Đường Độc Là Một Đôi


Tiểu Vũ trầm mặc, Đường Tam cũng không mở miệng nữa.

Ôm Thẩm Tu cảm thụ thời gian yên bình khiến cảm giác bởi vì phụ thân rời đi mà ảm đạm mất mát dần ấm lại.

Trên mặt thậm chí xuất hiện nụ cười.
Tấm mắt ấm áp ở trên người hai kẻ ôm nhau, tiểu Vũ mở miệng đánh vỡ yên tĩnh, giọng nói có chút run rấy: “Ca, tiểu Tu.”
“Muội muội của ta.” Đường Tam cười, Thẩm Tu nâng lên gương mặt chôn trong lòng Đường Tam, khóe mắt vẫn còn dư lại chút nước mỉm cười sáng lạn: “Tỷ!”
Tiểu Vũ bình thục chút tâm tình, thần sắc có chút ngượng ngùng nói: “Ta có thể không gọi ngươi là ca ca hay không?”
“Hửm, tại sao?”
“Ta tốt xuất gì cũng là lão đại của học viên Nặc Đinh, đột nhiên có thêm một ca ca, bọn họ sữ nhìn ta như thế nào?”
Đường Tam không để ý: “Được, ngươi cứ gọi ta là tiểu Tam cũng được, dù sao trong lòng ta vẫn biết ngươi là muội muội của ta.”
“Ta cũng vẫn sẽ gọi ngươi là tỷ Tiểu Vũ.” Thẩm Tu nói theo.
“Được, cảm ơn các ngươi đã nguyện ý nhận ta làm thân nhân.” Tiểu Vũ cười cười.

Mẹ, người thấy không, ta không hề cô đơn.

Ta hiện tại có ca ca còn có đệ đệ tiểu Tu, ta hiện tại rất hạnh phúc…
Thời gian như chó chạy ngoài đồng, mới đó đã năm năm sau.
Ba Lạp Khắc vương quốc, phía nam Thiên Đấu đế quốc, cùng Pháp Tư Nặc hành tỉnh tiếp nhưỡng, nói là vương quốc, kỳ thật diện tích của nó chỉ có lớn bằng ba phần tư của Pháp Tư Nặc hành tỉnh, phụ thuộc vào Thiên Đấu đế quốc, một trong tứ đại vương quốc trong cảnh nội của Thiên Đấu đế quốc.

Ba Lạp Khắc quốc vương Côn Đức Lạp là đường đệ của quốc vương Thiên Đấu đế quốc Áo Khố Lạp.
Nam phương của Ba Lạp Khắc vương quốc, trực tiếp cùng Tinh La đế quốc tiếp nhưỡng, bởi vậy, tại trong tứ đại vương quốc của Thiên Đấu đế quốc, lực lượng quân sự của Ba Lạp Khắc vương quốc là cường đại nhất, cũng có thể nói là môn hộ của Thiên Đấu đế quốc.
Thiên Đấu đế quốc vốn có mười cái hành tỉnh, sau lại cấp cho tứ đại vương quốc, hình thành sáu phương thế lực, bản thân đế quốc trực tiếp khống chế năm hành tỉnh, tứ đại vương quốc khống chế một cái, còn có một công quốc tiếp cận vương quốc, chiếm cứ một hành tỉnh nhỏ nhất ở phía đông đế quốc.
Mặt ngoài, tứ đại vương quốc và một cái công quốc cũng chịu sự thống trì của Thiên Đấu đế quốc, nhưng trên thực tế, năm quốc gia này sớm đã trở thành quốc trung chi quốc, ngoại trừ cần phải tiến cống, hết thảy hoàn toàn tự chủ.

Nếu không phải hoàng thất của Thiên Đấu nắm giữ trọng binh, có lẽ nội loạn sớm đã kinh xuất hiện rồi.
Tinh La đế quốc cũng có loại tình huống tương tự.

Bởi vậy hai đại đế quốc nhìn thì mạnh nhưng trên thực tế đều đang trên đường xuống dốc.

Ai cũng nói không tốt, một ngày nào đó cục diện toàn đại lục sẽ thay đổi.
Cảnh nội của Ba Lạp Khắc vương quốc có hai tòa thành thị trọng yếu nhất, một tòa chính là Ba Lạp Khắc vương Côn Đức Lạp ở lại cũng thành Ba Lạp Khắc thành, nơi này là trung tâm chính trị và kinh tế của cả Ba Lạp Khắc vương quốc.

Mà một tòa thành thị còn lại là Ba Lạp Khắc vương quốc cảnh nội, trung ương của Lập Mã bình nguyên nơi phì nhiêu nhất, có Tác Thác thành của Ba Lạp Khắc được xưng là vựa lúa.
Hai toàn thành thị này đều có trọng binh canh giữ, là bơi quan trọng của toàn vương quốc.
Tác Thác thành là một tòa đại thành thị, điểm này từ phối trí đệ tam cấp của Vũ hồn chủ điện là có thể nhìn ra.
Lúc này vừa qua giữa tra, nắng găt như (chóa) lửa, cửa Tây Tác Thác thành có ba người trẻ tuổi đi vào.

Nhìn qua dáng người bọn họ chỉ mới hơn mười tuổi, trên người cũng không mang hành lí, hai nam một nữ.
Nam hài nhi ở giữa quần áo mộc mạc, nhìn qua tầm 12-13 tuổi, người cao 1m7, mặc một thân trang phục kín cổng màu lam.

Thắt lưng đeo một cái đai khảm 24 viên ngọc thạch, tóc nửa đen dài miễn cưỡng rủ đến vai, tướng mạo tuy không anh tuấn nhưng lại cho người ta cảm giác rất dễ thân cận.

Nơi khóe miệng kéo lên một nụ cười mỉm.
Nếu nói nam hài nhi nhìn qua bình thường, vậy nữ hài bên phải lại chẳng bình thường chút nào.
Mãi tóc đen dài được chải vuốt thành bím tóc chỉnh tề, nang so với nam hai nhi kia muốn cao hơn một một chút, trên người mặc một bộ đồ chủ đạo hồng phấn.

Cơ thế đã bắt đầu phát triển, nếu không nói đến trước ngực vẫn chưa đủ đẩy đà thì cái eo thon kia phải khiến vô số nữ tử hâm mộ.

Bó sát bên ngoài cặp đùi thon dài là chiếc quần màu trắng, đúng là tỉ lệ vàng.

Cứ việc nhìn qua tuổi của nàng không lớn, trên mặt còn mang theo chút trẻ con nhưng cái mông nhỏ tròn trịa hơi vểnh lên cũng có vài phần hương vị.
Lông mày cong tự nhiên, đôi mắt ngập nước to tròn có chút phần nộn trên gương mặt nhỏ, chẳng những xinh đẹp còn khiến ngươi có có cảm giác hai chữ đamg yêu chính là sinh ra để tả về nàng.
Nếu nói thiếu nữ bên phải đáng yêu hoạt bát, thiếu niên ở giữa ôn hòa thì người bên trái chính là hoàn mĩ.

Mái tóc dài mượt mềm mại chủ dùng một sợi dây tím cột lại rũ đến eo, gương mặt trắng nõn tĩnh xảo không tì vết, phảng phất trông như bức tranh họa vỉ mĩ, đôi mắt hoa đào trong trẻo sâu thẳm hơi nheo lại bởi cái chói của ánh mặt trời hiện có chút lười biếng tùy tính.

Y mặc một bộ quần áo quái dị, màu tím sẫm trên quần áo được thêu những ám văn tinh xảo, trên đó đính các trang trức bạc lộng lẫy lớn nhỏ, giơ tay lắc chân sẽ tạo nên những âm thanh leng keng cố ý sinh ra vài phần mị hoặc, cố tình đôi môi hờ hững, mặt bao trùm một tầng đạm bạc, nhìn thanh lãnh cực kì.
Nữ hài nhi nâng tay, ở trên trán có hơi ẩm quét nhẹ, oán giận nói: “Rốt cuộc cũng đến Tác Thác thành.

Thật không biết Đại Sư nghĩ gì, rõ ràng vài tòa học viện trung cấp Hồn Sư đều tỏ vẻ muốn nhận chúng ta vô điều kiện, ông ấy phi cho các ngươi hai cái tới nơi học viện mà đến cấp bậc là gì cũng không biết tới khảo hạch.”
Hài tử đi ở giữa hơi mỉm cười, nói: “Lão sư muốn ta với tiểu Tu đến khảo thí nhưng đâu có kêu ngươi, ai bắt ngươi phải theo hai người bọn ta đâu.

May là Ba Lạp Khắc vương quốc và Pháp Tư Nặc hành tỉnh cạnh nhau, nếu không ngươi chẳng phải là càng bất mãn sao?”
Nữ hài nhi liếc nhìn nam hài trắng trẻo bên kia một cá: “Thật không có lương tâm, nhân gia còn không phải vì các ngươi.

Ai bảo một người là ca ca một người là đệ đệ ta chứ.

Mặc kệ, hai ngày này ngươi phải theo ta đi chơi trong Tác Thác thành, đền bù cho tâm hồn non nớt của ta bị thương tổn.”
“Đường đường là đại tỉ 6 năm liên tục của học viện Nặc Đinh mà còn tâm hồn nhỏ bé? Tiểu Vũ tỷ, da mặt của ngươi đâu rồi?” Thiếu niên ngoài cùng bên trái hơi cong môi tức khác dẫn tới một loạt ánh mắt kinh diễm, nhưng lập tức y lại khôi phục bộ dáng thanh lãnh.
Hai nam một nữ này đúng là Đường Tam, Thẩm Tu và Tiểu Vũ đến từ học viện sơ cấp Hồn Sư Nặc Đinh.
Thời gian 5 năm trôi qua, bọn họ đã thuận lợi tốt nghiệp học viện sơ cấp Hồn Sư Nặc Đinh, vốn lấy thiên phú của bọn họ học viện đã chuẩn bị đề của bọn họ trực tiếp lên trung cấp học viện Hồn Sư, thậm chí có mấy cơ sở trứ danh đã phát thư mời, rất có con đường lựa chọn.
Thế nhưng đại sư lại yêu cầu Đường Tam cùng Thẩm Tu cự tuyệt, đến thành Nam Tác Thác này ghi danh một học viện tên Sử Lai Khắc.
6 năm dạy dỗ, đối với Đại Sư Đường Tam đã sớm tôn trọng như phụ thân.

Huống chi hắn biết, Đại Sư làm vậy đều là vì tốt cho hắn.

Vì thế, hắn không chút do dự liền đáp ứng.
Đừng nói đến Thẩm Tu, Đại Sư vốn là phụ thân của y, y lại luôn đi theo Đường Tam sẽ càng không ý kiến.
6 năm trôi qua, quan hệ của hai người cùng Tiểu Vũ sớm đã chặt chẽ như huynh muội ruột, Thẩm Tu cùng Đường Tam đều chọn nơi này, Tiểu Vũ tự nhiên cũng đi theo.
Lúc rời khỏi học viện Đại Sư nói với Đường Tam muốn đi đến đô một chuyến sau đó sẽ đến tìm bọn họ.
“Thẩm tiểu Tu, ngươi vẫn là đừng cười, đến lúc đó lại đưa đến một đống ong bướm tiểu Tam sẽ lại không vui~” Tiểu Vũ nhìn quét qua một vòng chung qunh thấy một đống người đang nhìn trộm bọn họ, hơi có chút vui sương khi có người gặp họa.
Thẩm Tu trừng mắt liếc Tiểu Vũ, trên mặt càng thêm lạnh băng.

Lúc trước khi y còn học ở học viện Hồn Sư sơ cấp Nặc Đinh, mỗi năm đều có một đám học viên nữ sắp tốt nghiệp hạy đến trước mặt Thẩm Tu tỏ tình.

Y thì cạn lời còn Đường Tam thì đen mặt, từng bước một đem các nàng không chút khách khí đuổi đi sau đó xoay người cảnh báo y không được cười trước mặt người khác nữa.

Lúc ấy y hết sức vô tội chớp mắt, dần dần học được bộ dáng lãnh đạm trước mặt người khác.

Ai mà biết người đến tở tình vẫn không ít ╮(╯▽╰)╭.

Bất quá Thẩm Tu đã tập thành thói quen thay vì ở trước mặt người khác cười hì hì thành một đóa hoa cao lãnh.

Đường Tam đối với vẻ cách hành xử này của y rất vưa lòng.
Đường Tam theo thới quen muốn xoa đầu Thẩm Tu, Tiểu Vũ lại cười nói: “Tùy ngươi là được.

Có điều, đi xa như vậy rôi, ngươi không mệt sao? Chúng ta có nên tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.

Cũng giữa trưa rồi, dăn cơm trước đi.”
“Hợp lý.” Thẩm Tu vui sướng gật đầu, một bộ dáng ham hắn kia khiến Đường Tam phải bật cười.
Tác Thác thành so với thành Nặc Đinh lớn hơn nhiều, tự nhiên cũng sẽ rất náo nhiệt.

Trên đường phố, dễ dàng có thể thấy binh lình tuần tra, rộn ràng nhồn nháo không ngừng đi xuyện qua dòng người.

Ba người trước ăn đơn giản, sau đó liền tìm chỗ ở.

Không lâu sau, Tiểu Vũ phát hiện một tòa khách sạn rất độc đáo.
Khác sạn có ba tầng lầu cao, nhìn qua quy mô tuy rằng không quá lớn nhưng bề ngoài lại trang trí hoa hồng màu đỏ, cả kiến trúc khách sạn cũng giống như một đóa hoa thật lớn, rất dễn mang cho người ta cảm giác sáng sủa.
“Khách sạn hoa hồng.

Tiểu Tam, tiểu Tu, chúng ta ở đây đi.” Tiểu Vũ chỉ chỉ.
Đường Tam không ý kiến nói: “Nghe ngươi.” Mấy năm nay làm công, hơn nữa còn có trợ cấp của Võ Hồn điện hắn hiện tại cũng coi như có chút tích trữ.

Tiểu Vũ dù tiền nhiều hay ít thường phung phí tiêu xài, vì để cho mình không tiêu hao quá mức đơn giản liền đem kinh tế của mình giao cho Đường Tam.

Có Đường Tam khống chế một ít nàng còn tỉnh táo được một chút.

Thẩm Tu càng không cần nói, y trước nay đều một bộ dáng “Ta nghe Đường Tam”.
Đi vào khách sạn Hoa Hồng, cảm giác đầu tiên chính là mùi hương hoa lan tỏa, thấm vào ruột gan mang theo vài phần cảm giác ái muội.

Nội thất khách sạn chỉ có ba loại màu sắc trắng, vàng và đỏ của hoa hồng.

Ấm áp, độc đáo, khung cảnh điển nhã làm người ta sinh hảo cảm.
Đường Tam đi đến trước quầy: “Làm phiền cho chúng ta ba phòng.”
Phục vụ sau quầy vội vàng đứng lên, trước nhìn bộ dáng tinh xảo tinh xảo nhưng biểu tĩnh lãnh đạm của Thẩm Tu, lại nhìn Đường Tam, nhìn tiếp Tiểu Vũ, trong mắt toát ra vài phần quỷ dị: “Tiên sinh, ngài chắc muốn ba phòng sao?”
Đường Tam gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”
Tiếp tân trong mắt toáy ra vài phần ái muội: “Thực xin lỗi, chỗ chúng ta chỉ còn lại một phòng thôi.”
“Một phòng?” Đường Tam nhíu mày.

Hắn hai đời làm người, cùng Thảm Tu còn không nói, hai người dù sao đều là nam hài.

Nhưng còn Tiểu Vũ.

Nam nữ thụ thụ bất thân, những lồi này hắn vòn nhớ rõ.
Người phục vụ cường điệu nói: “Đúng vậy, chí có một phòng.

Nhưng mà ngài yên tâm, phòng củ chúng ta đều rất lớn, phương tiện đầy đủ, ở ba người vẫn dư dả.” Nói, hắn ta còn hướng Đường Tam làm ra một ánh mắt hiểu ngầm.

Đương nhiên, Đường Tam nhìn không hiểu.

Nhưng Thẩm Tu thì có, y tốt xấu gì cũng lăn lộn trong xã hội hiện dại mấy năm, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý vẫn rất mạnh.

Y yên lặng nhìn lại Tiểu Vũ, lại nhìn mình một bên tóc dài đến eo, thiếu niên 11-12 tuổi đúng là tuổi lưng chừng, bị xem thành nữ sinh cũng không có gì kì quái… Cái em gái ngươi á, lão tử là đàn ông chân chính (╯‵□′)╯︵┻━┻, mắc cái giống gì luôn có người nhận nhầm y thành nữ hài, còn phải tới thông báo! Thẩm Tu cảm thấy cả người đều không ổn.
“Được, vậy phiền ngươi lấy phòng này cho ta.”
Đang lúc người phục vụ chuẩn bị giúp Đường Tam làm thủ tục thì một thanh âm thành lình cắt ngang hành động.
“Ta nói, phòng đó hình như là của bọn ta mà.”
Ba người đồng thời xoay người nhìn lại, chỉ thấy phía sau xuất hiện ba người đang đi về phía họ.
Ba người này gồm một nam hai nữ, hai nữ tử trông hoa hòe lông lẫy, nhìn qua hắn là 17-18 tuổi.

Dáng người cao gầy, so với Tiểu Vũ còn cao hơn một chút.

Khiến người khác ngạc nhiên chính là dung mạo các nàng dống nhau như đúc, xem ra là một cặp sinh đôi.
Nhưng mà, ánh mắt Đường Tam cũng không có dừng quá lâu ở hai tuyệt sắc gia lệ bên người gã.

Hấp dẫn ánh mắt của hắn là nam tử đi ở giữa.
Nam tử ấy cao tầm 1m8, so với hắn phải hơn nửa đầu, nhìn qua tuổi cũng không lớn, thậm chí so với hai thiếu nữ sau lưng gã còn nhỏ hơn một chút.

Bả vai rộng, tướng mạo anh tuấn mang theo vài phần cương nghị.

Mái tóc kim sắc xỏa tung ra sau lưng, rủ xuống tận gần eo.

Tóc gã cũng không uống khúc mà thẳng một đường.
Dẫn chú ý người khác nhất chính là cặp mắt, đó là một độ mắt tà dị.

Hai con mắt đều là con gươi kép.

Màu xanh biển trong đó cực lạnh, đó là loại phát ra từ nội tâm lạnh băng, tà quang khép hờ lập lòe, bị hắn nhìn một cái trên người giống như bị dao cắt.
Đôi mắt rất xứng tướng mạo cực kì anh tuấn, nam nhân như vậy sẽ trở thành mục tiêu dẫn dắt dù ở bất cứ địa phương nào.
Thẳm Tu sờ sờ cằm.

Y không có đọc qua sách, nhưng y có chút đoán được, đó là Sử Lai Khắc thất quái.

Người bạn ngồi cùng bàn cực kì yêu thích tiểu thuyết tạng cho y, y tuy rằng không thực sự biết về Sử Lai Khắc thất quái, nhưng đại khái cũng chút chút.

Ví dụ như, con ngươi kép Sử Lai Khắc thất quái, Đái Mộc Bạch.
Song bào thai thiếu nữ kéo mỗi tay song đồng nam tử, gã không để ý tới Đường Tam, ánh mắt khi xẹt qua Thẩm Tu có chút kì dị, nhưng chỉ là chợt lóe mà thôi.
Đi đến trước quầy, nhìn người phục vụ, thanh niên nói: “Ngươi mới tới à.

Không biết ở đây luôn phải chừa lại một phòng cho ta hả?”
Người phục vụ có chút sửng sốt, dò hỏi: “Ngài là?”
Hai mắt nam tử có chút không kiên nhẫn nói: “Kêu quản lí của các ngươi ra đây.”
Người phục vụ đối mặt với ánh mắt nam tử đáy lòng một trận rét run, vội vàng chạy ra sau kêu quản lí.
Đường Tam nhàn nhạt nói: “Vĩ đại ca này, hình như là bọn ta đến trước mà.”
Song đồng nam tử thậm chí đầu còn khồng them thu, chỉ lạnh lùng nói: "Vậy thì sao?” Gã chưa từng có thói quen giải thích.
Đường Tam tính tình còn xem là ôn hòa, Tiểu Vũ lại không dễ bị ăn hϊếp như vậy, người chợt lóe đã đến bên người Đường Tam: “Chẳng có gì, muốn ngươi nhanh cút đi.”
Song đồng nam tử cuối cùng chịu xoay lại, ánh mắt lạnh băng dừng trên người Tiểu Vũ, gật đầu: “Rất tốt, đã lâu không có người dám nói chuyện như vậy với ta.

Trên người các ngươi có Hồn Lực giao động, hẳn là Hồn Sư.

Vậy các ngươi tốt nhất nên cùng nhau, đánh thắng ta, ta lập tức đi, nếu không thính các ngươi biểu diễn chữ cút kia một chút.”
Nghe song đồng nam tử nói, hai thiếu nữ sinh đôi bên người hắn hì hì cười, một chút bộ dáng lo lắng cũng không có, ngoan ngoãn buông ra hai tay nam tử lui đến đến một bên.
Đúng lúc này, người phục vụ ban nãy đã mang theo một trung niên từ phí sau đi ra.

Đối thoại của song đồng nam tử cùng Đường Tam, Tiểu Vũ đương nhiên cũng nghe thấy, vẻ mặt nôn nóng: “Chuyện gì cũng từ từ nói, chuyện gì cũng từ từ nói, ngàn vạn lần đừng động thủ.”
Song đồng nam tử liếc mắt một cá: “Quản lí Vương, các ngươi càng ngày càng biết làm ăn ha?”
Quản lí Vương trên mặt toát mồ hộ, cười nói: “Đái thiếu, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đều là thủ hạ không tốt.

Tiểu tử này hôm qua mới tới, chưa biết quy cũ, thực xin lỗi thực xin lỗi.

Ta lập tức đi chuẩn bị phòng cho ngài.”
Nói, ông ta quay đầu nhìn chỗ Đường Tam, đầy mặt áy náy nói: “Thực xin lỗi, ba vị khách nhân.

Gian phòng kia Đái thiếu đã đặt trước, mong ba vị đến chỗ khác.”
Nếu là tính tình Đường Tam bình thường, nhường cũng được, khách sạn nhiều như vậy cũng chẳng để bụng đổi chỗ khác.

Nhưng Tiểu Vũ lại sợ thiên hạ không loạn, nào có thỏa hiệp dễ dàng như vậy.
“Chúng ta càng không đi thì sao? Mắt chó không biết nhìn người.

Đừng nghĩ bọn ta nhỏ thì khi dễ.”
Đái thiếu gia hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi cho dù muốn nhường cũng không dễ dàng như vậy, mắng ta, còn muốn chạy phải không.”
“Đái thiếu gia, Đái thiếu gia, ngài …” Vương quản lý khẩn trương, vẻ mặt cầu khẩn.
Đái thiếu gia trong mắt hiện lên một tia quang mang sắc bén: “Ít nói nhảm.

Hết thảy tổn thất tính cho ta.”
Tại Nặc Đinh học viện làm đại tỷ đã quen rồi, Tiểu Vũ sao nhìn được loại ánh mắt kiêu ngạo này của đối phương, lập tức sẽ xông lên động thủ.
Tay Đường Tam nắm bả vai của Tiểu Vũ: “Để cho ta tới đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui