Dương Gian Phán Quan

Diên Lộc từ dưới mặt đất bật dậy nhanh như máy, sau đó chạy vòng vòng quanh Cao Cường, nhìn trên nhìn dưới, quan sát thật lâu và thật kỹ.

Cao Cường không khỏi khó chịu, lần nữa quát lên:

“Ngươi đây là làm cái gì?”

Diên Lộc lúc này mới ngừng lại trước mặt hắn, hào hứng nói ra:

“Ta biết ngay kiểu gì cũng gặp ngươi ở chỗ thế này”

Cao Cường đưa mắt nhìn quang cảnh tạm bợ xung quanh, bực bội chất vấn:

“Ngươi là ý gì?”

Diên Lộc vội vàng xua tay giải thích:

“Ngươi đừng hiểu lầm. Bởi vì nơi này có ma quỷ tác quái, cho nên ta nghĩ khả năng lớn sẽ gặp ngươi”

Nghĩ thấy gã này nói cũng đúng, Cao Cường liền gật đầu tiếp tục hỏi:

“Nói vậy là Cấm Quân các ngươi đang truy lùng ta?”

Đưa tay gãi tóc gáy, Diên Lộc xấu hổ trả lời:

“Không có, ta là lén lút chạy tới đây”

Cấm Quân chạy đi tra án mà còn lén lén lút lút cái khỉ khô gì? Cái này liền hơi khó hiểu, khẽ nhíu mày, Cao Cường vội hỏi cho rõ ràng:

“Xử lý án mạng kiểu này không phải là nghĩa vụ của Cấm Quân các ngươi đó sao? Việc gì ngươi phải lén lút như phường trộm cắp thế này?”

Mặt thoáng hiện vẻ khó xử, sau cùng Diên Lộc vẫn là cắn răng, dứt khoát trả lời:

“Ta gia nhập Cấm Quân chưa lâu, có những việc cũng chẳng hiểu thế nào. Chỉ biết mấy ngày trước, đang yên phía trên ra thông báo nói các tiểu đội không cần giải quyết án vụ dính líu tới ma quỷ nữa”

Xem ra Cấm Quân cái tổ chức này có vẻ rắc rối lằng nhằng, Cao Cường tò mò hỏi thêm:

“Nói vậy Cấm Quân các ngươi trước đây cũng dọn dẹp ma quỷ?”

Gật đầu cái rụp, Diên Lộc ngay tức thì thành thật trả lời:

“Ta nghe tổ trưởng nói là có xử lý, nhưng rất hiếm gặp. Cũng hơi khó giải quyết, vì Cấm Quân đa số là võ môn tu sĩ, không được chuyên nghiệp trong mảng truy tung ma quỷ đồ chơi này”

Khẽ lắc đầu, Cao Cường thẳng thắn nhận xét:

“Từ cái cách thúc thúc ngươi dạy dỗ, là đủ hiểu hiện giờ đa số huyền môn tu sĩ cũng không còn chú tâm tới kỹ năng diệt trừ yêu ma quỷ quái. Bởi vậy Cấm Quân gặp khó khăn trong việc xử lý án vụ linh dị, chưa hẳn đã tại vì quân số chủ yếu là võ môn”

Đây là lần thứ hai vị thúc thúc mà Diên Lộc kính trọng bị Cao Cường chê bai. Có điều lời hắn nói phản ánh đúng tình hình thực tại, Diên Lộc dù muộn phiền hơn nữa, cũng chẳng phản bác được gì.

Không quan tâm Diên Lộc buồn bực ra sao, Cao Cường tiếp tục dò hỏi:

“Cấm Quân đã ban cấm lệnh mà ngươi còn mò tới đây làm gì? Lần trước suýt chết vẫn chưa chừa?”

Nỗi muộn phiền trong lòng Diên Lộc lúc này đây gia tăng theo cấp số nhân luôn rồi. Thường ngày vẫn luôn bị đám người trong tiểu đội đùa giỡn vì thực lực quá nhỏ yếu thì chớ.

Giờ chạy ra ngoài mà cũng không tránh thoát khỏi cảnh bị người chê bai.

Thế nhưng cái gã thần bí trước mặt lại có tư cách để làm điều đó, thành ra Diên Lộc không biết sống sao cho vừa. Nếu có thể thì hắn phi thường muốn khóc, bởi đau lòng quá a.

Không hiểu gã gà mờ này cứ nhăn nhó cái gì, Cao Cường nhíu mày hỏi:

“Ban tối ăn phải cái gì không tốt?”

Thiếu chút bị câu hỏi này khiến trượt chân té ngã, Diên Lộc buồn bực đáp:

“Ta là không cam lòng bỏ mặc những người ở đây chịu chết, cho nên mới chạy tới xem sao”

Chép miệng một cái, Cao Cường chân thành khuyên nhủ:

“Không phải có ý chê bai gì ngươi. Thế nhưng theo ta thấy thì ngươi còn chưa sẵn sàng với những cuộc chiến dạng này. Quỷ hồn là thứ không thể đùa giỡn được. Mà ngươi còn chưa trang bị cho bản thân đầy đủ kiến thức và kĩ năng, đã vội va chạm với chúng thì chỉ có con đường chết mà thôi”

Hít sâu một hơi, Diên Lộc thẳng thắn nói ra ý định:

“Chính vì hiểu bản thân còn nhiều thiếu sót nên ta lại càng phải tới đây. Bởi chỉ có trong những trường hợp như này thì may ra mới gặp được ngươi. Ta hi vọng ngươi có thể truyền thụ cho ta kiến thức và kỹ năng tiêu diệt yêu ma quỷ quái. Làm ơn”

Nói dứt lời, Diên Lộc chắp hai tay, cúi gập người 90 độ.

Cao Cường ngay tức thì đưa tay dựng gã đứng thẳng dậy, rồi lắc đầu và nói:

“Ta là không thể chỉ dạy cho ngươi điều gì cả”

Diên Lộc ngơ ngác hỏi:

“Tại sao?”

Cao Cường nhún vai:

“Ta còn đang phải học tập bỏ cha. Ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, không có thời gian dạy dỗ ngươi”

Cao Cường không phải kẻ ngớ ngẩn, giờ mà nhận lời là một tỉ phần trăm sẽ bị cái gã Diên Lộc gà mờ này bám dính, vậy khác nào tự mua dây buộc mình?

Diên Lộc chỉ là tu sĩ thông thường thôi đã đành, có thể thu nạp làm tiểu đệ cũng không tệ. Đằng này gã là người của Cấm Quân, quá lằng nhằng và rắc rối.

Cao Cường cũng không có nói láo, chính bản thân hắn còn biết bao nhiêu là thứ chưa học tập xong đây. Rồi còn phải giữ kín bí mật Âm Phủ này nọ nữa chứ.

Vả lại còn một điểm đặc biệt quan trọng, đó là hiện tại thực lực vẫn quá yếu. Cao Cường cảm thấy mình nên xây dựng hình ảnh càng thần bí càng tốt hơn hết.

Kể ra có chút phiền não, nhưng để giữ an toàn, Cao Cường không ngại trang bức lập loè. Chém gió là người của tông môn trời ơi đất hỡi nào đó chẳng hạn.

Bị từ chối thẳng thừng thế này, Diên Lộc trong lòng buồn lắm. Có điều hắn rất nhanh che dấu cảm xúc, mỉm cười và nói:

“Xin lỗi, là ta lỗ mãng”

Nhìn chằm chằm gã gà mờ này một chút, Cao Cường gật đầu tán thành:

“Ngươi biết vậy là tốt”

Lời tuy ngắn, nhưng ý thì dài.

Diên Lộc đứng đó há hốc cả mồm. Hắn thật không hiểu tại sao đối phương lại phũ phàng đến như vậy.

Thật lâu sau, Diên Lộc mới mở miệng cằn nhằn:

“Ngươi không chừa cho ta chút mặt mũi được sao?”

Có cảm giác hiểu lầm gì đó thì phải, Cao Cường cổ quái nhìn Diên Lộc và hỏi:

“Thế ngươi cảm thấy ngươi lỗ mãng ở điểm nào?”

Trong lòng rất là không vui, Diên Lộc làu bàu đáp:

“Vô duyên vô cớ yêu cầu một người xa lạ chỉ dạy, không phải hành vi lỗ mãng thì là gì?”

Chép miệng thở dài, Cao Cường đưa tay vỗ vai Diên Lộc và nói:

“Ta lại cứ nghĩ ngươi hiểu ra vấn đề rồi đâu”

Diên Lộc không khỏi cau mày vội hỏi:

“Vấn đề?”

Cơ hội để trang bức tới, Cao Cường liền chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn lên bầu trời rồi nói:

“Tu hành là một việc quá hao tổn thời gian và tâm trí. Để có thể toàn tâm toàn ý nâng cao tu vi thực lực, thì việc loại trừ những khía cạnh không quá cần thiết là điều hết sức bình thường”

“Thành thật để mà nói thì nếu không vướng víu phải thông lệ của tông môn, ta đây cũng chẳng muốn lãng phí tinh thần đi học tập đống kiến thức trừ ma diệt quỷ này nọ làm cái quái gì cả”

“Bởi tu vi bước lên tầng thứ cao hơn, những kỹ năng Luyện Khí kỳ có thể sử dụng đã gần như là phế bỏ. Đúng ra ngươi nên cảm thấy may mắn, vì đã không phải học tập đống kiến thức dư thừa”

Diên Lộc đi tới sánh vai đứng cùng hắn, cũng đưa mắt nhìn lên bầu trời, thở dài khẽ nói:

“Lần trước gặp ngươi, trở về ta có đi tìm thúc thúc. Đúng là thúc thúc có nói tới khía cạnh nên lược bớt những thứ không cần thiết. Thế nhưng cứ nghĩ đến cảnh trong tiểu đội chỉ có ta là kẻ vô dụng.. cảm giác vô cùng khó chịu. Cho nên sau khi suy nghĩ, ta liền chạy tới cầu cạnh ngươi”

Xem ra gã khờ này vẫn còn không hiểu ngụ ý của trưởng bối khi đem gã nhét vào Cấm Quân là gì đây. Có điều hiểu hay không hiểu là việc của gã.

Cao Cường chẳng thèm quan tâm, đơn giản nhún vai rồi nói:

“Đó là chuyện của ngươi, không liên quan gì ta”

Nói dứt lời, Cao Cường liền cứ thế đi thẳng, để mặc Diên Lộc đứng đó với mặt mũi nhăn nhó cười khổ.

Mục đích không thành, kể ra trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng. Nhưng cũng chỉ chút xíu mà thôi, bởi Diên Lộc đã sớm lường trước kết cục như thế này rồi.

Mau chóng ổn định cảm xúc, Diên Lộc vội vàng đuổi theo, và chẳng mấy chốc thì bắt kịp Cao Cường.

Có chút bất đắc dĩ, Cao Cường cau mày nhìn Diên Lộc và hỏi:

“Ngươi không trở về đi? Theo ta làm cái gì?”

Đưa tay gãi tóc gáy, Diên Lộc cười cười đáp:

“Lỡ tới rồi, ta muốn nhìn xem ngươi làm thế nào diệt trừ ma quỷ a”

Tiếp tục đi về phía trước, Cao Cường lạnh nhạt nói:

“Nếu đúng là loại quỷ hồn mà ta suy đoán, chưa chắc ngươi đã xem được gì. Thậm chí tính mạng của ngươi có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm”

“Ách..” – Thoáng rùng mình, Diên Lộc lo lắng vội hỏi:

“Có nghiêm trọng như vậy? Không lẽ còn khủng bố hơn cả thứ lần trước?”

Khẽ gật đầu, Cao Cường kiên nhẫn giảng giải:

“Mỗi một loại quỷ hồn đều nắm giữ thiên phú quỷ thuật khác nhau. Cho nên không thể dùng bài vở thông thường làm thước đo tính toán được. Thẳng tưng ra thì thứ lần trước là loại quỷ hồn dễ đối phó nhất, bởi nó còn chưa nắm giữ quỷ thuật gây khó dễ gì”

Không trưng ra dáng vẻ xoắn quẩy như Cao Cường tưởng tượng, Diên Lộc càng thêm hiếu kỳ dò hỏi:

“Vậy thứ mà ngươi suy đoán là gì? Nó lại có thiên phú quỷ thuật gì?”

Mặc dù phi thường muốn phất tay bạt tai cho gã này một cái, xong đã lỡ nói rồi, Cao Cường bất đắc dĩ đành phải tiếp tục kiên nhẫn giảng giải:

“Nếu ta đoán không sai thì thứ đang tác quái ở nơi đây là Quỷ Bất Hạnh. Loài quỷ hồn này nắm giữ huyễn thuật vô cùng khủng bố. Là tu sĩ mà tinh thần kém cỏi thì cũng rất khó chống cự lại được. Một khi hãm sâu vào ảo cảnh do nó tạo ra, vậy thôi xong đời”

Không để Diên Lộc kịp thời lên tiếng, Cao Cường đưa tay kìm gã dừng lại, rồi nghiêm túc nói ra:

“Đối diện Quỷ Bất Hạnh chính ta còn không nắm chắc. Để an toàn, tốt hơn hết ngươi nên rời khỏi”

Cũng không phải Cao Cường rảnh háng nên mới dùng cách xua đuổi để đả kích gã Diên Lộc này. Thực sự những lời mà hắn vừa nói ra là xuất phát từ tận đáy lòng.

Bởi ảo cảnh do Quỷ Bất Hạnh tạo ra không đơn thuần chỉ đem nguy hại tới tính mạng. Cao Cường vì muốn tiết kiệm thời gian, mới không giải thích rõ ràng mà thôi.

Có mỗi chạy theo để hóng hớt thôi mà cũng bị hắn ngăn cản lại, Diên Lộc tất nhiên không cam lòng. Thế nhưng thực lực bản thân thấp kém thì có thể trách được ai đây?

Sau cùng Diên Lộc chẳng thể làm gì hơn, đành đứng đó nhìn theo bóng lưng Cao Cường dần xa khuất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui