“Làm một Hồn Sư, gϊếŧ chóc là việc sớm muộn các người sẽ phải đối mặt.
Tất cả trước mắt các người phải cố gắng mà vượt qua.
Nếu sớm muộn gì cũng phải đối mặt, như vậy, khả năng ở trên chiến trường nôn ọe vẫn tốt hơn nhiều.
Nếu không, thì cũng sẽ trở thành tám người đó, thành một khối thi thể.”
Đại sư chậm rãi đi tới, sắc mặt ông rất bình tĩnh: “Để trở thành một Hồn Sư cường đại, đều phải đạp lên trên máu tươi của địch nhân cùng đối thủ mà tới.
Các ngươi chưa sát sinh bao giờ sao? Nếu như vậy, Hồn Hoàn trên người các ngươi là từ đâu mà đến? Hồn thú cũng có sinh mệnh.
Từ tính mạng mà nói, chúng nó với loài người cũng không có gì khác nhau.
Khi liệp sát hồn thú tại sao các ngươi không có cảm giác này? Cửa ải trước mắt này không ai có thể giúp các ngươi vượt qua, hết thảy đều dựa vào chính ý chí của các ngươi.
Cảm thấy ghê tởm thù cứ ói, ói quen rồi, tự nhiên sẽ ổn cả.
Bất quá, các ngươi cũng không muốn trở thành tiêu điểm chú ý đấy chứ.
Vậy hãy thu lại mặt nạ trong tay các ngươi rồi theo chúng ta rời khỏi nơi này.”
Khi Sử Lai Khắc Bát Quái trở về tửu điếm, ai cũng đều hết sức mệt mỏi, thậm chí so với khi bọn hắn tham gia ma quỷ huấn luyện còn có phần hơn.
Đây không phải là từ thân thể mà phát ra từ sâu thẳng trong tinh thần.
Tựa như Ninh Vinh Vinh đã nói, biết rõ đối thủ là người hung tàn nhưng dù sao cũng là những tính mạng mà!
“Tam ca.” Thẩm Tu ngồi trên giường, đột nhiên lên tiếng: “Ta ca, ngươi trước kia, ý ta là lúc ở Đường Môn đã từng gϊếŧ người chưa?”
“Không có.” Đường Tam ngẩn ra, trả lời: “Tiểu Tu, nếu thực sự chịu không nổi, cứ nhổ ra.
Giống lão sư nói, làm nhiều thành thói quen.”
“Tam ca, ta không sao.” Ánh mắt Thẩm Tu nhìn vào hư không, gần như lẩm bẩm nói: “Ta thật ra đã từng gặp, loại chuyện máu me này rồi…”
“Tiểu Tu, ngươi nói cái gì?” Đường Tam vẻ mặt nghi hoặc tới chỗ Thẩm Tu.
Khoảng cách của hai người nhất định, giọng của Thẩm Tu lại rất nhẹ nên hắn không thể nghe rõ.
Nhưng Đường Tam cảm nhận được trong nháy mắt Thẩm Tu trở nên tuyệt vọng đau thương.
“Tam ca, tối nay, ta có thể ngủ cùng ngươi không?” Thẩm Tu ngửa đầu nhìn Đường Tam đứng trước mặt, nhợt nhạt cười.
Ngoại trừ gương mặt tái nhợt so với bình thường cũng không khác gì khiến Đường Tam có ngỡ bi thương lúc nãy chỉ là ảo giác.
Ảo giác sao? Đáy lòng Đường Tam thắt lại.
Nếu Thẩm Tu không muốn cho hắn biết, vậy hắn sẽ không truy hỏi.
Không tiếng động thở dài, Đường Tam ôn nhu sờ đầu Thẩm Tu: “Được.”
Tiểu Tu, chủ cần ngươi yêu cầu, ta sẽ không cự tuyệt.
Chỉ là tiểu Tu.
Nếu có thể, tín nhiệm ta nhiều hơn chút.
Được không?
Sáng hôm sau.
Trời còn chưa sáng đoàn người đã rời khỏi Tây Nhĩ Duy Tư thành, tiếp tục hướng đến địa điểm mục đích lầm này, thủ đô Thiên Đấu Đế Quốc.
Trải qua mấy ngày tự điều chỉnh, Sử Lai Khắc Bát Quái dần thoát khỏi sợ hãi từ việc gϊếŧ người.
Có thể gia nhập học viện Sử Lai Khắc vốn đều là quái vật.
Chỉ cần có thể thông suốt thì trong lòng cũng không còn khó chịu như vậy.
Khi màn đêm buông xuống, dưới sự dẫn đường của Ninh Vinh Vinh mọi người đã đến được Thiên Đấu Hoàng Gia học viện.
Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia nằm ở ngoài thành thủ đo, dự núi gần sông.
Cảnh sắc cực đẹp.
Đặt biệt đúng lúc này mặt trời chiều ngả về Tây, ánh nắng chiều tràn ngập khắp không gian.
Dưới ánh sáng của rặng mây đỏ ở phương Tây, bất luận là non xanh hay nước biếc đều làm ta có cảm giác như đang bước chân vào chốn thế ngoại đào nguyên.
Mọi người dưới sự thúc giục của Phất Lan Đức tiến lên núi.
Thế nhưng mới đi được mấy bước Tuyết Băng cầm đầu một đám đệ tử Thiên Đấu Hoàng Gia.
Tên Tuyết Băng ấy ngữ khí cao ngạo khinh thường, thậm chí còn vũ nhục mọi người Sử Lai Khắc, bị Đái Mộc Bạch đánh cho một trận ra trò.
Lão sư tôn của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện ra mặt giáo huấn Tuyết Băng, cung kính dẫn người Sử Lai Khắc đi vào học viện.
Tiến vào trong núi, mới có thể thấy được quy mô của Thiên Đấu hoàng gia học viện.
Bậc thang lên núi chỉ dùng Hán bạch ngọc chế tác mà thành, trên mỗi khối đều có những hình vẽ hồn thú khác nhau, tay nghề tinh xảo.
Trời chiều, ánh nắng chiều lưu lại trên thềm đá những bóng cây đỏ nhạt, làm tăng thêm vài phần yên lặng, thư thả.
Không khí trong núi không những mới mẽ, hơn nữa còn phi thường ẩm ướt, cảm giác vui vẻ thoái mái làm cho đoàn học viên nhanh chóng quên đi chuyện lúc trước.
Thẩm Tu có vẻ cực kì tò mò nhìn ngó xung quanh.
Đường Tam nhìn bộ dáng linh động giảo hoạt kia bất đắc dĩ điểm trán y, đôi lại Thẩm Tu làm một cái xem thường ngạo kiều dẫn tới Đường Tam bật cười lắc đầu.
Lơ đang quay đầu nhìn thấy một màn Đại Sư khẽ nhíu mày, cánh môi mấp máy vài cái cuối cùng vẫn thở dài một tiếng.
Bây giờ cố ý không phải chỉ có mỗi Thẩm Tu, Đường Tam hắn… Chuyện nên nói cũng đã nói, vấn đề của hài tử, vẫn nên để bọn nó tự mình giải quyết thì hơn.
Rất nhanh bọn họ đã đi đến giữa sườn núi.
Thiên Đấu Hoàng Gia học viện, giáo khu toàn bộ đều từ nhà trệt tạo thành.
Cảm giác giống như một tòa thành, bên ngoài tường cao năm thước, trải lên một màu vàng, nhìn qua cực kỳ tráng lệ.
Cho dù là ở phía trên cao nhất cũng là bao phủ bằng một lớp ngói lưu ly óng ánh, dưới ánh nắng chiều trông hết sức huyễn lệ.
Lúc Đường Tam nhìn thấy kiến trúc nơi này, trong lòng không khỏi nhói đau, bố cục nơi này so với Đường Môn quả thực rất giống nhau.
Hắn trở nên thất thần hồi tưởng chuyện xưa, môi hơi mím.
Cảm nhận được Đường Tam không thích hợp, Thẩm Tu quan tâm nghiêng đầu nhìn qua, lôi kéo ổng tay áo hắn quơ quơ.
Đường Tam hít sâu một hơi, trở tay nắm tay Thẩm Tu, lắc đầu ý bảo mình không sao vẻ mặt bình tĩnh nhìn phía trước.
Tai Thẩm Tu hơi ửng đỏ.
Bàn tay Đường Tam dày rộng, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh.
Mà khung xương Thẩm Tu thiên về thon dài, da thịt oánh nhuận trắng nõn.
Hai màu sắc đan chéo nhau làm tâm Thẩm Tu nhảy liên hồi, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi.
Mặt khác Đường Tam cũng không khá hơn là bao.
Hắn nhìn bàn tay Thẩm Tu bóng loáng tinh tế bị mình bao trọn, không biết tại sao tim đập gia tốc, miệng khô lưỡi khô, trong ngực như có một cảm xúc không tên rung động muốn phun trào..