Khi đó ở phiến rừng bên ngoài học viện Sử Lai Khắc, Đại Sư ở sau lưng Đường Tam làm một cái thủ thế với y, ý là bảo y một mình đến tìm ông.
“Ngươi không có sai, tiểu Tu, ngươi đâu có sai cái gì… Ai…” Đại Sư lắc đầu, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt ông nhìn man mác buồn: “Tiểu Tu, ta ban đầu không dám nghĩ đến phương diện kia, chỉ là ta không ngờ.
Các ngươi một người là nghĩa tử, một người là đệ tử ta coi trọng…”
“Nghĩa phụ…” Thẩm Tu nhấp môi, ngẩn đầu thần sấc kiên định: “Thích chính là thích, ta không sợ nói ra, nhưng ta sẽ không để Tam ca biết.
Hắn tốt như vậy, ta sao có thể… Nghĩa phụ, người yên tâm, nếu Tam ca biết nhất định sẽ áy náy, đến lúc đó vết thương sẽ không thể tốt lên được nữa.
Bí mật này, ta sẽ chôn chặt trong đáy lòng.”
“Aiz, tiểu Tu…” Đại Sư vỗ đầu Thẩm Tu, đầy mặt bất đắc dĩ: “Cũng chỉ có thể như vậy, chỉ khổ cho ngươi.
Tiểu Tu ngươi biết không, phụ thân Đường Tam vẫn luôn ở trong tối chú ý các ngươi.”
Thẩm Tu mắt trừng lớn, cặp mắt đen thủy nhuận hiện lên hoẳng loạn cùng lo sợ: “Nghĩa phụ, vậy ta…”
“Haiz, ông ấy khẳng định cũng đã biết, nhưng có lẽ nhìn dáng vừa ngươi không đành lòng.
Tiểu Tu, kịp thời quay đầu, như vậy sẽ không khiến mọi chuyện tệ hơn!” Tiếng Đại Sư ôn nhu, trong mắt đầy lo lắng.
“Nghĩa phụ, ta biết.” Thẩm Tu nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, đôi môi đã nhạt đi một tầng huyết sắc.
Bộ dáng yếu ớt rủ mắt nói nhỏ khiến người ta thương tiếc, nụ cười khổ càng chọc người tan nát cõi lòng: “Ta cũng nghĩ như vậy.
Chỉ là, ta quên không được.
Thật sự quên không được…”
Đại Sư trầm mặc, há miệng thở dốc lại không biết nói gì mới tốt, cuối cùng chỉ đành liên tiếp lắc đầu thở dài.
Thẩm Tu chớp đôi mắt đã ứng đỏ: “Nghĩa phụ, ta không sao.
Chỉ cần có thể nhìn Tam ca là tốt rồi, ta thật sự cảm thấy thỏa mãn.
Lại một trận trầm mặc.
Đại Sư trên mặt lộ ra một tia không đành lòng, phất tay để Thẩm Tu đi về: “Tiểu Tu, ngươi về đi.
Aiz, ta cũng không thể nói gì, tự ngươi ngẫm lại cho tốt.”
“Nghĩa phụ, cảm ơn người.” Thẩm Tu cúi đầu thật sâu, xoay người rời khỏi phòng.
“Đại Sư, ngươi vẫn mềm lòng như vậy.”
Thẩm Tu rời đi không được bao lâu một thân ảnh màu xám xuất hiện bên cửa sổ, một tiếng nói dày nặng hùng hổ vang lên.
Hai mắt Đại Sư đang ngồi trên nghế giật giật, cũng không quay đầu lại lãnh đạm nói: “Ta tin tưởng tiểu Tu, huống chi ngươi có tốt hơn ta chỗ nào đâu?”
Biết đại sư tâm tình không bình tĩnh, người tới cùng không thèm để ý Đại Sư nói chuyện không khách khí, chỉ hơi bất đắc dĩ cười: “Ngươi nói không sai, ta cũng vì mềm lòng.
Nếu không vì mềm lòng…”
“Đường Hạo, không được động tới tiểu Tu!” Đại sư đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đâu kịch liệt: “Tiểu Tu sẽ giải quyết tốt chuyện của mình, khẳng định không trở ngại tiểu Tam tu luyện, ngươi không được động đến y!”
Đường Hạo giật mình: “Ngươi yên tâm, nếu muốn động thủ ta đã sớm làm rồi.
Tiểu Tu, y là người đầu tiên tiểu Tam nói muốn bảo vệ, ta làm sao có thể… Haiz, không nói nữa, Đại Sư, ta hiểu rõ, loại chuyện tình cảm này ai có thể giải thích thành lời được.”
Thẩm Tu trở lại ký túc xá, Áo Tư Tạp đang ngáy ngủ khò khò.
Y hít sâu một hơi, lau đi khóe mắt ướŧ áŧ.
Là y sơ sót, Đường Hạo chính là Phong Hào Đấu La, Đường Tam ở đây ông ấy sao không thính thoảng lui toái nhìn con mình được chứ?
Không có ý định đả tọa tu luyện, Thẩm Tu dứt khoác chống căm quật lại trạng thái.
Nghĩ đến thời gian tốt đẹp trong quá khứ trên mặt không nhịn được hơi gợi lên một nụ cười.
Y thích không có sai! Chẳng qua là thích một người mà thôi.
Chẳng qua là giới tính đối phương giống mình mà thôi.
Đại Sư nói rất đúng, y không có sai! Chỉ là y sẽ tuân thủ đúng lời hứa, vẫn duy trì quan hệ huynh đệ tốt với Đường Tam, vậy là đủ rồi.
Thẩm Tu suy nghĩ rõ ràng, ánh mắt kiên định.
An tâm tiếp tục tu luyện.
Đường Tam bàn bàc tốt chuyện ở tiệm rèn trở về học viện.
Trên đường gặp được Đại Sư, vấn an xong thì thấy ánh mắt Đại Sư kì dị nhìn mình chằm chằm, thở dài lắc đầu rồi đi làm Đường Tam không hiểu chuyện gì.
Mang theo một bụng nghi hoặc trở về ký túc xá, nhìn thấy Thẩm Tu đang tu luyện.
Hắn nhìn khuôn mặt tựa tiên tựa yêu hơi lập lòe ánh sáng tử sắc ấy mà có chút thất thần.
Nhíu mày hoàn hồn nghĩ đến sự khác thường của mình gần đây mà không đưa được kết luận nào, đành nghẹn một bụng đi tu luyện.
Gầy đây sao lại cứ kỳ quái thế nào?
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tu cùng Đường Tam rời giường đến nhà ăn.
Còn chưa đến nhà ăn hai người đã nghe thấy mùi thịt nồng đậm cực kì mê người, trong đó hình như còn lẫn vào các hương vị khác.
Đi vào nhà ăn, bên trong đã có một thân ảnh đang loay hoay bận rội.
Cái thân ảnh đó không ngừng thêm củi vào lò, nêm nếm các món ăn, hơn nữa vội vàng chuẩn bị các lọai rau quả.
Trên đầu đội một cái mũ đầu bếp, bộ dáng cứng ngắc, trán đang đầy mồ hôi, cũng chẳng phải ai xa lạ mà là Đại Sư.
Hiển nhiên là Đại Sư đích thân xuống bến để chuẩn bị bữa sáng.
“Lão sư.” Đường Tam từng bước, bước vào thực đường.
Thẩm Tu theo sát sau đó: “Nghĩa phụ.”
Đại Sư ngẩng đầu nhìn thấy hai người, trên mặt nhất thời ôn hòa mỉm cười: “Các ngươi vẫn luôn dậy sớm như vậy.
“
“Đó là đương nhiên.” Thẩm Tu bước tới, hít sâu một hơi, con ngươi ngươi lấp lanh tràn đầy thèm thuồng: “Nghĩa phụ, người làm cái gì vậy, mùi thơm quá ~.”
Trạng thái Thẩm Tu khá tốt, Đại Sư cũng bất động thanh sắc nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: “Tới, nếm thử tay nghề của ta.”
Đại Sư cầm lấy hai cái chén lớn, từ nồi thịt lớn đang không ngừng toát ra mùi thơm, múc vào đầy chén cho Thẩm Tu Đường Tam, lại lấy thêm bốn cái bánh bao lớn và hai quả trứng gà đặt ở trước mặt hai người: “Ăn đi, thân thể các ngươi đang trong gia đoạn phát triển, quan trọng nhất là phải cung cấp đầy đủ dinh dưỡng.
Thân thể khỏe mạnh đối với việc tu luyện là hết sức cần thiết.
Thân thể không khỏe như thế nào các ngươi có thể tiếp nhận hồn lực mạnh mẽ chứ?”
Tiếp nhận bữa sang từ tay Đại Sư, ngón trở Thẩm Tu co giật.
Mùi hương thịt nồng, đậm, hiển nhiên là được ninh rất lâu.
Cắt thành những miếng nhỏ mà thịt đã hầm chín rục, bên trong còn có hương dược nhàn nhạt.
Thấy Thẩm Tu vẻ mặt hưởng thụ uống một hơi canh thịt, ánh mắt Đường Tam nhu thuận cười rồi cũng bắt đầu ăn bữa sáng trước mặt.
Tay nghề Đại Sư cực tốt, Thẩm Tu sờ bụng, thỏa mãn nheo đôi mắt: “Tay nghề nghĩa phụ làm ngon thật, ta đã no căng rồi!”
Đại Sư lắc đầu mỉm cười, Đường Tam gật đầu phụ họa lời Thẩm Tu, sắc mặt ôn nhu xoa đầu y.
Thẩm Tu tự nhiên ở trong lòng bàn tay Đường Tam cọ cọ.
Nhìn phương thức ở chung của hai người, Đại Sư giật mình, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạo.
Lúc này nghe ở bên ngoài truyền đến âm thanh của Tiểu Vũ: “Thơm quá, xem ra hôm nay có thứ tốt ăn rồi.”
Đi vào thực đường chính là hai người, ngoài Tiểu Vũ còn có bạn cùng phòng với nàng Vinh Vinh.
“Đại Sư, ngài vẫn khỏe.” Tiểu Vũ cung kính hướng về phía Đại Sư hành lễ.
Đại Sư hướng nàng gật đầu, nhưng trên mặt đã thu lại ý cười.
Chình xác mà nói, trừ Thẩm Tu và Đường Tam ra, rất ít người khác thấy Đại Sư cười.
Ninh Vinh Vinh cái mũi giật giật.
Nàng vốn là bị Tiểu Vũ mạnh mẽ kéo tới.
Lúc đến, Vinh Vinh mắt còn vẻ mông lung, lúc này mùi vị của các món ăn đã làm nàng dần dần tỉnh táo lại.
Đại Sư đưa cho các nàng mỗi người một chén thịt, một cái bánh bao cùng một quả trứng, so với Đường Tam là ít hơn một chút.
Nữ hài tử dù sao ăn cũng không nhiều.
“Nhanh ăn đi, hết thì lấy thêm.”
Tiểu Vũ cùng Vinh Vinh bị cái hương thơm kia thúc đẩy, cũng không lên tiếng đáp lại lời Đại Sư, trực tiếp ngồi xuống dùng bữa.
Thẩm Tu đội nhiên đứng lên: “Tam ca, ta đi gọi Áo Tư Tạp.”
“Được, ta đi gọi Đái Mộc Bạch với Mã Hồng Tuấn.” Nghĩ đến tính cách của Đại Sư, Đường Tam cũng đứng lên, cáo từ với Đại Sư rồi đi gọi những người còn lại rời giường.
Nếu lúc đầu có vài người tỏ vẻ bất mãn, sau khi ăn xong bữa sáng phong phú, mọi người đều khen không dứt miệng..