Từ trong miệng Thái Thản và những người Trữ Phong Trí biết được phụ thân của minh, người thợ rèn lôi thôi suốt ngày chìm trong rượu lại là Phong Hào Đấu La Trẻ tuổi nhất trên đại lục.
Đệ đệ của Hạo Thiên Tông tông chủ, Hạo Thiên Đấu La.
Mà Võ Hồn bên tay trái của hắn cũng chỉ có người trực hệ Hạo Thiên Tông mới có Hạo Thiên Chùy.
Đường Tam uyển chuyển từ chối trở về vị trí trong tộc, lại cùng Trữ Phong Trí thương lượng về việc chế tác ám khí xong.
Hắn không nói một lời trở về phòng ngủ.
Thẩm Tu chống cằm ngồi trên giường, đôi chân trước sau đong đưa nhẹ nhẹ.
Thấy Đường Tam trở về y lập tức nhảy xuống giường, trước mặt lo lắng nhưng chỉ giữ chặt tay Đường Tam gọi một tiếng “Tam ca.”
“Tiểu Tu…” Đường Tam ôm chầm lấy Thẩm Tu, đầu vùi vào cổ y, trong giọng nói tràn đầy mệt mỏi: “Tiểu Tu, phụ thân ta, ông ấy là Phong Hào Đấu La… Thợ rèn nghèo khó dùng nghề nguội mưu sinh trong thôn Thánh Hồn nho nhỏ, ai sẽ nghĩ ông ấy là cường giả Phong Hào Đấu La chứ.
Khó trách những người Thái Thản gia gia tìm không thấy… Đến tột cùng đã sảy ra chuyện gì lại có thể khiến cha làm như vậy…”
Thẩm Tu ôm lại, không nói gì.
Y biết, hiện tại Đường Tam cần chỉ là một người nghe đáng tin cậy.
“… Hẳn là có liên quan đến mẹ… Mười ba năm trước, lúc ta sinh ra rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì… Tiểu Tu, chúng ta sẽ không tách ra, nhất định không đúng không.
Tiểu Tu, ngươi sẽ không rời khỏi ta đúng không!” Đường Tam ôm chặt Thẩm Tu, lực đạo hai tay như muốn đem đối phương khảm vào trong người.
Thẩm Tu đau đớn nhăn mày lại, nhưng y chỉ nghiêm túc đáp: “Sẽ không.
Chúng ta sẽ luôn bên nhau, cho dù có chuyện gì cũng sẽ không tách ra.
Tam ca, nếu ngươi không rời, ta cũng sẽ không bỏ… Ngh!”
Đôi môi phấn hồng bị cắn.
Lưỡi Đường Tam ác độc liếʍ ʍúŧ, tinh tế mà liếm qua mỗi ngóc ngách trong miệng Thẩm Tu.
Hắn hồn cuồng bạo lại không mất ôn nhu, nước không kịp nuốt theo khóe miệng chảy xuống nhè nhè vẽ lên sự hoa lệ.
Tay vốn vẫn giữ chặt eo y theo vạt áo khẽ hở trượt vào, bàn tay ôn nhu tinh tế lưu luyến mơn trớn trên da thịt mềm mại.
Vùng eo mẫn cẩm bị Đường Tam khẽ nhéo, cả người Thẩm Tu mềm oặt ngã vào ngực hắn, từng ngụm thở dốc.
Đường Tam rải những nụ hôn nhỏ vụn trên gò má Thẩm Tu, đến lỗ tai đỏ bừng, bao lấy.
“Ưm…” Vành tai đồng dạng mẫn cảm bị khoang miệng ấm áp bao trọn, thậm chí còn gặm cắn nhẹ nhàng.
Ngón tay trắng nõn tinh tế của Thẩm Tu vô thức nắm chặt góc áo Đường Tam, miệng hé mở để thoát ra một tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.
Chờ đến khi y hoàn hồn khuôn mặt đã nóng bừng ánh mắt mơ hồ xoay đi đầu không dám nhìn Đường Tam.
Đường Tam cười nhẹ thành tiếng.
Đôi con ngươi đen nhánh lại chứa đầy tình yêu: “Tiểu Tu, có ngươi ở bên, thật tốt.”
Ta đợt con mợ, Tam ca lời âu yếm của ngươi được điểm tuyệt đối!
Yên lặng phỉ nhổ, nụ cười Thẩm Tu vẫn tràn đầy ngọt ngào.
Khả năng điều tiết tâm trạng của Đường Tam rất tốt.
Hắn biết, hiện tạ việc duy nhất mình có thể làm là khắc khổ tu luyện.
Chỉ có thực lực đủ mạnh mới có thể gỡ được nghi vấn trong lòng, mới có thể bảo vệ Thẩm Tu càng tốt.
Tốc độ tu luyện của Đường Tam tăng nhanh chưa từng có.
Thẩm Tu thấy hắn bình thường cũng nhẹ nhàng thở ra, lại âm thầm phỉ nhổ bản thân.
Đường Tam là nam chính của thế giới này, y lo cái gì chứ? Vì không để bản thân rớt quá xa mọi người (dù sao y cũng không có dùng tiên dược), Thẩm Tu cũng nghiêm túc tu luyện.
Trong một khoảng thời gian, ngoại trừ đi học rất khó nhìn thấy hai người ở sân trường.
Không phải ở trong phòng ngủ tu luyện thì ở nhà gỗ nhỏ trong ràng của Liễu Nhị Long tiến hành huấn luyện ngụy trang Võ Hồn.
Năm ngày sau bốn người Đại Sư, Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long và Đái Mộc Bạch cuối cùng cũng về.
Đái Mộc Bạch sau khi thu thập được Hồn Hoàn trực tiếp nhảy lên cấp bốn mươi ba.
Đại Sư nghe Triệu Vô Cực kể những chuyện gần đây lập tức kêu người tìm Đường Tam và Thẩm Tu gọi vào ký túc xá của mình.
Nhìn thấy hai mắt Đường Tam đi trước bình tĩnh trầm ngưng, ý cười ôn hòa vẫn thường lui tới bên môi, khí thế cả người so với lúc trước đã mạnh hơn nhiều.
Đại Sư tán thưởng gật đầu bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm.
Chỉ là khi thấy rõ Đường Tam với Thẩm Tu mười ngón đan nhau dắt tay đi vào, một ngụm trà suýt thì sặc trong cổ họng.
“Các ngươi… Các ngươi không sợ sao? Thế nhân đồn đãi vỡ vẩn, thân nhân thất vọng phản đối…” Đại Sư thần sắc phức tạp hỏi.
“Ta sợ.” Đường Tam Thẩm Tu nhìn nhau cười, hắn trầm giọng mở miệng: “Ta sợ ta không cho y đủ sủng ái, ta sợ ta không không đủ ưu tú để xứng với y, ta sợ thời gian chúng ta bên nhau qua ngắn.
Lão sư, nhân sinh trên đời đều cầu hai chữ tùy tâm.
Việc gì phải lo lắng ánh mắt người khác nhìn thế nào? Ta chỉ cần bọn ta hạnh phúc yên vui.”
“Xin lỗi nghĩa phụ, khiến ngài thất vọng rồi.
Nhưng chúng ta đều thích nhau thì sao lại phải để ý ngoại giới sôi nổi hỗn loạn chỉ cần chúng ta hạnh phúc bên nhau, đã đủ rồi.” Ngữ khí Thẩm Tu kiên định.
Đại Sư một tay đỡ trán, ngơ ngân nhìn hai người.
Một lúc lâu sau cười khổ ra tiếng, trong tiếng cười còn mang theo thê lương: “Phải, các ngươi nói rất đúng.
Buồn cười ta nhiều năm như vậy cũng không nhận ra…”
Ông nhớ lúc còn thiếu niên gặp được Liễu Nhị Long, thiếu nữ má lúm đồng tiền đẹp động lòng người, tính tình ngay thẳng có chút bá đạo vừa lọt vào mắt ông lại thấy đáng yêu; Ông nhớ lúc mình và Phất Lan Đức cùng nhau thổ lộ, hoàn toàn không dám tin nàng dứt khoác tiến vào cái ôm của mình, không quan tâm tư chất ông cực kém; Ông nhớ vào đêm tân hôn kia, ánh mắt khinh thường của nhị thúc mình và phụ thân nàng, lúc ấy của tinh thần và thể xác ông đều đã mệt, không chút do dự rời đi mặc ánh mắt nàng đau thương; Ông nhớ nàng nhiều năm lẻ lôi một mình, vẫn tính tình táo bạo kia nay đã thu liễm rất nhiều, si ngôc chờ ông; Ông nhớ nàng cao ngạo mười ngón tay không dính dương xuân thủy, hiện giờ vì ông rửa tay nấu canh thuốc; Ông nhớ vì một lời khen của mình khiến nàng vui biết nhường nào… Hai mắt mờ đi bởi nước, môi Đại Sư kịch liệt run rấy, âm thanh rách tan thanh một tiếng “Long muội…”.
Đại Sư bình phục tốt tâm tình, trong mắt ông đã xuất hiện ánh sáng đã lâu không thấy, nhìn thấu hết thảy thoải mái cùng kiên định.
Thấy vậy Thẩm Tu và Đường Tam vui mừng cười.
Đại Sư thấy tinh thần Đường Tam không tồi biết hắn không vì chuyện thân phận mà lo lắng, bình đạm nói vài câu rồi đột nhiên hỏi: “Còn nhớ lúc các ngươi lần đầu đế học viên Sử Lai Khắc, bởi vi tiểu Tu bị thương mà tiểu Tam tức giận dùng ám khí làm trọng thương Triệu Vô Cực, kết qua bản hân cũng thương không nhẹ chứ?”
Hai người Đường Tam và Thẩm Tu liếc nhau không hiểu, gật đầu.
Đại Sư mỉm cười nói: “Vậy các ngươi có phát hiện không, lúc gặp lại Triệu Vô Cực có chút thay đổi?”
“Hình như, bộ dạng Triệu lão sư trông như bị đánh?” Thẩm Tu không xác định trả lời.
Đại Sư nói: “Phải.
Theo Phất Lan Đức kể, tơi hôm đó đột nhiên có một hắc y nhân đem Triệu Vô Cực ra khỏi học viện, sau đó đánh một trận.
Mà người kia chính là phụ thân ngươi.
Mặt khác, nghe nói sư phụ của tiểu Tu cũng xuất hiện, Triệu Vô Cực lại ăn một trận.”
“Cha ta?”
“Sư phụ ta?”
Hai người đồng thời đặt câu hỏi.
Đường Tam là vì kinh hỉ, Thẩm Tu là vì kinh hách.
Vốn dĩ ban đầu cái gọi là sư phụ chỉ là y tự tự biên ra để ngụy trang thôi.
“Tiểu Tam, phụ thân ngươi không xuất hiện có lẽ là vì không muốn quấy rầy ngươi tu luyện, nhưng lại sợ mình luyến tiếc.
Ngươi phảu biết một điều, phụ thân ngươi vẫn luôn yêu thương ngươi.” Đại Sư nhìn về phía Thẩm Tu, hiểu nhầm y vì kinh sợ thành kinh ngạc mà trợn tròn mắt, cười nói: “Tiểu Tu, sư phụ ngươi cũng không nói tại sao đến, chỉ sau Hạo Thiên Đấu La đánh một trận rồi rời đi.
Vào lần trước sư phụ dẫn ngươi đi tìm đệ tam Hồn Hoàn không lâu, Phất Lan Đức Đột Nhiên nhớ tới nên mới đoán là sư phụ ngươi.
Thẩm Tu ngơ ngẩn gật đầu, khoé miệng khẽ giật.
Có chắc không phải là kẻ thù của Triệu Vô Cực không vậy? Tại vì sư phụ gì đó chỉ là y bịa ra mà thôi!.