Tác Thác thành không hổ là thành thị, tuy rằng chỉ mới buổi sáng nhưng vẫn thấy được cảnh tượng phồn hoa, nhiều người đi đường phần lớn trông đều vội vã.
“A, tiểu Tam tiểu Tu, các ngươi xem bên kia kìa!” Trên đường lớn, một thiếu nữ đang yêu hoạt bát đột nhiên kêu lên, kéo theo một đám người đi đường phải ghé mắt nhìn.
Làng tựa hồ cũng ý thức được tiếng mình lớn có chút ngượng ngùng lè lưỡi.
“Tiểu Vũ tỷ, ngươi còn muốn đi dạo chỗ não nữa?” Thẩm Tu khuôn mặt khổ sở, sáng sớm Tiểu Vũ đã lôi kéo bọn họ ra khỏi cửa muốn di dạo phố.
Trên đường có đủ loại cửa hàng rực rỡ muôn màu, bị Tiểu Vũ lôi kéo mấy cửa hàng trang phục, Thẩm Tu đã có chút chịu không nổi.
Quả nhiên, nữ nhân đều là một loại sinh vật đáng sợ.
“Lại cửa hàng trang phục nào nữa hả? Đại tiểu thư, chúng ta có phải nên tìm chỗ nào đó ăn trưa rồi về không?” Đường Tam chỉ mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu.
“Ngươi nhìn đi, mau nhìn.
Chỗ đó hình như có quan hệ với Hồn Sư.”
Hai người lúc này mới nhìn theo ngón tay nàng.
Thấy cách đó không xa có một cửa hàng, bên ngoài không lớn, nhưng bên trên cửa treo một tấm biển không giống bình thường.
Tấm biển có khắc một dấu hiệu hình tròn, mặt trên có mấy kí hiệu đặc thù.
Người thường có lẽ không rõ hàm nghĩa mấy kí hiệu này, nhưng bọn họ lại nhìn ra.
Bổ vì mấy kí hiệu đó giống với lệnh bài dùng trong Võ Hồn điện.
Cách phân biệt là một thanh kiếm, một cây búa cùng một con Lam Điện Bá Vương Long.
Ba dấu hiệu này hợp cùng một chỗ, cùng lệnh bài của Đại Sư mà Võ Hồn điện cấp cho thật giống nhau.
Không biết tại sao lại có thể bắt gặp ký hiệu này tại biển của một cửa hàng.
“Nhanh chân đến xem sao Tam ca?” Thẩm Tu nghiêng đầu nhìn về phía Đường Tam.
“Đi xem đi.” Đường Ta! Gật đầu
Cửa hàng đang mở cửa, nhìn qua bên trong có chút tối tăm, ba người đi vào, một cổ năng lượng dao động đặc thù nhất thời lập tức hấp dẫn chú ý của bọn họ, loại năng lượng dao động này rất giống với Võ Hồn điện, nhưng yếu hơn một chút.
Trải qua Đại sư dạy dỗ, Đường Tam biết, lý do là vì đây có hồn đạo khí.
Trong hồn đạo khí đều là hồn lực dao động, nếu không bị người sử dụng và liên kết chặt chẽ với hồn lực của bản thân, thì sẽ xuất hiện tình huống hồn lực phóng thích ra ngoài.
Đa phần hồn đạo khí không có tác dụng công kích, chỉ có thể làm một ít phụ trợ đơn giản, mặc dù như thế, hồn đạo khí cũng cực kỳ hiếm thấy.
Tất cả hồn đạo khí truyền xuống tới giờ có thể nói là đồ cổ bởi vì phương pháp chế tác chúng đã bị thất truyền rồi.
Bên trong cửa hàng chỉ có một người, cũng không thấy quầy hàng.
Trên ba mặt tường treo một ít vật phẩm nhìn qua đều đã rất cũ rồi, bộ dáng một chút cũng không giống là có giá trị cả.
Người duy nhất nọ ngồi trên một cái ghế tựa bằng gỗ, mắt nhắm lại đu đưa theo nhịp chiếc ghế.
Bộ dáng người này nhìn qua ước chừng khoảng 50 tuổi.
Mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng vóc người khá cường tráng, chiếc ghế nhìn có vẻ vững chắc theo nhịp lay động, dưới tác dụng thể trọng của y phát ra tiếng cạch cạch.
Người này có khuôn mặt dài khá đặc biệt, cằm nhô ra phía trước, xương gò má rất rộng, khuôn mặt rất phẳng, còn có điểm mũi ưng.
Nếu cần một thứ để hình dung thì chỉ có thể nói khuôn mặt hắn giống như cái đế giày.
Mặc dù nhắm mắt lại nhưng thoạt nhìn lại cảm giác có vài phần xảo trá.
Trên mặt đeo một cái kính khung thủy tinh đen, gọng kính này hình vuông cứng nhắc, nhìn thế nào cũng có một loại cảm giác quái dị.
Ba người tiến vào cửa hàng cũng không thể đánh thức lão, lão như cũ hô hấp đầu đầu nằm trên ghế đong đưa.
Thẩm Tu theo thói quen kéo ra giao diện hệ thống, nhìn trên đó hiện Tứ Nhãn Miêu Ưng Phất Lan Đức, thuộc Hồn Thánh cấp 78, ánh mắt hơi có chút quái dị.
Mặt khác hai người kia vẫn không có phát hiện y có dị thường.
Tiểu Vũ tò mò nhìn xung quanh: “Tiểu Tam, đây đều là Hồn Đạo Khí sao?”
Ánh mắt Đường Tam từ trên người trung niên dời lên trên vách tường, ăn ngay nói thật: “Cái này ta cũng không biết, trừ phi mỗi cái đều đem xuống dùng hồn lực thử, chỉ nhìn bằng mắt thì không ra.”
Vừa nói hắn vừa đi đến bên tường, ánh mắt dừng trên một khối thủy lớn đầu người.
Ánh mắt hắn tức khắc có chút ngưng trọng.
Khối thủy tinh nọ nhìn qua cũng rất bình thường, có thể nhìn xuyên qua được, bên trong có một tảng lớn tạp chất màu vàng xám, được đặt gần cửa ra vào nhất.
Có lẽ chính khối thủy tinh này làm trống ngực Đường Tam đập lên dồn dập, trong mắt ánh lên quang mang.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, cư nhiên có ở một cửa hàng như vậy, một vị trí như vậy, nhìn thấy một khối thủy tinh như vậy.
Tiểu Vũ cũng phát hiện được những biến hóa của Đường Tam: “Tiểu Tam, ngươi xem khối thủy tinh rách nát đó làm gì? Muốn tìm trong đống thủy tinh so với cái này còn kém hơn thì cũng không dễ dàng.
Khối thủy tinh này một chút sáng bóng cũng không có, độ trong suốt cũng kém, lại vừa không có mang thêm màu sắc nào, tử thủy tinh mới là loại trân quý nhất.
Ngươi không định mua món đó chứ?”
Có điều Tiểu Vũ không thể nghĩ đến chính là, Đương Tam lại gật đầu một cách chắc chắn: “Ta phải mua khối thủy tinh này, chỉ là không biết bao nhiêu tiền.”
“Không đắt, chỉ một trăm kim hồn tệ.” Một giọng nó uể oải, mang theo chút khàn khàn vang lên.
Không biết có phải là chủ nhân của giọng nói này bị ngọng hay không mà có một số âm không rõ ràng.
May là nơi này chỉ có Đường Tam cùng Tiểu Vũ, bên trong cửa hàng lại rất yên tĩnh, mới có thể phân biệt được rõ ràng hắn nói cái gì.
Đường Tam không nói gì, nhưng Tiểu Vũ lại mạnh mẽ quay đầu lại: “Cái khối thủy tinh nát này mà muốn tới một trăm kim hồn tệ, không bằng ngươi đi cướp là được rồi đó.”
Trung niên nhân trên ghế mở to mắt, nhưng không rời khỏi chỗ ngồi của mình: “Một trăm kim hồn tệ, đã là giá rẻ nhất ở nơi này rồi.
Mua thì đưa tiền, không mua thì mời đi.”
Nói xong lại nhắm mắt lại.
Tiểu Vũ tức giận, định tiến lên lý luận, lại bị Đường Tam kéo lại: “Được, ta mua.”
Mấy năm gần đây, Đường Tam cũng để dành được chút ít, bình thường hắn lại tiêu xài rất ít, đại bộ phận thu nhập đều đem để dành.
Nhất là sau khi đạt đến cấp Đại hồn sư, mỗi tháng từ Vũ hồn điện đều được lãnh mười kim hồn tệ, hiện tai toàn bộ tài sản Đường Tam hơn nữa cả Tiểu Vũ, cũng có hơn bảy trăm kim hồn tệ.
“Tiểu Tam, ngươi không bị gì chứ.” Tiểu Vũ sờ tay trên trán Đường Tam, xác định xem đầu hắn có nóng lên hay không.
Thẩm Tu nhéo nhéo eo Tiểu Vũ, hướng Tiểu Vũ làm cái ẩn ý, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đường Tam liếc thấy động Thẩm Tu, trong mắt thấm ra chút ý cười.
Tay phải sờ nhẹ bên hông Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, tức thời trong tay hắn liền xuất hiện một trăm kim hồn tệ.
Hắn liền xoay người đưa hướng phía trung niên nhân.
Đôi mắt trung niên cũng không mỏ to: “Tiền của ngươi không đủ.”
Thanh âm mơ hồ không rõ của trung niên nhà nhạt nói: “Nhưng thủy tinh đó ta muốn bán 200 kim hồn tệ.”
Lần này chẳng sợ Thẩm Tu lôi kéo Tiểu Vũ cũng không nhẫn nại được: “Ngươi vậy là lừa bịp tống tiền, vừa rồi ngươi nói 100, bây giờ thành 200.
Khó trách ngươi không làm ăn được.
Tiểu Tam, chúng ta không mua, chúng ta đi.”
Đường Tam hướng Tiểu Vũ lắc đầu, nhìn trung niên nói: “Ngươi chắc sẽ không đổi ý định chứ?”
Khồi thủy tinh có lẽ đối với người khác không có gì đáng dùng, nhưng với hắn mà nói lại là thiên tài địa bảo vô cùng quan trọng.
Đừng nói 200 kim hồn tệ, cho dù một vạn kim hồn tệ, chỉ cần có hắn nhất định phải mua.”
Trung niên nhân uể oải nói: “Được rồi, 500 kim hồn tệ, không thay đổi nữa.
Đưa tiền xong mang đi, nếu không xin mời đi cho.”
Từ 100 đến 200, lại từ 200 đến 500, lúc này đây, ngay cả Đường Tam cũng không thể nhẫn nại được nữa.
Thu hồi lại tiền, hướng Thẩm Tu cùng Tiểu Vũ nói: “Chúng ta đi đi.”
Tiểu Vũ hung hăng trừng mắt với trung niên nhân một cái: “Sớm nên đi, giao lưu với hạng người xảo quyệt này, quả thật là vũ nhục trí tuệ của chúng ta mà.”
Thẩm Tu nhíu mày.
Một cái Hồn Thánh, như vậy không dễ chơi? Bất quá, nếu Tam ca muốn y vẫn có thể thu vào ba lô, chỉ là không dễ giải thích…
Đôi mắt đại thúc trung niên rốt cuộc mở lần nữa nhìn về phía Đường Tam, ánh mắt dừng ở trên eo Đường Tam: “Hửm, cái đai lưng này ngươi có từ đâu?”
Đường Tam trong lòng vừa động: “Là sư phụ của ta đưa cho.
Ngài nhận biết đai lưng này?”
Đại thúc trung niên từ trên ghế ngồi dậy, nhìn Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ bên hông Đường Tam, trong mắt lóe ra quang mang cổ quái, cả nửa ngày cũng không lên tiếng.
“Ngươi lại muốn sao nữa?” Tiểu Vũ tức giận nói.
Cổ quái trong mắt đại thúc trung niên dần biến mất: “Ngươi hóa ra là đồ đệ của hắn.
Khối thủy kia ngươi đem đi đi.”
Là người quen của Đại Sư? Thảm Tu giật mình, đột nhiên nghĩ đến Đái Mộc Bạch.
Chắc không phải như y nghĩ đâu…
Đường Tam nhùn lão nói: “Đại thúc, ngươi vẫn là nói giá ra thì hơn.”
Trung niên trên ghế nằm đong đưa, làn này lại không thèm nói một lời, căn bản không để ý tới hắn.
Đường Tam nhìn khối thủy tinh, lại nhìn người trung niên.
Nếu dựa vào tính tình của hắn, khối thủy tinh này dám chắc sẽ không nhận.
Nhưng chính là, khối thủy tinh này đối với hắn mà nói thật sự quá trọng yếu, bỏ qua cơ hội lần này, chẳng may để người khác mua, chỉ sợ hắn sẽ hối hận cả đời.
Các loại ý niệm trong đầu hắn hiện lên như điện quang hỏa thạch, cuối cùng vẫn đưa túi kim hồn tệ trong tay lặng lẽ để trên mặt đất, rồi cùng Thẩm Tu Tiểu Vũ rời khỏi cửa hàng.
Sau khi ba người rời đi, trung niên nhân mới lại mở hai mắt, vẻ gian hoạt trên mặt biến mất, thất vọng lẩm bẩm: “Đồ đệ của hắn cũng tới Tác Thác thành, thời gian này, hồn lực như vậy.
Xem ra, bọn họ là muốn tới Sử Lai Khắc học viện rồi.
Đại Sư ơi Đại Sư, ngươi lần này không né tránh ta sao?”
“Tam ca, cái thủy tinh này bên trong có huyền cơ gì sao?” Ra cửa, Thẩm Tu vẻ mặt tò mò hỏi, Tiểu Vũ cũng nghiêng đầu nhìn hắn.
“Đi mau, về khách sạn trước rồi nói.”
Ba người ngay cả bữa trưa cũng chưa ăn, Đường Tam vội vã chạy về khách sạn.
Lúc này tâm tình hắn cực kỳ hưng phấn, bàn tay theo thói quen kéo tay Thẩm Tu đã đầy mồ hôi.
Qua khỏi cửa, Đường Tam nhanh chóng đem màn xung quanh kéo lại: “Đi, cùng ta đến phòng ngủ.”
Hai người liếc nhau, không thể hiểu được cùng hắn đi vào phong ngủ.
Đường Tam kéo màn phòng ngủ, đem cửa đóng lại, hưng phần trên mặt rốt cuộc không thể che giấu được nữa.
Trên mặt hiện ra chút ửng hồng, biểu tình có vài phần si mê.
Thấy biểu hiện của Đường Tam, trong lòng Thẩm Tu như bị móng mèo cào, cào đến tâm y ngứa ran: “Tam ca, cái này rốt cuộc là gì vậy?”
“Đây là Phát Tinh, là một loại thủy tinh trân quý nhất.
Được gọi như vậy là vì thủy tinh thiên nhiên dưới tình huống nhất định, bị ngoại giới ảnh hưởng, bên trong thủy tinh sinh ra một chút vật thể có dạng sợi kim quang (kim ti), loại kim ti này được gọi là Tinh Phát cũng gọi là Phát Kim, tựa như tóc thủy tinh.
Bất luận là thủy tinh có màu sắc gì, chỉ cần trong đó xuất một cây Tinh Phát, thì giá trị cũng sẽ vượt qua thủy tinh thiên nhiên tốt nhất.
Thủy tinh mà bản thân có tinh phát, thì tên là Phát Tinh.”
Tiểu Vũ mặc dù dễ xúc động, nhưng cũng rất thông minh, nhìn khối thủy tinh trong tay Đường Tam, nói: “Ngươi sẽ không nói cho ta biết, khối này chính là Phát Tinh chứ.
Sao ta không thấy được kim ti, hơn nữa, ta cho tới bây giờ không nghe người ta nói qua có cái gì là Phát Tinh, cho dù nó có, nhưng không ai biết thì cũng vô dụng.
Ngươi tiêu 200 kim tệ thật không đáng giá.”
Mặt Đường Tam mang theo nụ cười: “Không, đây không phải là một khối Phát Tinh, mà là một khối Bản Tinh, cực phẩm trong Phát Tinh.”
Thẩm Tu nhìn về phía khối thủy tinh, hỏi: “Bản Tinh lại là cái gì?”
Đường Tam kiên nhẫn giải thích: “Bình thường Phát Kim trong Phát Tinh đều có số lượng rất thưa thớt.
Mà một chút Phát Tinh tồn tại thời gian cực dài, cơ hội có tăng Phát Kim là tăng lên nhiều.
Khi phát kim đạt tới một trình độ nhất định, tại trong bản thân thủy tinh tụ tập lại cùng một chỗ, hình thành dạng kim bản, Phát Tinh như vậy được gọi là Bản Tinh.
Bời vì số lượng Phát Kim bên trong rất đông đảo, hơn nữa lại có quy luật, cho nên, Bản Tinh được xưng là cực phẩm trong Phát Tinh.”
“Khối thủy tinh này nhìn bên ngoài có vẻ ô trọc, nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể phát hiện kim quang ẩn hiện trong đó, khối kim bản bên trong bị tạp chất bên ngoài thủy tinh che giấu, nhưng ta cơ hồ có thể dám chắc, số lượng kim phát bao hàm trong đó chừng hơn vạn căn.
Đây là Bản tinh tồn tại ít nhất hơn mười vạn năm mới có thể xuất hiện kỳ tích này.
Đừng nói 200 kim hồn hồn tệ, chỉ cần ta có, cho dù hai vạn kim hồn tệ, nó cũng tuyệt đối đáng giá.
Ta muốn nó, cũng không phải vì nó có thể bán lại kiếm tiền, mà là nó có ý nghĩa đặc thù.”
“Ý nghĩa đặc thù? Tam ca, ngươi muốn dùng nó đúc ám khí sao?”
Đường Tam có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Tu, gật đầu nói: “Đúng vậy, tiểu Tu ngươi thật thông minh.”
Đường Tam từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ lấy ra cây búa của mình, sắc mặt ngưng trọng.
Thẩm Tu không đợi Đường Tam mở miệng liềm lôi kéo Tiểu Vũ lui về sau vài bước, đôi mắt đào hoa trong trẻo thấu triệt trừng lớn, tràn đầy chờ mong.
Phanh– –, một tiếng cực lớn, toàn bộ khách sạn Hoa Hồng hơi chấn động.
Âm thanh vỡ tan thanh thúy vang lên dưới thiết chùy, dưới sự oanh kích toàn lực của Đường Tam, khối bản tinh nhất thời bị đập vỡ thành bụi phấn.
Nhưng đồng thời ngay lúc bản tinh hóa thành bụi phấn, một màn kỳ dị xuất hiện, vô số quang điểm kim quang từ bên trong bản tinh bắn ra, tại bên trong phòng ngủ có chiếc giường lớn hình trái tim bay tứ tán.
Phảng phất cả phòng đều bị che phủ một tầng kim quang sáng bóng nhàn nhạt.
Vô số kim quang huyễn lệ làm cho người ta một loại cảm giác mục huyễn thần mê, thanh âm ‘leng keng leng keng’ thanh thúy dễ nghe, có va vào trên vách tường, có đánh trên cửa sổ, cũng có chút trực tiếp rơi vào giường trái tim, bên trong cả phòng ngủ, đều bị một tầng kim sắc quang mang bao phủ.
Thủy tinh biến thành một đám bụi phấn, nhưng khi kim quang trong không trung dần dần rơi xuống, Tiểu Vũ lại phát hiện, mặt đất và trên giường bên trong phòng đều phủ một tầng quang điểm kim quang.
Hoặc nói là một tầng viên tròn kim quang.
Kích thước mỗi một viên đều bằng nhau như đúc, so với hạt gạo cũng không sai biệt lắm, toàn thân tròn đều, lóe ra kim quang nhàn nhạt, Tiểu Vũ cầm lấy một viên vào tay bóp bóp, nàng phát hiện viên kim sắc này có chút dẻo, nhưng mười phần đàn hồi, với hồn lực của nàng cũng không có biên pháp mang nó niết phẳng.
Thẩm Tu vươn tay thật cẩn thận chạm vào, viên kim sắc vừa mới đụng tới ngón tay y liền uyển chuyển lăn ra ngoài.
Thẩm Tu mắt hơi sáng, hứng thú trong lòng bộc phát, từng bước chọt chọt viên kim sắc, chơi vui vẻ vô cùng, Đường Tam nhìn mà lắc đầu bật cười.
“Tam ca, cái này có phải nhặt lên không?” Lòng bàn vừa bị phủ đầy kình lưu, những viên kim sắc liền bị hút tới trong tay, lăn vào bàn tay trắng nõn mềm mịn của Thẩm Tu, nhìn phá lệ hấp hẫn người.
Đường Tam có chút gian nan dời đi tầm mắt: “Ừm, tiểu Tu, Tiểu Vũ, giúp ta nhặt mấy cái này lên, với ta rất hữu dụng.”
Ba người bận rộn trong phòng, cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách, dùng hết khả năng không buông tha bất kì viên kim sắc nào, thật cẩn thận đem chúng thu hồi.
Đường Tam thu toàn bộ vào trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt, Căn cứ theo hắn thận trọng phỏng chừng, thu hoạch lần này chí ít vượt qua hai vạn viên kim sắc.
“Tam ca, cái này ngươi sẽ làm thành ám khí gì?” Thẩm Tu đối với bộ dáng hưng phấn khó có thể ức chế của Đường Tam hiếu kì trong lòng cũng tăng lên.
Mở lòng bàn tay ra, Đường Tam đem viên kim sắc đặt trong lòng bàn tay, khởi động nội lực Huyền Thiên Công, mặt ngoài bàn tay hắn xuất hiện một lớp quang mang màu trắng ngà, một màn kỳ dị xuất hiện.
Kim sắc khỏa lạp được rót vào nội lực Huyền Thiên Công từ từ kéo dài ra, một lát sau đã hóa thành một sợi tơ màu vàng (kim ti).
Nhìn qua so với sợi tóc còn muốn nhỏ hơn vài lần, dài chừng hơn ba tấc.
May là nó có màu vàng, trong lòng bàn tay của Đường Tam mới dễ dàng phân biệt.
“Đây là Phát Kim?”
Đường Tam gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, đây là Phát Kim, rời khỏi lớp thủy tinh bảo vệ, Phát Kim sẽ tự động co cuộn lại, hình thành một viên tròn.
Khi rót vào hồn lực nó mới có thể một lần nữa hóa thân thành Phát Kim.
Môt khi mất đi hồn lực, nó lại sẽ khôi phục co cuộn lại.”
Thẩm Tu đột nhiên hít mạnh: “Tam ca, cái này… Cái này nếu bắn lên trên người…”
Đường Tam tán thưởng gật đầu: “Không sai, các ngươi xem.”
Tay phải Đường Tam vừa nhấc, ngón giữa đột nhiên bắn ra, chỉ thấy một đạo kim quang rất nhỏ yên lặng hiện lên, không tiếng động hoàn toàn đi vào bên trong giường.
Tình huống quỷ dị xuất hiện, theo kim ti đó bắn vào, chăn mền cũng rất nhanh trở nên vặn vẹo, nháy mắt công phu đã xuất hiện một khu nhô lên.
“Phát Kim cực kỳ cứng cỏi, lại đàn hồi kinh người, một khi không có hồn lực rót vào, tự thân nó sẽ một lần nữa co cuộn lại.”
Tiểu Vũ đột nhiên hiểu ra, nàng nhào lên giường, nắm đống chăn bị vặn vẹo nhô lên, dùng sức đè ép, lộ ra một điểm sáng vàng, dùng móng tay niết trên kim quang, cố gắng rót hồn lực vào, lại chậm rãi lôi ra.
‘Đinh’ một tiếng vang nhỏ, viên kim lại xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
“Rất ngoan độc…” Tiểu Vũ lẩm bẩm ra tiếng.
“Tiểu Tu, ngươi thấy sao?” Đường Tam đột nhiên mở miệng hỏi.
“Hả?” Thẩm Tu mê mang chớp mắt, nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Vậy thì phải xem xem là ai dùng.
Vũ khí vốn không phân thiện ác, tùy người sủ dụng, dùng cho chính thì là chính, dùng cho tà sẽ là tà.”
Đường Tam chậm rãi gật đầu: “Không tồi, đúng là vậy.
Ta gọi nó là Long Tu Châm.
Nếu dùng nó để trừng phạt ác nhân chẳng phải quá thích hợp sao?”
Long Tu Châm.
Trong trăm giải ám khí ở Huyền Thiên Bảo Lục, xếp hạng 8.
Trong bách giải ám khí có chú thích Long Tu Châm hình dung như thế này: Chuyên phá nội gia cương khí, phải đủ nội lực để phát động, tấn công địch nhân không phòng bị, gây cho địch nhân thống khổ thật lớn.
Chỉ là, thu thập tài liệu khó khăn, đối với nội lực tiêu hao lại lớn, cần phải có đủ nội lực chống cự mới có khả năng sử dụng liên tục.
Với nội lực của Đường Tam bây giờ, chỉ có thể cam đoan Long Tu Châm trong vòng phạm vi ba thước mới có thể đạt được lực công kích đồng dạng, ngoài ba thước, Long Tu Châm còn chưa trúng địch nhân đã co lại vì không đủ nội lực.
Mà theo khoảng cách công kích gia tăng, đối với nội lực yêu cầu cũng sẽ càng ngày càng cao.
Loại uy lực kinh người này, thả ra ám khí bá đạo mười phần, không có thể dễ dàng sử dụng như vậy.
Rốt cục có được một kiện xếp hạng trong top 10 loại ám khí đứng đầu, Đường Tam tự tin, trong khoảng cách nhất định, cho dù là Bạch Hổ Kim Cương Biến của Đái Mộc Bạch cũng vô pháp ngăn cản Long tu châm đâm vào.
Móng tay của Đường Tam cũng không dài, nhưng bên trong mỗi móng tay để một cái Long tu châm cũng không có vấn đề gì, trong cận chiến, đây chính là sát thủ trong sát thủ..