Đường Độc Là Một Đôi


“Ngoại phụ hồn cốt là một loại tồn tại thần kỳ, ngoại trừ sáu loại Hồn Cốt bình thường, nó là một tồn tại đặc thù.

Nếu như nói, bình thường hồn cốt từ trên người hồn thú tỉ lệ xuất hiện là một phần một ngàn, như vậy tỉ lệ xuất hiện của loại ngoại phụ Hồn Cốt đến ngay cả một phần vạn cũng không được.

Hơn nữa điều kiện hấp thu ngoại phụ Hồn Hốt, đầu tiên chính là phải hấp thu hồn hoàn chính hồn thú sinh ra cái hồn cốt này mới được.

Theo như ta thấy bình thường chỉ đều là ngực cốt.

Mà khối hồn cốt ngươi hấp thu lại là xương sống.

Thông qua quan sát lúc trước của ta, ta có thể khẳng định, nó chính là một khối ngoại phụ Hồn Cốt.

Trong giói Hồn Sư, đối với hồn sư mà nói đồ vật trân quý này được bài danh trong mộng bảng, là Hồn Sư Mộng Bảng.

Trong đó, ngoại phụ hồn cốt ngang nhiên chiếm vị trí thứ hai trong Hồn Sư Mộng Bảng.

Chỉ thấp hơn cái bài danh đứng ở vị trí đầu tiên cơ hồ khó có khả năng tồn tại_mười vạn năm Hồn Hoàn.”
“Nhớ kỹ.

Hôm nay ta nói với ngươi về Ngoại phụ hồn cốt, ngươi ngàn vạn lần không được nói cho bất cứ ai, mặc dù Ngoại phụ hồn cốt không giống hồn cốt bình thường,là có thể bị hấp thu.

Nhưng chính cái gọi là.

Càng ít người biết ngươi có được Ngoại phụ hồn cốt thì càng tốt, để tránh có người bởi vì ghen ghét mà xuống tay với ngươi.”
Đường Tam ngoan ngoãn mặc xong áo ngoài, Thẩm Tu quay đầu nhìn Đại Sư: “Nghĩa phụ, người không lưu lại sao?”
“Hửm, tiểu Tu muốn ta lưu lại?” Đại Sư kéo khóe môi cứng đờ.
“Ừm, ta không muốn nghĩa phụ đi, khó khăn lắm nghĩa phụ mới tới, lưu lại đi! Hơn nữa ta sợ lúc Tam ca luyện tâm ngoại phụ Hồn Cốt sẽ xảy ra chuyện.”
Đường Tam vội vàng tiếp lời: “Đúng đó lão sư, lưu lại đi.”
“Ngươi muốn ta lưu lại có phần nhiều là vì Tam ca của ngươi đi.” Đai Sư có chút ý vị thâm trường nhìn Thẩm Tu mổ cái, sau đó lắc đầu nói: “Yên tâm, lúc này ta chưa định về, ta muốn lưu lại.”
Thẩm Tu rụt cổ, trong mắt xẹt qua một tia mất tự nhiên.

Nghĩa phụ không phải là phát hiện ra cái gì rồi chứ….
Đại Sư đột nhiên thở dài, vỗ vai Thẩm Tu, hướng về phía học viện Sử Lai Khắc đi: “Ta quyết định lưu lại cũng không chỉ riêng vì hai ngươi.

Còn có các đồng học của ngươi ở học viện này.

Các ngươi mỗi một người ai cũng là thiên tài.

Nếu như không có phương pháp tu luyện thích hợp.

Chẳng phải là lãng phí cả sao? Phất Lan Đức mặc dù có không ít kinh nghiệm tu luyện.

Nhưng còn rất nhiều chi tiết trong đó vẫn chưa được hoàn hảo, ta hy vọng, sau này các ngươi có thể trở thành một đoàn thể cường đại, cho nên, nhất định phải bắt đầu từ bây giờ, dùng những phương pháp tu luyện ưu tú nhất chỉ đạo các ngươi.

Tiểu tu, nhanh chân lên!”
“Vâng!” Thu lại suy nghĩ, Thẩm Tu bước nhanh đuổi kịp.

Dù sao từ đầu tới cuối đều là yêu thầm không phải sao, lại không muốn nói ra tâm tư.

Nghĩa phụ biết thì cứ biết đi, nói không chừng còn có thể cho y chút an ủi.

Thẩm Tu nghĩ.
Ba người đi vào nhà ăn học viện.

Lúc này cơm trong nhà ăn đã được chuẩn bị xong nhưng lại không có một bóng người.
Đường Tam vội vã múc ba cái chén cháo, Sử Lai Khắc học viện kinh tế cũng không giàu có.

Dù đến sớm một chút cũng không có gì thịnh soạn.

Điểm tâm hôm nay cũng đơn giản.

Bánh bao, rau, cháo, mỗi người còn có thêm một quả trứng gà.
Nhìn Đường Tam vội vàng bưng đến trước mặt mình.

Đại Sư liền cau mày.
“Phất Lan Đức cho các ngươi ăn như thế này ư?” Nét mặt cứng ngắc của Đại sư nhìn qua thấy xạm lại.
“Ừm, còn có hành nữa, có thể ăn no.” Thẩm Tu ngậm bánh bao có chút lúng búng nói.
“Hồ nháo.” Đại Sư buông chiếc bánh bao trong tay xuống, tức giận dâng lên, tính tình của ông luôn luôn kiên cường.

“Đây là thời khắc quan trọng nhất để cho các hài tử như các ngươi phát triển’.

Thân thể chính là tiền vốn của vũ hồn.

Một người không có thân thể tốt.

Như thế nào có thể kiên trì, nhẫn nại tu luyện, như thế này đối với ta và Phất Lan Đức thì không sao, nhưng đối với các hài tử các ngươi còn xa mới đủ.”
Đang lúc Đại sư phát hỏa.

Thanh âm lười biếng của Phất Lan Đức từ bên ngoài truyền đến.” Đại Sư, ngươi đứng nói chuyện mà không đau eo.

Ngươi cũng biết bây giờ là lúc các hài tử này phát triển.

Ngươi biết bọn họ một ngày muốn ăn bao nhiêu thức ăn sao? Sơn hào hải vị tại Tác Thác thành có bán đó, nhưng điều kiện kinh tế học viện như thế nào có thể cho phép bọn hắn ăn sơn hào hải vị.

À mà nếu ngươi nguyện ý tài trợ, ta không ý kiến.”
Theo thanh âm, Phất Lan Đức từ bên ngoài đi tới.
Nhìn hắn.

Sắc mặt Đại sư thoáng hòa hoãn vài phần: “Học viện có cái gì khó khăn ta mặc kệ, nhưng nếu ta quyết định lưu lại làm một gã sư phụ ở nơi này, sẽ tuyệt không để bọn nhỏ phải khổ, Phất Lan Đức, chuyện này ngươi giao cho ta toàn quyền xử lý đi.

Sau này mỗi bữa cơm, các hài tử ăn cái gì, sẽ do ta quyết định.”
Phất Lan Đức trong lòng nhất thời mừng rỡ: “Như thế nào, tiểu Cương, ngươi đã quyết định lưu lại?”
Đại Sư gật đầu: “Ta cũng đơn giản hiểu rõ một chút về phương pháp giảng dạy của các ngươi, ta có rất nhiều cái muốn cải thiện.

Ngươi cũng đã từng nói với ta, chỉ cần ta nguyện ý lưu lại.

Ngươi có thể giao hết quyền hành cho ta.

Có phải hay không?”
Tri thức lý luận của Đại sư chính là độc bộ thiên hạ.

Ông sợ Đại Sư hối hận, liền thống khoái nói: “Không thành vấn đề, ngươi muốn làm gì chỉ cần cho ta biết trước một chút là được.

Các sư phụ của học viện này tùy theo ngươi điều phối, đương nhiên.

Chỗ nào muốn động đến tiền, ngươi cần phải nói cho ta trước.

Tình trạng kinh tế của học viện, khẳng định so với ngươi tưởng tượng còn kém hơn.”
Sau bữa sáng, tiếng chuông đúng lúc vang lên.

Triệu tập toàn bộ đệ tử đến thao trường của học viện.
Hôm nay có vẻ đặc biệt náo nhiệt, chẳng những chính, phó hai vị viện trưởng Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực tới.

Còn có Đại Sư cùng mấy vị sư phụ khác của học viện cũng đều có mặt ở thao trường.
“Được.

Tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.

Sau đây ta có vài điều muốn tuyên bố.” Phất Lan Đức đi tới trước mặt bảy tên đệ tử.

Ánh mắt nghiêm túc đảo qua cả tám người.
“Đầu tiên.

Ta giới thiệu cho năm đệ tử mới tới về các vị lão sư của học viện.” Vừa nói, Phất Lan Đức chỉ hướng vị lão giả từng gặp lúc báo danh-lão giả Võ Hồn Trường Côn.
“Lý Úc Tùng sư phụ, vũ hồn Long Vân côn.

Hồn Đế cấp 63.”
“Lô Kì Bân sư phụ, Võ Hồn Tinh La kì, Hồn Đế cấp 66.”
“Thiệu Hâm lão sư.

Võ Hồn Đường Đậu.

Hồn Thánh cấp 71.

Hồn Sư hệ Thực Phẩm, Thiệu lão sư là Hồn Sư mà ta biết trong hệ Thực Phẩm, tuyệt đối bài danh một trong năm vị cường giả đứng đầu.”
Ba lão sư trong khi Phất Lan Đức giới thiệu, đều hướng tới các đệ tử gật đầu.
Cuối cùng, Phất Lan Đức đi tới bên người Đại Sư, nói: “Vị cuối cùng này, ta xin long trọng giới thiệu với mọi người.

Hắn, chính là bằng vào tự mình nghiên cứu.

Đã cho ra lực cạnh tranh của Thập đại Võ Hồn, được vinh dự là người đứng đầu của lý luận Võ Hồn.

Là một vị Hồn Sư trí tuệ, đồng thời cũng là sư phụ của Đường Tam, nghĩa phụ của Thẩm Tu_Ngọc Tiểu Cương tiên sinh.

Đương nhiên, hắn cũng là lão huynh đệ của ta.

Chúng ta đã quen biết nhau đã vài chục năm.

Sau này, các ngươi cứ gọi hắn là Đại sư là được.”
Nghe được hai chữ “Đại Sư”, tinh thần mọi người đều không khỏi rung lên, ánh mắt sôi nổi quay về hướng Đường Tam và Thẩm Tu.

Mặc dù bọn họ đối với đại sư không hiểu rõ nhiều lắm nhưng có thể dạy dỗ ra đệ tử Đường Tam và Thẩm Tu xuất sắc đến như vậy, sư phụ như thế nào không ưu tú đây chứ?
Phất Lan Đức nói: “Bắt đầu từ hôm nay.

Quá trình dạy các ngươi sẽ do đại sư toàn quyền phụ trách.

Chúng ta sẽ phối hợp với đại sư.”
Gương mặt cứng ngắc trước sau như một.

Nhìn bảy tên đệ tử trước mặt, nhàn nhạt nói: “Học viện chỉ có tám đệ tử các ngươi.

Trong mắt của ta, các ngươi cũng là một chỉnh thể, ta đã xem qua lai lịch đơn giản của các ngươi và đã có sẵn các phương pháp phù hợp dành cho mỗi người.

Ngoại trừ phối hợp ta không hy vọng nghe được bất cứ thanh âm dị nghị gì.

Hoàn toàn tiến hành thống nhất giáo trình, dựa theo số tuổi ta sắp xếp vị trí tiến hành cho các ngươi.

Nhất hào (số 1), Đái Mộc Bạch.

Nhị hào, Áo Tư Tạp.

Tam hào, Đường Tam.

Tứ hào, Mã Hồng Tuấn.

Ngũ hào, Tiểu Vũ.

Lục hào, Thẩm Tu.

Thất hào, Ninh Vinh Vinh.

Bát hào, Chu Trúc Thanh.”
“Được.

Hiện tại các ngươi có thể giải tán, ngày mai sáng sớm ở chỗ này tập hợp.”
Đưa mắt nhìn các sư phụ lần lượt rời đi, Áo Tư Tạp thấp giọng nói: “Tiểu Tam, nhìn qua vị lão sư này của ngươi tựa hồ còn lợi hại hơn Phất Lan Đức viện trưởng! Tiểu Tu, ông ấy là nghĩa phụ của ngươi?”
“Ừm, đứng vậy.” Thẩm Tu cười khẽ: “Nghĩa phụ là một người rất tốt.

Đương nhiên những lúc cần nghiêm khắc ông ấy còn nghiêm hơn bất cứ ai.”
“Ai, dù sao cũng là huấn luyện, có thể hơn thua.

Còn muốn thống nhất huấn luyện, cấp bậc bất đồng của chúng ta thống nhất huấn luyện kiểu gì?” Mã Hồng Thuận gãi đầu: “Các ngươi có ai vào thành không? Được nghỉ ngơi một ngày, ta đi Tác Thác thành dạo đây.”
Ba nữ hài tử đều trừng mắt nhìn Mã Hồng Tuấn.

Các nàng hiển nhiên là biết tên Mập mạp này vào thành là không có chuyện gì tốt đẹp.

Đúng lúc này Đường Tam mở miệng: “Ta đi với ngươi.”
“Tiểu tam ngươi rốt cuộc cũng thông suốt rồi.” Mã Hồn Tuấn phát ra một tiếng cười đáng khinh, Tiểu Vũ ánh mắt quỷ dị nhìn Đường Tam: “Tam ca, ngươi…”
“Thông cái gì mà thông?” Đường Tam mờ mịt nói: “Ta muốn tìm một cửa hàng rèn.

Xem có thể thuê được hai vị thợ rèn có thể giúp ta chế tạo chút ám khí.

Nếu không, sức của một mình ta muốn cấp cho các ngươi mỗi người một trang bị, vậy phải chờ tới lúc nào! Tiểu Tu, đi cùng không?”
Mấy người bừng tỉnh đại ngộ, Ninh Vinh Vinh buột miệng cười: “Ta biết tam ca sẽ không giống như loại người xấu xa ngươi.”
“Ai xấu xa? Ta giải quyết vấn đề về tà hỏa, đây chính là được viện trưởng đặc biệt phê chuẩn mà!” Mã Hồng Tuấn oa oa kêu.
Thẩm Tu cười hì hì lắc đầu: “Không được Tam ca, ta muốn ở trong trường tu luyện.”
“Vậy được, ngươi tu luyện cho tốt.

Béo, chúng ta đi thôi.” Đường Tam xoa đầu Thẩm Tu, cùng Mã Hồng Tuấn đi ra khỏi học viện.
Ninh Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ cãi nhau ầm ĩ trở về kí túc xá.

Áo Tư Tạp ngáp một cái cũng xoay về ký túc xá.

Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh lại nói gì đó, Chu Trúc Thanh chỉ lạnh lùng cười xoay người rời đi, để lại một mình Đái Mộc Bạch cười khổ.
Thẩm Tu than nhẹ một tiếng, lại không có quay lại ký túc xá mà hướng đến chỗ của các lão sư học viện.
hai tiếng, Thẩm Tu thấp giọng nói: “Nghĩ phụ, là ta.”
Cửa được mở ra, Đại Sư nhìn Thẩm Tu đặc biệt ngoan ngoãn, thanh âm nhịn không được nhẹ một chút: “Vào đi.”
Đại Sư bước đến bên cạnh bàn, Thẩm Tu rũ mi đi theo đứng ở một bên, không lên tiếng.
“Biết tại sao ta tìm ngươi không?” Thần sắc Đại Sư phức tạp khó nói, im lặng kéo dài lúc sau y mới thở dài hai tiếng nói.
“…Biết.” Thẩm Tu đáp, mĩ dài khẽ run: “Xin lỗi, nghĩa phụ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui