Đường Tam tiễn lão Kiệt Khắc đi, trong lòng có vài phần mất mát.
Chậm rãi trở lại tiệm rèn, Thẩm Tu xếp bằng phát ngốc ngồi ở một bên.
Đường Hạo cũng không có về phòng ngủ tiếp mà ngồi ở trên ghế, thấy Đường Tam tiến vào, nhàn nhạt nói: “Xuất Võ Hồn của ngươi ra cho ta coi thử”
“Được.” Đường Tam gật đầu, nâng tay phải lên, Huyền Thiên Công trong cơ thể lặng lẽ thúc giục, trong ý thức cảm nhận được được cỗ nhiệt đặc thù của Huyền Thiên Công hòa làm một, màu lam nhàn nhạt xuất hiện trong lòng ban tay hắn.
Ngay lập tức, một tiểu thảo xanh biếc xuất hiện.
Ngơ ngẩn nhìn Lam Ngân Thảo trong tay Đương Tam, Đường Hạo thất thần một lúc, thật lâu sau mới dần dần khôi phục lại.
Quang mang trong mắt không ngừng hiện lên rồi thu lại, lẩm bẩm nói nhỏ: “Lam Ngân Thảo, quả nhiên là Lam Ngân Thảo.
Giống y hệt nàng.”
Đột nhiên, Đường Hạo đứng lên, xoay lưng tiến về phòng.
Động tác suýt nữa như té ngã trước mặt Đường Hạo.
Lam Ngân Thảo trong ta Đường Hạo cũng tự nhiên bị mất.
“Cha.”
Đường Hạo không kiên nhẫn phất tay: “Không cần lo cho ta.” Nói rồi xốc lên rèm phòng.
“Nhưng mà, ta vẫn còn một Võ Hồn.” Đường Hạo đã nói Võ Hồn thức tỉnh của mình hôm nay không giống người thường.
Chuyện này hắn không có hướng Tố Vân Đào và Kiệt Khắc hỏi.
Dù sao, người người đó cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
Chỉ có cha cùng tiểu Tu hắn mới thực sự tín nhiệm.
Rèm cửa đột nhiên xốc lên, Đường Hạo một lần nữa xuất hiện.
Lúc này, trên mặt ông hoàn toàn là biểu tình khϊếp sợ.
Có thể nhìn thấy hai mắt ông đỏ bừng, giống như vừa rồi đã khóc.
Thẩm Tu kinh ngạc nhìn về phía Đường Tam, y biết Đường Tam là song sinh Võ Hồn, chỉ là không ngờ hắn lại tin tưởng mình như vây….
Hàng mi dài khẽ chớp vài cái, giấu đi đôi mắt thoáng chút ướt.
Đường Tam không có mở miệng mà làm giống như tay phải, chậm rãi nâng lên tay trái của mình, lúc này, không phải là ánh sáng xanh, một mau đen nhàn nhạt trào ra từ lòng bàn tay hắn, dần ngưng tụ, một món vật kì dị xuất hiện trong lòng bàn tay.
Đó là một cây búa toàn thân đen nhánh, nó dài khoảng nửa thước, đầu búa hình trụ, nhìn qua giống như một bản thu nhỏ.
Chỉ là bên ngoài cây búa đen nhánh có một ánh sáng đặc thù, trên đầu hình trụ xoay thành hoa văn nhàn nhạt.
Do dự một chút, Thẩm Tu mở ra giao diện Kiếm Tam, chọn , trên giao diện hiện lên thông tin của Đường Tam.
Họ Tên: Đường Tam.
Môn phái: Đường Môn.
Cấp bậc: 0
Tuổi: 6 tuổi.
Nội công: Huyền Thiên Công.
Võ Hồn: Lam Ngân Thảo [chưa phải trạng thái thức tỉnh hoàn toàn], Búa Hạo Thiên.
Hồn lực: 0
Hồn Hoàn: Không.
Hồn Kỹ: Không.
“Đây, đây là…” Đường Hạo bước một bước xa tới trước mặt Đường Tam, bắt lấy cánh tay có cây búa đưa tới trước mặt mình.
Tay Đường Hạo rất có lực, ít nhất hiện tại Đường Tam không hề cảm thấy cây búa đối với chính mình có sức ép lớn như vậy.
Nhìn cây búa nhỏ màu đen, quang mang kích động lại một lần nữa xuất hiện trong mắt Đường Hạo: “Song sinh Võ Hồn, vậy mà là song sinh Võ Hồn! Nhi tử, nhi tử của ta!”
Đột nhiên, Đường Hạo vươn ra hai tay hữu lực, gắt gao đem Đường Tam ôm vào lòng mình.
Chờ Đường Tam thu lại cây búa, Đường Hạo cũng từ trạng thái kích động bình phục lại.
Đường Tam chưa từng gặp qua sắc mặt như vậy của phụ thân, các loại cảm xúc phức tạp không ngừng xuất hiện trên mặt Đường Hạo.
Một lúc lâu sau ông mới nói ra một câu: “Nhớ kĩ, sau này nhất định phải dùng nay cây búa bên trái bảo vệ tốt thảo bên tay phải.
Vĩnh viễn.”
Đường Tam không rõ nguyên nhân gật đầu.
Đường Hạo đứng lên, nhưng không có quay đầu về phòng.
Thấy hiếm khi trên mặt xuất hiện vẽ mê mang, Thẩm Tu cười thầm một tiếng, nôi kéo Đường Tam ngồi trên mặt đất: “Tiểu Tam, ngươi có tới hai cái Võ Hồn thật lợi hại! Ngươi yên tâm, ta nhất định không nói với người khác!”
“Ùm, ta tin ngươi tiểu Tu.” Cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của Thẩm Tu *sương mù*, trong lòng Đường Tam có một cơn đau kịch liệt không hiểu được trong lòng, nhịn không được ôm lấy thẩm tu: “Tiểu Tu, cha ta kêu ta dùng tay búa trên tay trái bảo vệ tốt thảo bên tay phải.
Tiểu Tu, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!”
“Ừm, ta biết rồi.” Bởi vì ngươi không chỉ là vai chính, ngươi là Đường Tam.
Luôn dũng cảm tiến tới, vĩnh viễn không nói bại Đường Tam.
Cùng Đường Tam chuẩn bị cơm trưa, Đường Hạo vẫn trầm mặc dị thường.
Ngay cả lượng cơm ăn cũng ít hơn bình thường, ánh mắt lại thỉnh thoảng dừng trên người Đường Tam, giống như do dự cái gì.
Ăn xong cơm trưa, Đường Tam như bình thường chuẩn dọn dẹp chén đũa, lại bị Đường Hạo gọi lại.
Thẩm Tu hết sức ngoan ngoãn đoạt lấy chén đũa trong tay Đường Tam, đi tới phòng bếp, để lại không gian triêng tư cho hai phụ tử họ.
“Tiểu Tam, ta hỏi con, con có thực sự muốn trở thanh Hồn Sư không?”
Đường Tam sửng sốt một chút, nhìn về phía Đường Hạo.
Hắn không muốn lừa gạt phụ thân, do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
Đường Hạo thở dài một tiếng, khuôn mặt càng thêm già nua vài phần: “Con vẫn là lựa chọn đi con đường này.” Ông nới câu nay xong liền trở về phòng.
Đường Tam phát hiện lúc Đường Hạo thở dài, trong cảm xúc có phần thất vọng, nhưng nhiều hơn vẫn là vui mừng.
Hắn hiểu, ở vị phụ thân này của mình dường như cất giấu rất nhiều điều.
Sáng sớm.
Đường Tam tinh thần sảng khoái gấp gáp từ trên núi trở về làm bữa sáng, trên lưng còn cõng một tiểu Thẩm Tu mơ mơ mang màng nửa ngủ nửa tỉnh.
Mấy ngày nay bởi vì mỗi sáng đều sử dụng Tử Cực Ma Đồng không ngừng tu luyện.
Tử Cực Ma Đồng so với trước kia đã tiến bộ không nhỏ, trong mười mét đã có thể nhìn rõ ràng những động tác dù rất nhỏ.
Nếu không phải Huyền Thiên Công không thể đột phá bình cảnh, Đường Tam tin rằng mình ở những phương diện khác sẽ còn tiến bộ hơn nữa.
Nhẹ nhàn sờ cổ tay, trên mặt Đường Tam toát ra một nụ cười thỏ mãn.
Trên cổ tay hắn chính là kiện tác phẩm tốt nhất sau khi đến thế giới này, hơn nữa còn là tác phẩm hắn từng bước tự hoàn thành.
Đó là một cái tụ tiễn.
Ở Đường Môn, tụ tiễn chỉ là một cơ quan ám khí tầm thường.
Mấu chốt chế tác tụ tiễn nàm ở chỗ sức mạnh đều dựa trên trình độ tinh xảo của người thiết kế.
Giống như tụ tiễn của Đường Tam, bản thân có bảo hộ nên tuyệt đối không có khả năng ngộ thương.
Đi vào trong nhà, mùi cháo xông vào mũi.
Giống như việc hắn quen làm mỗi ngày, sớm đã thành thói quen.
Chỉ khác hiện tại, còn có tiểu Tu cùng giúp hắn.
Thẩm Tu lười nhắc ngáp một cái, trượt xuống lưng Đường Tam, khuôn mặt trắng nõn tròn tròn hơi đỏ lên: “Tam ca, xin lỗi, ta lại ngủ quên rồi QAQ.”
“A, không sao.
Vốn ngươi ngủ ở trong nhà sẽ tốt hơn, không cần theo ta thức sớm như vậy.” Đường Tam bất đắc dĩ lắc đấu: “Đi rửa mặt, ăn cơm.”
“Ừm.”
“Cha.
Ăn cơm.” Đường Tam hướng phòng trong gọi một tiếng.
Chỉ là, Đường Hạo mỗi ngày vừa nghe đến ăn cơm đều sẽ đi ra hôm nay lại không thấy.
Đường Tam lại gọi vài tiếng cũng không nghe đáp lại, vòi thấy kéo thử rèm lên.
Đường Hạo không có bên trong.
Lúc Đường Tam đang suy nghĩ xem Đường Hạo đi đâu thì ông về.
“Chuẩn bị đồ đạc một chút, ngày mai lão Kiệt Khắc sẽ đưa các con đi Nặc Đinh thành.”
Đường Tam sửng sốt: “Nặc Đinh thành? Đi làm gì?” Lần trước đi Nặc Đinh thành đại khái là một năm trước.
Lão Kiệt Khắc đến đó mua chút đồ thuận tiện mang theo hắn học hỏi chút kiến thức.
Đường Hạo nhìn hắn một cái, nói: “Con không phải muốn học trở thành Hồ Sư sao? Lão Kiệt Khắc sẽ đem các ngươi đến học viên Hồ Sư sơ cấp Nặc Đỉnh thành làm Công Độc Sinh.
Ở đó ngươi sẽ đọc được thứ mình muốn.”
Nghe phụ thân nói xong, tim Đường Tam chợt tăng tốc.
Một loại hưng phấn ập vào trong lòng.
Khúc mắc để đột phá Huyền Thiên Công, cơ hội hiển nhiên ở Hồn Hoàn Hồ Sư.
“Cha, sao người đột nhiên lại thay đổi chủ ý?”
Đường Hạo hỏi ngược lại: “Vậy con có đi không?”
Đường Tam trả lời: “Chỉ là, con đi rồi sẽ không có ai nấu cơm người.” Bây giờ hắn đã hiểu, sở dĩ hôm nay phụ thân đi sớm như vậy là vì đi tìm trưởng thôn Kiệt Khắc.
Đường Hạo lãnh đạm đáp: “Ta còn cần chiếu cố sao? Con cứ đi, đây là con đường của con, thôn Thánh Hồn mỗi năm đều sẽ có hai cái danh ngạch, không cần lãng phí.
Ta chỉ cho ngươi phương pháp đúc rèn, ngươi ở trong thành tùy tiện làm học trò của một tiệm rèn, tiền học cơm nước hắn đủ dùng.”
Dù lời Đường Hạo nói có lãnh đạm nhưng vành mắt Đường Tam vẫn dầm nóng lên.
Suốt mấy tháng này, thái độ Đường Hạo với hắn vẫn không có gì thay đổi, nhưng theo Đường Hạo dạy hắn rèn, nam nhân già nua trước mắt này ngày càng cho hắn thấy cảm giác của phụ thân.
Hắn tất nhiên muốn học kiến thức về Hồ Sư nhưng lại có chút luyện tiệc vị phụ thân này của mình.
Đường Hạo nói: “Ta cho con đi Nặc Đinh là có điều kiện, con phải đáp ứng ta trước.”
“Con đồng ý.” Đường Tam không chút do dự đáp.
Đường Hạo nhíu mày: “Con đến yêu cầu của ta là gì cũng không biết đã dễ dàng đáp ứng như vậy? Làm một nam nhân, đáp ứng điều gì thì phải nhất định làm được, không cần qua loa cho có.”
Đường Tam rất tự nhiên nói: “Bất luận cha kêu con làm gì con đều đáp ứng, cha nhất định là vì muốn tốt cho con.”
Đường Hạo hơi giật mình.
Lời Đường Tam nói nghe như tùy ý, nhưng đây chính loại tin tưởng tự nhiên này mới làm ông có chút thay đổi.
“Bất luận con sau này tu luyện hồn lực thế nào, ta muốn con đáo ứng, tuyệt đối không được cho bất cứ Hồn Hoàn nào vào cây búa của mình, thậm chí không được để bất kì kẻ nào thấy nó, càng không được để người khác biết con là Võn Hồn song sinh.
Con có thể làm được không?”
Đường Tam hơi sửng sốt: “Còn Lam Ngân Thảo thì sao?”
Đường Hạo nói: “Lam Ngân Thảo con có thể thoải mái sử dụng, tu luyện, dùng Võ Hồn thế nào cũng được.
Song sinh Võ Hồn cũng không phải bắt buộc cả hai Võ Hồn đều mạnh lên nhờ hồn lực Hồn Hoàn tăng lên mới có thể tu luyện.
Chỉ cần Võ Hồn có được Hồn Hoàn.
Hồn lực tăng lên đến bình cảnh thì sẽ biến mất.”
Đường Tam nói: “Nói cách khác, sau này con chỉ có thể sử dụng Võ Hồn Lam Ngân Thảo.
Đúng không?”
Đường Hạo gật đầu: “Trừ phi mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, nếu không, không cần thiết sử dụng cây búa này.”
“Được, con đáp ứng người.” Đường Tam trịnh trọng gật đầu.
Đối với hắn mà nói, dù tu luyện Võ Hồn hay không, sử dụng Hồn Hoàn nào đều không là vấn đề.
Chỉ cần có thể tìm được cách đột phá bình cảnh Huyền Thiên Công là đủ.
Đường Môn ám khí của hắn không cần võ hồn phụ trợ.
Đối với người khác có thể vì Lam Ngân Thảo là phế Võ Hồn mà khó chịu, ám khí Đường Môn tu luyện đến một mức độ nhất định thì trích diệp phi hoa cũng có thể đả thương người không phải là lời nói suông.
Nó thật sự tồn tại.
Hồn lực Lam Ngân Thảo cũng chính là nội lực Huyền Thiên Công ngưng tụ mà thành.
Chỉ cần đủ nội lực cơ hồ là ám khí vô hạn.
“Tốt.” Nhìn Đường Tam thật sâu, Đường Hạo ngước đầu uống hết cháo, xoay người trở về phòng.
“Tiểu Tu, chúng ta có thể đi học ở Nặc Định Thành, ngươi có vui không?” Thẩm Tu rửa mặt xong trở về liền nghe được thamh âm cao hứng của Đường Tam, y không chút nào kinh ngạc gật đầu: “Rất vui! Tam ca, chúng ta nhất đính sẽ trở thành cộng sự tốt nhất!”
“Ừ, cộng sự tốt nhất!” Nhìn nụ cười sáng lạng của Thẩm Tu, Đường Tam kiên định gật đầu.
Một loại cảm xúc vi diệu không rõ lam ra trong lòng.
Học viện Nặc Định sơ cấp Hồn Sư ở thành Tây Nặc Định.
Lão Kiệt Khắc hỏi người qua đường vài lần, cuối cùng cũng đưa được Đường Tam cùng Thẩm Tu đến đây (Thẩm Tu tỏ vẻ, biết trước được phương hướng nhờ bản đồ là một cảm giác không thể tả ~).
Từ phía xa bọn họ đã nhìn thấy cổng vòm một tòa nhà to lớn, cao phải hơn mười thước, rộng ít nhất hai mươi thước, đều là từ đá cứng đúc thành.
Phía dưới có hai cổng sắt đen nhánh.
Đường Tam liếc mắt một cái là nhìn ra, đó làm từ chất liệu sắt tốt nhất.
Nhìn xuyên qua cổng cắt có thể nhìn thấy một con đường ngoằn ngoèo yên tĩnh, một đường nối thẳng vào bên trong, hai bên toàn là cây cối cao to.
Thẩm Tu nhìn khắp nơi xung quanh làm Đường Tam vốn chỉnh tề cũng kéo đi khắp nơi, vài sợi tóc thả xuống khuôn mặt.
Đường Tam ma xui quỷ khiến hít sâu một hơi, nhẹ hàng nhợt nhạt phảng phất mang theo mùi hoa.
Đầu óc Đường Tam có chút hỗn độn, một loại cảm giác không mói nên lời lan ra.
Không đợi Đường Tam phân biệt, lão Kiệt Khắc đã xung đột với bảo vệ.
“Võ Hồn Lam Ngân Thảo? Võ Hồn chưa biết? Còn là Tiên Thiên Mãn hồn lực? Buồn cười, đây là trò cười lớn nhất thiên hạ rồi.
Ta ở học viên làm gác cổng bốn năm rồi còn chưa từng nghe nói đến học viên có Tiên Thiên mãn hồn lực.
Võ Hồn tiểu tử này là Lam Ngân Thảo còn có thể mãn hồn lực? Ta thấy chứng nhận của Võ Hồn điện này là ngươi làm giả thì có.”
Sắc mặt Thẩm Tu tức khắc lạnh xuống.
Quả nhiên dù ở đâu cũng không tránh được mắt chó cao hơn đầu.
Nói y còn được, nhưng không thể đụng đến Tam ca.
Tam ca là người quan trọng với y nhất!
“Ngươi…” Lão Kiệt Khắc phẫn nộ nhìn vẻ mặt khinh miệt của tên gác cổng: “Ngươi cố ý làm khó dễ.
Được, ngươi chờ đó, ta đi tìm đại nhân chấp sự phân điện Võ Hồn.
Tiểu Tam, tiểu Tu, chúng ta đi.” Nói, lão Kiệt Khắc mang theo hai người xoay người hướng vào thành.”
Chứng nhận của phân điện Võ Hồn tất nhiên không thể làm giả tên gác cổng kia đương nhiên biết.
Bất quá, những người đưa tân sinh đến út nhiều sẽ có chút ý tứ, đặc biệt là gia đình bình dân.
Cái gọi là Diêm Vương quá tốt, tiểu quỷ khó chơi chính là như vậy.
Lão Kiệt Khắc đến từ nông thôn, ngoài việc là thôn trưởng nào biết đạo lí này.
Tên gác cổng có chút bất an.
Nếu người của Võ Hồn điện thực sự tới gã thật sự đỡ không nổi.
Mặt khác, gã cũng tin rằng người của Võ Hồn Điện sẽ không vì hai kẻ nhà quê mà ra mặt chất vấn học viện.
Tên gác cổng nâng tay trái hướng ngực lão Kiệt Khắc đẩy đi, phải đuổi bọn hắn đi.
Ngay lúc lão Kiệt Khắc khí giận công tâm, đột nhiên hai bên có thêm hai thân ảnh nhỏ gầy.
Cũng giống vậy nâng lên tay trái, bàn tay hắn non mịn miễn cưỡng đối chọi với tên gác cổng.
Tay hướng phía bên trái dùng sức, ngay lập tức hất đi tay tên giữ cửa.
Đồng thời thân ảnh nhỏ gầy nhanh chóng tiến lên một bước, bàn chân vừa vặn đánh vào mặt sau chân trái, đồng thời tay phải nâng lên cùng tay trái kẹo lấy tên gác cổng.
Vốn một chưởng tay là đánh vào khủy tay trái, khiến đối phương không thể dùng lực, nhưng người thi triển vóc người thực sự thấp bé cho nên cũng chỉ có thể chế trụ tay gã.
Động tác của hắn cực nhanh, thân thể đồng thời phối hợp, đôi tay đồng thời hất đi tay trái gã đẩy đi.
Lúc đánh đến bụng gã, một đạo tiếng sao du dương vang lên cùng với lời nghe như nỉ non gần như không thể nghe của Thẩm Tu: “Mộng gối làm thích, hồn phản Miêu Cương.”
Động tác người gác cổng đột nhiên dừng lại, hai mắt hơi khép, tức khắc chân trái hơi khụy xuống một chút.
Dù phản ứng kia không lớn nhưng cũng đủ hoàn thành hiệu quả.
Vùng bụng chịu lực, gã gác cổng ngã ngồi trên mặt đất.
Người ra tay đúng là Đường Tam, hắn sử dụng một thức này thậm chí còn không phải là tuyệt học của Đường môn, chỉ bất quá là một thức đơn giản Thôi Song Vọng Nguyệt ở thế giới kia.
Còn phần Thẩm Tu là đơn giản ném tên gác cổng một con Miên Cổ, khiến cho gã lầm vào giấc ngủ say ngắn ngủi.
Đường Tam Thôi Song Vọng Nguyệt cũng dễ dàng.
Lão Kiệt Khắc trợn mắt há mồm nhìn hai thân ảnh nhỏ nhắn che chở trước mặt, trong mắt chút có chút nước.
“Tiểu tử thúi, ngươi tìm chết.” Mất mặt bị một hài tử đẩy ngã, tên gác cổng tức giận, từ trên mặt đất bò dậy liền nhắm về phía Đường Tam.
“Đủ rồi, dừng tay.” Đúng lúc này, một âm thanh khàn khàn vang lên, ngăn lại động tác của gã..