Đường Thái Tông một bên thở dốc, một bên vỗ ngực, thật vất vả mới bình tĩnh lại được, nhưng vừa nhìn tới vẻ mặt mê võng chả hiểu cái chi của Tiêu Hoàn Vũ, nhất thời lại cười đến sóc hông, rốt cục cũng không thèm để ý tới hình tượng, với tay dựa vào cột trụ chạm trổ phong vân, đưa tay gạt nước mắt.
“Tiêu Hoàn Vũ a Tiêu Hoàn Vũ, ngươi đúng là rất giỏi pha trò!”
Tiêu Hoàn Vũ hai mắt chớp chớp, vẫn một biểu tình hiểu-ngươi-nói-gì-ta-chết-liền.
Lý Thế Dân lại càng cười lớn, chủ động cầm tay Tiêu Hoàn Vũ, thoải mái lôi một kẻ vẫn đang không hiểu gì đi về phía Tam Nguyên Cung.
Vừa đặt chân vào trong cung, Tiêu Hoàn Vũ buồn bực định bụng xông thẳng vào, bỗng nhiên Lý Thế Dân đột ngột lôi cổ y lại, đồng thời còn đưa tay bịt miệng y!
Di di di! Lẽ nào hắn định tại chỗ không người này tiền dâm hậu sát??? Ô ô ô, hắn là vĩ nhân a, nhân vật vĩ đại của lịch sử a, ta có nên giãy dụa không??
Lý Thế Dân giữ chặt y, tìm một tư thế an tĩnh, sau đó hướng tai về phía cửa, cách một tầng sa chỉ nghiêng đầu lắng nghe. Tiêu Hoàn Vũ không hiểu gì nhìn Lý Thế Dân, bả thân cũng tĩnh tâm nghe ngóng…
Mơ hồ vọng trong không gian, hình như có âm hưởng nho nhỏ, có điểm giống như… Tiếng rên rỉ cùng thở dốc? Tiêu Hoàn Vũ định tiến lại gần nghe cho rõ, Lý Thế Dân đã một đường lôi y kéo trở ra ngoài, cũng không để ý tới Tiêu Hoàn Vũ bất mãn kêu to.
“Tiểu hài tử không nên xem mấy thứ này…” Đường Thái Tông khẽ nhíu nhíu mày nói.
“Ta vẫn chưa thấy! Cả nghe cũng chưa nghe được luôn! Ta muốn xem!!”
“không được!”
Hoàng đế cứ như thế một đường lôi Tiêu Hoàn Vũ khóc nháo om sòm lôi một đường ra ngoài cửa điện, nhưng tiếng ồn từ lâu đã kinh động tới người bên trong (đồ phá hoại >.