm thao luyện, chuẩn bị ngăn địch.
Vương Huyền Hạc và Đàn Quyên ở tiền tuyến tạm nghỉ lấy hơi, trong lúc đợi triều đình tiếp viện thì kiên quyết bám chặt đại quân của Hoàn Doãn tại Ngạc Châu.
Kéo dài hơn một tháng, Vương Huyền Hạc bỏ thành chạy, cuối cùng đại quân của Hoàn Doãn cũng vào được Ngạc Thành đóng chiếm, hai bên tạm dừng can qua.
Hoàn Doãn thân bận áo giáp, được chúng tướng vây quanh leo lên đài điểm tướng cũ.
Nơi này từng là đất định đô của nước Ngô, phía Tây dựa núi Phàn, phía Bắc trông ra sông, Hoàn Doãn hào hứng phấn khởi, nói: “Chim khách bay lên đài Ngô, phượng hoàng vút qua đất Sở, đất Ngô Sở, đầm Vân Mộng, tất cả đều đã tận mắt chứng kiến, chẳng biết hôm nay có may mắn được thấy điềm lành kỳ lân không?”
Châu Tuần Chi cười nói: “Bệ hạ, Ngạc Châu có núi có sông, trấn giữ Giang Nam.
Qua Ngạc Châu và Giang Lăng là phòng tuyến Trường Giang của Nguyên Hồng không còn sót lại gì, xuôi Nam có thể như vào chốn không người.”
Đối với Hoàn Doãn, Kiến Khang đã là vật trong túi, y gật gù, nói: “Trước sau ta chỉ có một nỗi tiếc nuối…”
“Mời bệ hạ nói.”
Hoàn Doãn ngắm sông nước mênh mông, lại không nói ra, chờ đến khi trở về trong thành, bình lui tùy tùng rồi, Hoàn Doãn mới cười với Châu Tuần Chi, “Quốc công, ông có biết đêm qua trong cung gửi tấu nói gì không?”
Châu Tuần Chi không dò ra được manh mối gì từ vẻ mặt Hoàn Doãn, cụp mắt đáp: “Thần không biết ạ.”
Hoàn Doãn ngồi ngay ngắn sau bàn, nhìn bả vai so lại của Châu Tuần Chi – tư thái lão vẫn luôn khiêm cung như vậy.
Hoàn Doãn bỗng thở dài một hơi, nói: “Quốc công, ông lừa ta khổ quá…”
Châu Tuần Chi hoang mang, không nói không rằng quỳ xuống, “Bệ hạ, thần không biết…”
“Sao ông có thể không biết cho được?” Hoàn Doãn cười như không cười, “Mạc tá cũ của Tề vương, đồng liêu xưa của ông, thay tên đổi họ làm quan ngay dưới mí mắt ta, trong triều đã có người nhận ra lão, ông lại chối bảo không biết.
Ta lệnh Lễ bộ chọn tên cho thái tử, chọn ra một cái tên không lành như vậy, thế mà không ai phát hiện ra có gì không ổn.
Quốc công, ông thực sự nhất thời sơ sót sao?”
Tề vương từng đặt tên cho con út là Tuấn, còn chưa kịp nhập sách đã bị phế truất đi Bột Hải, ngoại trừ Hoàn Doãn, trong triều không ai biết đến cái tên này.
Phong ba đợt trước đã bị Hoàn Doãn cố ý lấp liếm cho qua, y lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, phỏng chừng là trong triều có người tiến tấu gièm pha.
Châu Tuần Chi tê dại da đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Bệ hạ thứ tôi, thần đích thật nhất thời sơ sót, không hề có ý nguyền rủa thái tử.”
Hoàng đế hừ một tiếng, “Thái tử có huyết thống của mẫu tộc nó, thân thể cường kiện, ý chí cứng cỏi, sẽ không dễ dàng bị tà ma ám hại.”
Châu Tuần Chi vội đáp: “Dạ.”
Hoàn Doãn nói: “Kẻ họ Tân kia – vẫn gọi lão là Huyền Tố đi, khi dó lão mang theo quốc tỉ lẩn trốn khỏi phủ Tề vương, ẩn náu ở Giang Nam, sau khi Kiến Khang thất thủ thì lại lên Lạc Dương nhờ cậy ông.
Vương Huyền Hạc cầm bia thần sấm của Hoàng Tượng đến viếng thăm ông, chẳng biết Huyền Tố thì cầm cái gì tới gặp ông?”
Châu Tuần Chi càng nghe càng kinh hãi, lập tức dập đầu, “Xin bệ hạ minh xét, thần và Huyền Tố không hề trao nhận gì riêng.”
Hoàn Doãn hỏi lão: “Quốc tỉ thất lạc hơn hai mươi năm, vẫn là chuyện tiếc nuối nhất trong lòng ta, quốc công biết rõ hơn bất kì ai, đã có tung tích quốc tỉ, tại sao phải gạt ta?”
Châu Tuần Chi quả quyết nói: “Quốc tỉ bị Huyền Tố dâng cho Nguyên thị, lại lưu lạc sau khi Kiến Khang thất thủ, từ đó không thấy ánh mặt trời.
Thần không dám giấu giếm, nếu bệ hạ còn nghi vấn, mời tới nhà thần ở Lạc Dương tra xét.
Nếu phát hiện thần cất giấu quốc tỉ, thần nguyện lấy cái chết tạ tội.”
Hoàn Doãn lạnh lùng nhìn lão, “Quốc công, ông có biết lần này ra ngoài, vì sao ta phải dẫn ông theo không?”
“Làm lính hầu của bệ hạ là bổn phận của thần.”
“Ta không dám để ông làm lính hầu.” Hoàn Doãn mỉm cười, “Ta thật sự sợ, sợ lúc ta không có mặt, quốc công sẽ cải thiên hoán địa ở Lạc Dương, càng sợ lỡ may ta sơ sảy trên chiến trường, đến Lạc Dương cũng không thể quay về.
Quốc công, chỉ khi như hình với bóng với ông, ta mới cảm thấy mình an toàn.”
Châu Tuần Chi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, giọng nói đã run rẩy, “Bệ hạ không phải Nguyên Tu, thần cũng tuyệt không dám làm Vương Phu.
Đại chiến sắp đến, nếu bệ hạ muốn tin lời gièm pha của tiểu nhân thì xin hãy chém đầu thần ngay bây giờ.” Lão rưng rưng dập đầu, “Chỉ mong sau khi thần chết, bệ hạ có thể quét sạch Giang Nam, bình định thiên hạ, hoàn thành đại nghiệp thống nhất.”
“Ta đã sai người tróc nã hỏi tội Huyền Tố, đồng thời phế bỏ phong hiệu của hoàng hậu, đưa nàng ra ngoài cung thanh tu.” Thấy Châu Tuần Chi chấn động, hoàng đế còn tốt bụng trấn an lão, “Ông không cần lo lắng, mấy tháng nay, thân mình hoàng hậu đã dưỡng khỏe rồi.
Ta biết hoàng hậu hiền lương, nhưng ta và ông chinh chiến bên ngoài, khó đảm bảo không có ai lợi dụng một nữ tử yếu ớt như nàng và tiểu hoàng tử để bức vua thoái vị, đến lúc đó lẽ nào nàng lại có sức phản kháng? Chẳng bằng gạt bỏ phong hiệu, yên tâm mà tĩnh dưỡng ngoài cung.
Không phải hoàng hậu bị tà ma quấn thân quanh năm sao? Tu đạo một thời gian cũng có thể an thần tĩnh tâm, ông nói có phải không?”
Đây mới là nguyên nhân hoàng đế muốn mang theo lão xuất chinh, để thừa cơ phế hậu, tịch thu tài sản nhà họ Châu.
Y đã bắt đầu mưu tính từ khi nào?
Châu Tuần Chi rùng mình, hồi lâu sau mới khàn khàn cất tiếng: “Thần,” cổ họng khản đặc, lão hắng giọng mấy lần mới miễn cưỡng nên lời: “Thần nguyện máu chảy đầu rơi, thịt nát xương tan vì bệ hạ.”
“Thịt nát xương tan thì khỏi cần.” Hoàng đế cười nói, “Ta còn phải trông chờ vào ông thống ngự thủy quân cơ mà.
Trong quân đều là người phương Bắc, hiếm có tướng lĩnh am hiểu sông nước.” Y còn dùng sức vỗ vai Châu Tuần Chi, ấn lão xuống thấp hơn, “Trận này mà thắng, ta sẽ đích thân đi đón hoàng hậu hồi cung, nếu không thắng…” Y nhếch khóe miệng, không nói hết câu..