Đường Độc Là Một Đôi


Độc Cô Bác gặp được ba người Phất Lan Đức.

Đại Sư nghe được Đường Tam đã chết thì mất đi lí trí, một lần nữa trên Đẩu La đại lục tái hiện Hoàng Kinh Thiết Tam Giác.

Hoàng Kim Đấu Long cùng Bích Lân Xà va chạm, cuối cùng vẫn là Hoàng Kim Đấu Long thua.

Lúc ba người dứt khoác chuẩn bị chờ chết thì Đường Tam xuất hiện.

Hóa ra trong cơ thể Độc Cô Bác và Độc Cô Nhạn đều tồn tại kịch độc nguy hiểm tới tính mạng.

Đường Tam thuyết phục sẽ điều chế giải dược cho bọn họ, hơn nữa còn khiến Độc Cô Bác nợ hắn ba điều kiện.

Mà cực kì may mắn, dược viên Độc Cô Bác mang Đường Tam đi chính là trong Đường Môn Huyền Thiên Bảo Lục ghi lại một trong ba loại Thiên Phúc Địa Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn Đường Tam đồng thơi ăn Bát Giác Huyền Băng Thảo và Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ.

Căn cứ vào Huyền Thiên Bảo Lục ghi lại, đồng thời dùng hai loại tiên phẩm độc thảo này có thể khái quát chỗ tốt bằng bốn chữ: Nước lửa bất xâm.
Tư trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn di ra, Đường Tam nhìn Độc Cô Bác nói: “Độc tiền bối, ngài không phải hứa với ta ba điều kiện sao? Đây là điều đầu tiên.

Về sau bất luận thời điểm ngươi sẽ không thương tổn đến Sử Lai Khắc học viện bọn ta và bất luận những người có liên quan.”
“Hửm?” Độc Cô Bác sửng sốt một chút.

Gã không ngờ Đường Tam sẽ đưa ra điều kiện với mình.
Đường Tam hơi mỉm cười, lúc này mới hành lễ với Đại Sư, Phất Lan Đức và Liễu Nhị Long: “Lão sư, khiến ngài phải lo lắng.

Thật ra Độc Cô tiền bối đem ta đi không hề có ác ý, chỉ là muốn xem đặc tính độc tố ẩn bân trong Bát Chu Mâu mà thôi.

Độc tiền bối thấy ta thiên phú xuất chúng, quyết định dạy ta một ít chuyện về độc Võ Hồn.

Mọi người sao lại xung đột với Độc Cô tiền bối rồi?”
Nghe xong lời Đường Tam, Đừng nói là ba người Đại Sư, ngay cả Độc Cô Bác cũng ngẩn cả người.

Bọn họ không ai nghĩ tới Đường Tam sẽ nói như vậy.
Đại Sư có chút nghi hoặc nhìn Đường Tam, từ trên mặt đệ tử của mình không nhìn ra chút sơ hở nào: “Thật là vậy? Nhưng mà, lúc nãy Độc Cô tiền bối nói đã gϊếŧ ngươi?”
Đường Tam cười nói: “Cái đó Độc Cô tiền bối chỉ đùa với người một chút thôi.

Lấy thân phận và địa vị của Độc Cô tiền bối làm sao có thể xuống tay với ta được chứ?”
Độc Cô Bác nhìn thân ảnh Đường Tam, các loại cảm xúc trong lòng sôi nổi hiện lên.

Ai cũng đều nguyện ý được tâng bốc, Đường Tam nói ngược lại đều giúp gã che giấu.

Đặc biệt khi nghe được câu cuối của Đường Tam, cái mặt già của Độc Cô Bác không nhịn được cũng có chút đỏ lên.

Đúng thật, lấy thân phận của gã mà tới làm khó một tiểu bối như Đường Tam, xác thật có chút nhạo báng.
Đường Tam xoay người nhìn về phía Cô Độc Bác, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ: “Đúng rồi, Độc Cô tiên bối.

Hôm qua ngài có nói một chút về tình trạng xà độc trên người Cô Độc Nhạn.

Ta nhận ra xà độc của nàng vẫn có biện phảp giải trừ.

Trở về ta lại thảo luận với ngài, ngài thấy sao?”
Độc Cô Bác nghe được Đường Tam nhắc đến Độc Cô Nhạn, trong lòng tức khắc cả kinh.

Gã biết đây là Đường Tam nói với mình đã tìm được cách trị liệu độc trên người cháu gái.
Độc Cô Bác rốt cuộc vẫn là con cáo già xảo quyệt, cân nhắc sát khí bên dưới, làm bộ làm tịch đáp ứng vài câu.

Đương Tam bất động thanh sắc thở dài nhẹ nhõm: “Lão sư, nếu Độc Cô tiền bối muốn dạy ta, ta nghĩ sẽ lưu lại chỗ này học tập.

Đại khái nữa năm đến một năm sẽ về.

Lão sư, viện trưởng, mọi người không cần lo lắng.

Đúng rồi lão sư, tiểu Tu y có sốt ruột không?”
“Ừ, đương nhiên.” Đại Sư mắt chưa hàm ý nhìn Đường Tam, Đường Tam hơi nhăn mi lại: “Tiểu Tu đành nhờ lão sư… Độc Cô tiền bối, lão sư ta có thể tới thăm ta không?”
“Có thể, nhưng không thể quá thường xuyên.” Độc Cô Bác nhàn nhạt liếc nhìn Đường Tam một cái: “Thuốc viên này sẽ không bị ảnh hưởng bởi độc của ta.”
Đường Tam cũng tiễn ba người Đại Sư, Phất Lan Đức và Liễu Nhị Long rời đi.

Nhìn về phía học viện Lam Phách, hay nên nói từ nay về sau là học viện Sử Lai Khắc, trong mắt toát ra một tia phức tạp.

Tiểu Tu…
Nửa năm này, cũng đủ để hắn suy nghĩ một vài chuyện.
“Dạy Tam ca?” Nghe được tin tức Đại Sư mang về, Thẩm Tu trừng lớn mắt.

Biết được Đường Tam không gặp nguy hiểm liền thả lỏng, vẻ mặt tò mò hỏi: “Vậy nghĩa phụ, ta về sau có thể đi thăm Tam ca sao? Độc Cô Bác kia thực sự tốt như vậy? Aiz nghĩ phụ…”
“Tiểu Tu, tiểu Tam kêu ngươi tu luyện cho tốt.” Đại Sư buông chén trà trong tay, trong mắt hiện lên ý cười: “Tiểu Tam nói lúc hắn về mà hồn lực của ngươi không như kì vọng, hắn sẽ phạt ngươi.”
Thẩm Tu làm cái mặt khổ, Tam ca phạt… Lạy chuối, hoàn toàn không dám tưởng tượng: “Được rồi được rồi ta đi tu luyện, thật là…”
Lẩm bẩm trở về phòng, nụ cười trên mựt Thẩm Tu chợt biến mất.

Y dựa vào tường không nói lời nào.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng vàng ấm xuyên qua bức màn chiếu vào, mơ hồ chiếu lên mặt Thẩm Tu.

Gương mặt như họa không chút biểu tình, đôi con ngươi đen như mực tràn đầy kiên định.
“Phong Hào Đấu La sao…”
Khi Đường Tam ở chỗ Độc Cô Bác luyện dược, bảy người Sử Lai Khắc tiến hành huấn luyện.
Hoàn cảnh ngụy trang tu luyện căn cứ theo Võ Hồn bất đồng của Hồn Sư, lựa chọn những địa điểm tu luyện khác nhau.
Ví dụ như Võ Hồn Tiểu Vũ là thỏ, đương nhiên nơi thích hợp nhất chính là lùm cây.

Đái Mộc Bạch là vườn thú, Áo Tư Tạp là đơn giản nhất, phòng bếp là nơi thích hợp tiến bộ hồn lực.

Thậm chí Mã Hồng Tuấn cũng chiếm một gian bếp lò.
Đương nhiên đó đêu la những hoàn cảnh ngụy trang bình thường.

Dưới điều kiện càng tốt đối với phụ trợ tu luyện còn tăng lên.
Mà Thẩm Tu… Đại Sư mang theo Thẩm Tu đi vào một gian nhà màu trước, chắp tay sau lưng mở miệng: “Tiểu Tu, đây là nơi ngươi muốn tu luyện.

Ta cho ngươi nhiệm vụ trong vòng nửa năm phải ra, hồn lực ít nhất cao hơn một bậc.”
“Tiểu Cương, như vậy ổn không? Y mới mười ba tuổi, để y bắt đầu …” Nhìn theo Thẩm Tu đi vào phòng, Liễu Nhị Long có chút lo lắng nhăn mày.

Đại Sư nghe vậy khẽ cười lắc đầu: “Nhị Long, trong mắt ngươi tiểu Tu là kiểu người thế nào?”
“Tiểu Tu sao.” Liễu Nhị Long ngẩn người, tuy rằng không rõ vì sao Ngọc Tiêu Cương lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Là một hài tử rất tốt, nghe lời, hiểu chuyện, nghiêm túc, ngoan ngoãn… nhỉ?”
“Nhận ra chưa?” Đại Sư bước trở về, tiếng nói nhàn nhặt: “Trong ấn trượng của ngươi, tiểu Tu tồn tại rất yếu, ngươi ấn tượng với y bình đạm không có gì lạ đúng không? Trên thực tế, nếu có ai coi khinh y, đó chính là thiệt thòi lớn.”
Liễu Nhị Long ánh mắt biến hóa, đuổi theo Đại Sư: “Tiểu Cương…”
Vừa bước chân vào căn nhà bao phủ màu trắng, người bên cạnh lập tức bay tới công kích.

Trong mắt Thẩm Tu lóe ra han quang, chân đạp tiểu khinh công tránh di.

Đối mặt với y là một ánh hình người màu trắng, cả người bảo phủ bởi một quang mang ngân trắng.

Thấy một kích không trúng lại lần nữa vung đao trong tay vọt lên.

Từng đao sắc bén xong thẳng về Thẩm Tu.
Chân đạp tiểu khinh công, Thẩm Tu có chút chật vật trốn tránh.

Đối phương hoàn toàn không cho y phóng thích hồn kỹ.

Thẩm Tu cắn răng nỗ lực trốn tránh.

Vài đạo công kích đánh lên người Thẩm Tu, nháy mắt để lại vài vết máu, trên làn da bạch sứ nhìn phá lệ ghê người.
Ánh mắt Thẩm Tu lạnh băng, mũi chân y nhẹ điểm, vòng eo mềm dẻo phác họa ra một độ cung.

Không gian trắng tinh quang mang chợt lóe, một đạo tử mang xuyên qua ấn đường bóng trắng.

Thân hình bóng trắng cứng đờ, ngay sau đó liền hóa thành những dải bạch quang tán loạn dừng trên người Thẩm Tu.

Những vết thương trông dữ tợn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục.
Không đợi Thẩm Tu thả lỏng, lại một đảo thân ảnh màu trắng xuất hiện.

Thẩm Tu trợn tròn mắt, khẽ mắng shit một tiếng, chỉ có thể đón nhận công kích của đói phương.
Y nửa năm này đều phải trải qua như vậy sao… Thẩm Tu khóc không ra nước mắt nghĩ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui