Dương Gian Phán Quan

Nặng khủng khiếp, nặng không có bằng hữu, nặng không có đối thủ..

Vác chiếc búa trên vai, Cao Cường oằn cả lưng, cúi gập một góc 90 độ, đứng đó mà hai chân run run lắc lư đánh võng, đầu gối va đập vào nhau cứ “cộp cộp”.

Muốn di chuyển ư? Khỏi mơ mộng làm gì.

Cố sao cho vẫn đứng được thôi là đã thấy khoai sọ lắm rồi.

“Tạch.. Tạch..” – Phút chốc quẩn quanh cơ thể hắn lôi quang lập loè. Rõ ràng Cao Cường không hề vận dụng đến chân khí, mà chẳng hiểu sao chân khí lại tự động lao ra.

Oái oăm ở chỗ bởi Cao Cường không tiến hành khống chế, cho nên chân khí chẳng có mảy may hỗ trợ. Thành ra búa thì vẫn cứ nặng, còn lôi quang chỉ là thị uy làm màu.

Từ đầu đã không dùng chân khí, hiện giờ mà dùng tới liền quê độ. Cho nên Cao Cường vẫn cứ là cắn răng nín nhịn, quyết tâm chỉ dựa vào nhục thân tiếp tục chống đỡ.

Từng giây từng phút trôi qua, lôi quang đem hắn cùng với chiếc búa bao phủ kín mít. Nếu nhìn bằng mắt thường thì chỉ thấy được một chùm lôi điện tím ngắt lập loè mà thôi.

Phía trên đỉnh đầu, nhân ảnh Thế lại một lần nữa hiển hiện ra, tương hỗ với lôi quang chớp loé phía dưới tạo thành cảnh tượng giống như Cao Cường đang ngồi trên đám lôi vân.

Trông khá là ông kễnh, có chút gì đó khí thế doạ người.

Điểm đáng mừng là theo thời gian trôi qua, nhân ảnh càng lúc càng sắc nét. Đoán chừng khoảng cách tới lúc ngưng tụ thành hình ảnh chân thực cũng không còn quá xa xôi.

Từ tình huống này Nhàn Vân Lão Nhân hiểu ra búa chuy đang thử thách tâm trí của Cao Cường là chính. Chứ giờ nó nâng sức nặng lên thì đệ tử của lão không nằm bẹp mới lạ.

Đưa tay vân vê chòm râu bạc trắng, Nhàn Vân Lão Nhân thầm nghĩ liệu có nên chuồn trước. Chứ chốc nữa đệ tử hỏi búa chuy cấp bậc gì mà không trả lời được thì nhục nhã.

“Oành..” – Một tiếng động lớn đột ngột vang lên, sàn nhà khẽ rung lắc.

Nhân ảnh giây lát biến mất, lôi quang cũng dần tiêu tan. Chỉ còn lại Cao Cường nằm sấp thở phì phò, vắt vẻo trên lưng hắn là chiếc búa chuy với bản thể đã thu nhỏ trở lại.

Nhàn Vân Lão Nhân mau chóng chạy tới, hiếu kỳ thò tay nhấc thử xem.

“Hâyyyyy.. Daaaaa..”

“ẸẸẸẸẸ.. ẸẸẸẸẸ..”

“LÊNNNNN..”

Đã mệt đứt cả hơi thì chớ, sư phụ không cho uống thuốc thì cũng thôi, lại còn ngồi xổm nghịch ngợm cái gì thế không biết. Hồi được điểm khí lực, Cao Cường liền bất mãn làu bàu:

“Sư phụ, ngài có phải ghét bỏ đứa đệ tử này không? Sao chả thấy quan tâm gì ta hết vậy?”

Sau một hồi dùng hết sức bú bình mà vẫn không nhấc nổi chiếc búa lên, Nhàn Vân Lão Nhân ngồi bệt xuống sàn thở phì phò. Thuận tiện quay sang nhìn hắn dò hỏi một chuyện:

“Tiểu Cường, hiện tại chiếc búa còn nặng không?”

“Không có” – Cao Cường khẽ lắc đầu, đầy nghi hoặc hỏi lại: “Không lẽ sư phụ thấy nặng sao? Ban nãy nó bỗng nhiên thu nhỏ lại rồi nhẹ hều, chắc hẳn thử thách gì đó xong rồi đi”

Lảng tránh vấn đề nặng nhẹ cho đỡ mất mặt, Nhàn Vân Lão Nhân nhíu mày phân tích:

“Thử thách hẳn là đã hoàn thành. Chỉ có điều nó vẫn chưa tiến hành tự nguyện nhận chủ. Chẳng lẽ có thiếu sót hay sai lầm ở đâu? Thật là kỳ quái”

Nghe vậy Cao Cường chống tay ngồi dậy, chiếc búa theo đó rơi rụng xuống. Nhìn nó nảy lạch cạch mấy lần mới chịu nằm im trên mặt sàn, chẳng có nửa điểm cảm giác nặng nề.

Cao Cường ngồi khoanh chân ngay ngắn, đưa tay nhẹ nhàng nhấc chiếc búa, tỉ mỉ quan sát một phen.

Khi chống cán búa xuống sàn, liền phát hiện phần đỉnh của thân búa có cái lỗ tròn nho nhỏ, có thể nhét vừa viên bi ve. Nhàn Vân Lão Nhân ngồi xổm bên cạnh, nhíu mày nói:

“Nhìn đường nét linh văn kết nối tới, búa chuy này thiếu bộ phận là chắc chắn rồi”

Cao Cường đương nhiên tán thành nhận định của sư phụ. Thậm chí hắn còn ngờ ngợ đoán ra bộ phận còn thiếu này đang ở đâu rồi. Bởi vậy hắn vỗ lên thân búa, cười cười:

“Sư phụ, giờ bổ khuyết xong là nó tự nguyện nhận chủ sao?”

Mặt già phiếm đỏ, Nhàn Vân Lão Nhân giọng điệu không quá chắc chắn:

“Hẳn là vậy đi, có khi còn phúc lợi thêm võ kỹ truyền thừa gì đó”

Trên mặt phủ kín hai chữ võ kỹ, Cao Cường ánh mắt sáng ngời nhìn tới:

“Sư phụ, là khí linh của nó lưu giữ võ kỹ rồi truyền thụ cho ta?”

Nhếch miệng khẽ cười, Nhàn Vân Lão Nhân chỉ tay tới linh văn trên thân búa và nói:

“Đúng là như vậy, nhưng điểm lợi hại của chuôi búa chuy này là linh văn đồ án. Nếu ta nhìn không lầm thì có một số linh văn không phải từ luyện khí sư khắc hoạ. Mà là do chủ nhân trước đây nhiều lần thông qua nó thi triển các loại võ kỹ mới dần hình thành linh văn”

“Cái này là trong điển tịch ghi chép, không thấy nhắc đến điều kiện hình thành cụ thể như thế nào. Chỉ biết rằng binh khí loại hình pháp bảo đã hình thành linh văn võ kỹ, khi dùng nó thi triển đúng loại võ kỹ đó, công kích sát thương nhận được tăng phúc phi thường lớn”

“Nhìn chung phải những binh khí hình thành linh văn võ kỹ mới xứng đáng được gọi là thần binh lợi khí. Chứ chỉ đản sinh ra khí linh khí hồn thì xa còn chưa có đủ. Có điều muốn vận dụng được thì tu vi phải khá một điểm, như ngươi hiện tại cầm nó đập ruồi không xong”

Đập ruồi không xong? Sư phụ ngài ví von cũng thật là …

Có điều Cao Cường không có dự định kèn cựa với sư phụ.

Cứ ngồi đó múa may nghịch ngợm cây búa trong tay, có thể thấy cảm giác khó chịu bài xích đã tiêu thất. Chứng tỏ đồ chơi này hiện giờ ngoan ngoãn xuống rồi nha.

Nhàn Vân Lão Nhân ngồi xổm một bên nhìn đệ tử chơi đùa búa chuy, không khỏi than ngắn thở dài:

“Đáng tiếc nó có chỗ thiếu hụt. May ra thì phát huy được một nửa uy lực”

“Haha” – Dưới ánh mắt khó hiểu của Nhàn Vân Lão Nhân, từ dưới sàn Cao Cường chậm rãi đứng dậy. Rồi đi thẳng hướng cánh cửa đá hiện giờ đã đóng chặt lại.

Đưa tay chỉ khối cầu vẫn luôn toả sáng rực rỡ, Cao Cường quay đầu hướng sư phụ cười nói:

“Sư phụ, ta hoài nghi nó chính là bộ phận còn lại của cây búa”

Nhàn Vân Lão Nhân cau mày nhìn tới khối cầu, nghĩ ngợi một chút liền xắn lên tay áo và nói:

“Dù sao búa đã lấy ra, cánh cửa này liền dư thừa. Đứng qua một bên chơi đùa đi, đợi sư phụ giúp ngươi đập tan cửa, rất nhanh thôi sẽ đem khối cầu kia tháo xuống”

“Không cần đâu sư phụ” – Cao Cường vội vàng xua tay ngăn cản: “Ta có linh cảm không cẩn phải phá cửa cũng gỡ được xuống. Sư phụ đứng đó xem là được rồi” 

“Vậy làm thử đi, không được thì ta còn phá cửa cho mau” – Nhàn Vân Lão Nhân phất tay trừng mắt thúc dục, nói dứt lời để cho chắc chắn liền lùi lại xa xa một điểm.

Khẽ gật đầu đáp lại, Cao Cường cúi nhìn chiếc búa trong tay. Hi vọng linh cảm là không sai, chứ không thì biết đi đâu để mà tìm kiếm bộ phận còn thiếu sót của nó.

Hít sâu một hơi, Cao Cường đưa chiếc búa chạm tới khối cầu.

“Phừng.. phừng.. phừng..”

Ngay tức thì linh văn đồ án trên cửa đá bộc phát ra ánh sáng chói mắt. Cây búa trong tay Cao Cường cũng không chịu kém cạnh mà sáng rực lên theo. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, không gian nơi đây liền bị bao phủ bởi thứ ánh sáng hoàng kim long lanh lấp lánh.

Ngay đến Nhàn Vân Lão Nhân dùng thần thức mà cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ. Đủ để hiểu rằng hoàng kim ánh sáng này cường độ mạnh mẽ đến nhường nào rồi đi. Có điều cũng chỉ là loá mắt mà thôi, không gây ra sự nguy hiểm nên chẳng cần phải bận tâm tới làm gì.

“Rắc.. Rắc.. Rắc..”

Tiếng rạn nứt khe khẽ vang lên, càng lúc càng dồn dập.

Nhàn Vân Lão Nhân phải tập trung cao độ mới quan sát thấy cánh cửa đá đang hiện lên chi chít vết rạn. Tiếp sau vài phút, nó hoá thành một đống cát rủ xuống.

Chuôi búa chuy trong tay Cao Cường một lần nữa biến lớn, còn bản thân khối cầu trên cửa đá cũng đã chui tọt vào lỗ tròn trên đỉnh búa từ lúc nào chẳng ai hay.

Có điều điểm khiến Nhàn Vân Lão Nhân chú ý quan sát nhất vào lúc này, lại là thứ hoàng kim ánh sáng vẫn luôn phủ kín không gian nơi đây. Khác với những gì đã dự đoán, nó không hề tan biến tiêu thất đi, và cũng chẳng hề bị chuôi búa chuy kia đem hấp thu trở lại.

Nó chậm rãi từng chút một, tổ hợp thành những ký tự cổ xưa, phiêu phù trôi nổi trong không khí.

Lúc này Nhàn Vân Lão Nhân nhìn sang thì thấy Cao Cường đứng yên nhắm nghiền hai mắt. Tại hắn vị trí mi tâm xuất hiện đồ án ấn ký tia chớp, liên tục toả ra ánh sáng hoàng kim rực rỡ. Không cần hỏi thăm cũng biết hắn đây là đang tiến hành tiếp nhận truyền thừa.

Đệ tử nhặt nhạnh được đồ tốt tất nhiên là phải vui..

Nhưng mà Nhàn Vân Lão Nhân trong lòng khó ngăn nổi sự lo lắng..

Bởi theo như điển tịch ghi chép lại thì tại trên kia, chỉ có những cường giả đạt tới cảnh giới siêu phàm, được thiên đạo công nhận thì mi tâm mới kết thành ấn ký.

Đây cũng là biểu tượng đại diện cho thân phận của bọn họ, những người nắm giữ sức mạnh huỷ thiên diệt địa, thở nhẹ cũng đủ khiến một tinh cầu nổ tanh bành.

Nói chung điển tịch miêu tả quá cao siêu xa vời, Nhàn Vân Lão Nhân không có điều kiện để chứng thực. Vả lại thật hay giả cũng chẳng đáng để quan tâm tìm hiểu.

Hiện tại đã xác định được búa chuy này đúng là rơi rụng từ trên kia xuống. Chủ nhân đời trước của nó là cường giả đạt tới tu vi tầng thứ khủng bố miễn phải bàn đi.

Thế nhưng có siêu phàm đến mấy thì hắn cũng ngỏm củ tỏi rồi còn đâu. Thử hỏi lỡ như hắn là bị người ta giết chết thì sao đây này? Để mà cắt tiết được cường giả siêu phàm thì chắc con bà nó chắn phải là kẻ có trình độ thuộc dạng siêu phàm trong tầng thứ siêu phàm a.

Đệ tử của lão nhận truyền thừa xong, bị dính vào vòng xoáy ân oán gì đó thì làm sao bây giờ? Bỗng một ngày đẹp trời, từ thiên không rót xuống một chưởng đập chết tươi thì quá oan uổng. Càng nghĩ càng xoắn suýt, Nhàn Vân Lão Nhân rất chi là muốn cắt đứt truyền thừa.

Có điều trong khi sư phụ lão nhân gia đứng đó lo nghĩ không yên, thì ấn ký tia chớp tại mi tâm hắn chợt phát sáng càng thêm rực rỡ. Như thể nhận được hiệu lệnh dẫn dắt, những ký tự cổ xưa đang phiêu phù trong không gian liền lũ lượt xông tới dung nhập vào ấn ký tia chớp.

Chỉ vài giây sau, hoàng kim ánh sáng biến mất hoàn toàn, ấn ký tia chớp cũng không còn dấu vết.

Lúc này đến lượt chuôi búa chuy ra sân, nó rời khỏi tay hắn mà bay lên lơ lửng. Khác biệt lần này không có bộc phát hoàng kim ánh sáng lấp lánh đẹp mặt kia, mà có điểm nhìn trông hơi đáng sợ, bởi vì từ chuôi búa chuy chậm rãi toả ra thứ hào quang màu huyết hồng đầy quỷ dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui