Dưỡng Em Thành Vợ Anh

Nhà họ Phó, là một nhà quyền thế lịch sử lâu đời, kỷ lục xa nhất ngược dòng thời nhà Đường.

Vậy mà trải qua mấy lần triều đại thay đổi, mặc dù tiền tài quyền thế nhà họ Phó vẫn tích lũy duy trì lâu dài, nhưng số người dần dần ít đi, con một mấy đời truyền lại mấy đời sau, đến đầu thế kỷ 20, huyết mạch duy nhất của nhà họ Phó là Phó Quan Trung, lại chỉ có một đứa con gái, tên là Phó Trinh Như.

Cô nàng này trưởng thành, yêu thanh mai trúc mã Lý Tuấn Bình là con trai của người làm, Phó Quan Trung nghiêm khắc phản đối, vào lúc hai người quyết định không phải là bỏ trốn mà là tự tử chết, người bạn thân hiểu biết số mệnh lý lẽ của Phó Quan Trung đột nhiên đến thăm hỏi, giống như đã sớm biết được chuyện này, sau khi trấn an hai người trẻ tuổi bình tĩnh đừng vội nóng nảy, liền cùng Phó Quan Trung hai người nhốt ở trong phòng sách cho đến khi bình minh.

Ngày hôm sau, thái độ của Phó Quan Trung có chuyển biến lớn, trừ yêu cầu Lý Tuấn Bình ở rể, không hề phản đối hôn sự của hai người nữa.

Sau đó, Phó Trinh Như sinh ra sáu đứa con, trừ thứ nam, thứ nữ kế họ Lý ở ngoài, còn lại trưởng nam, trưởng nữ, người con trai thứ ba, thứ tư đều lấy họ Phó, phá bỏ vận mệnh con một mấy chục đời của nhà họ Phó.

Phó Quan Trung mừng rỡ, về sau chung sống vui vẻ với con rể, vì vậy nhà họ Phó càng thêm phồn vinh, đến lúc này, Phó Thị có quy tắc mới.

Con cháu Phó Thị, gả cưới đều kỵ môn đăng hộ đối.

Sau đó, đến thế kỷ 21…

Mở đầu

Một chiếc Motorcycles dừng lại ở ven đường, kỵ sĩ mặc áo phòng hộ màu bạc, đôi chân thon dài thẳng tắp chống đỡ trên mặt đất, tắt lửa, thân thể thẳng đứng, nâng tay đè xuống nút mũ bảo hiểm bên kia, vòng bảo hộ của mũ bảo hiểm bắn lên phía trên mở ra, lộ ra đôi mắt sáng trong hữu thần.

Tầm mắt kỵ sĩ rơi vào trên bảng quảng cáo, hai tay vốn đang thoải mái đặt ở trên đùi nắm chặt thành quyền, rõ ràng có thể nhìn thấy bởi vì dùng sức mà khẽ run.

“Change is not a decision, it is a campaign.” Thì thầm lặp lại chữ trên bảng quảng cáo, giọng nói có chút khàn khàn, đáy mắt tràn đầy sự quyết tâm.

Không sai, thay đổi không phải là quyết định, nó phải là một hành động!

Không có hành động, quyết định gì đều là nói suông, cho nên, nên lựa chọn lựa thời điểm hành động!

Che vòng bảo hộ, đá văng chân chống xe, thúc giục chân ga vội vã rời đi.

*********

Vài ngày sau ——

“Việc lớn không tốt rồi, việc lớn không tốt rồi!” Ở trong biệt thự trên đảo New York của Phó Thị, đột nhiên truyền đến một trận kinh hô, ngay sau đó, trong tay người hầu nữ là tờ giấy photo A4, từ trên lầu vọt xuống.

Gia đình đứng thứ hai của Phó Thị đang nhàn nhã dùng cơm, quản lý nghiệp vụ châu Mỹ Phó Hiệp Nhân, và vợ Dương Gia Hân nhìn nhau, đồng thời để cà phê trên tay xuống, một lát, người hầu nữ chạy vào phòng ăn.

“Ông chủ, bà chủ, có chuyện không tốt rồi!”

“Marian, đừng khẩn trương, thả lỏng một chút.” Phó Hiệp Nhân cầm khăn ăn lên lau miệng, không nhanh không chậm nói. “Xảy ra chuyện gì?”

“Ông chủ, không thấy đại tiểu thư, trên giường ngăn nắp, giống như cả đêm không ai ngủ, tôi chỉ nhìn thấy trên gương dán tờ giấy này, chữ trên đó hình như là tiếng Trung, tôi… xem không hiểu.” Marian trình tờ giấy A4 lên, mặc dù xem không hiểu, nhưng cô cảm giác có chuyện không ổn.

Phó Hiệp Nhân nhận lấy, nhìn lời nhắn ngắn gọn trên giấy, hơi nhíu mày, đáy mắt thoáng qua một chút ý cười, đưa lời nhắn cho bà xã.

Dương Gia Hân nhận lấy tờ giấy kia, nhìn kỹ, không nhịn được cười khì một tiếng, chỉ thấy chữ viết thật to trên giấy—

Bản tiểu thư bỏ nhà ra đi, tự lực cánh sinh đi, đáng tiếc, đừng đi tìm.

“Marian, đại tiểu thư nói nó bỏ nhà ra đi, không có gì đáng ngại, đừng khẩn trương.” Dương Gia Hân nói với người hầu nữ.

“Marian, cô đến phòng đại tiểu thư, nhìn xem máy chụp hình của nó còn không?” Phó Hiệp Nhân dặn dò.

“Vâng.” Marian lập tức đi lên lầu. Không bao lâu, lại chạy xuống. “Thưa ông chủ, không thấy máy chụp hình của đại tiểu thư và các thiết bị khác.”

“Tôi biết rồi, không có việc gì, cô đi xuống đi.”

“Vâng.” Vẻ mặt Marian không hiểu, làm sao bỏ nhà ra đi có thể không có gì đáng ngại? Nhưng nếu ông chủ bà chủ không khẩn trương, vậy cứ như vậy đi.

“Máy chụp hình bảo bối của nó đều đã mang đi, xem ra đại nha đầu nghiêm túc, trong thời gian ngắn sợ rằng không có ý định về nhà.” Phó Hiệp Nhân cười khẽ, tuyệt không có dáng vẻ khẩn trương.

“Ông xã, anh nghĩ nó sẽ đi tới chỗ nào?” Dương Gia Hân hỏi.

“Việc này…” Phó Hiệp Nhân trầm ngâm. “Một thời gian trước bởi vì khách sạn xảy ra chút chuyện, gần đây mới giải quyết, rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên lúc quyết định mùa xuân năm nay không trở về Đài Loan, mới nghe nó kháng nghị nói muốn trở về, nên chắc là chạy về Đài Loan rồi!”

“Rất có thể, em nhớ thần tượng của đại nha đầu chính là người Đài Loan, năm nay hình như có tổ chức hoạt động… đợi một chút, em nhìn xem.” Dương Gia Hân lấy lịch làm việc ra lật xem. “Ừ, không sai, tháng tư năm nay bắt đầu từ Đài Loan, ngày 16 tháng 6 sẽ đến New York, mượn phòng triển lãm lầu 17 khách sạn Phó Thị tổ chức.”

Phó Hiệp Nhân lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh liền thông máy.

“Taylor, bây giờ đại tiểu thư đang ở đâu? Ừ, tôi biết rồi… Không cần, cứ để cho nó đi!” Tắt điện thoại di động, nhìn bà xã. “Anh đoán đúng rồi, đang ở sân bay, chắc là trở về Đài Loan không sai.”

“Đại nha đầu nói muốn tự lực cánh sinh, cho nên cũng sẽ không trở về nhà tổ tiên?” Dương Gia Hân nói.

“Tự lực cánh sinh…” Phó Hiệp Nhân nhìn tờ giấy, cười. “Cũng tốt, nếm thử hoàn cảnh khó khăn không vì năm đấu thóc mà khom lưng (*), về sau sẽ càng hiểu được đồng cảm vất vả của người cấp dưới. Em yêu, em cảm thấy anh có cần đóng băng kinh tế của nó, đình chỉ thẻ tín dụng của nó không?”

(*) Ý chỉ thanh cao trong sạch.

“Không cần, tính cách của đại nha đầu nói một là một, nếu nó nói muốn tự lực cánh sinh, thì sẽ không sử dụng tiền gởi ngân hàng hoặc thẻ tín dụng, trừ khi gặp tình thế bất đắc dĩ. Nếu thật có loại tình huống đó, anh nhẫn tâm để cho con gái không có cửa cầu cứu sao?”

“Nói cũng phải.” Phó Hiệp Nhân gật đầu.

“Nhưng mà anh cảm thấy có cần thông báo với anh cả tụi nó giúp đỡ một chút không?”

“Không cần, đại nha đầu đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc bản thân mình, đừng làm phiền anh cả tụi nó, nếu nó cần giúp đỡ, tự mình sẽ cầu cứu xung quanh.”

“Vậy cứ như vậy đi!” Dương Gia Hân vò tờ giấy, hai vợ chồng tiếp tục nhàn nhã dùng bữa sáng, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui