Dương Gian Phán Quan

Thời gian gần đây Cao Cường có thêm một thói quen, đó là mỗi sáng chạy tới Nhàn Vân Các, liền từ phòng bếp bưng một bát cháo lên phòng ông nội.

Xong xuôi mới trở xuống cùng Tống Đại Lực bọn họ dùng bữa sáng rồi sau đó tiến hành rèn luyện.

Nhưng từ sáng mai hắn tạm thời không thể làm việc này, bởi vậy vừa đặt bát cháo lên bàn ngay ngắn, Cao Cường hướng ông nội áy náy nói:

“Ông nội, ta chiều nay đến Cấm Quân báo danh, vài tháng tới ban đêm sẽ phải lưu lại trong doanh trại. Từ ngày mai Lực ca liền thay ta mang bữa sáng lên”

“Đừng bận tâm” – Cao lão gia xua tay đáp, rồi có chút lo lắng nói thêm: “Tiểu Cường, vẫn biết tu luyện cần nhiều nỗ lực và chăm chỉ, nhưng đừng vì thế mà miễn cưỡng bản thân. Nên nhớ chặng đường ngươi phải đi còn rất dài, thi thoảng nên nghỉ ngơi thư giãn”

“Haha, ông nội yên tâm đi” – Cao Cường cười toe toét nói: “Ta là cái dạng chuyên môn ăn no ngủ kỹ, không có chuyện tự khiến bản thân căng thẳng gì đó”

“Thôi xuống dưới đi, đừng để bọn họ đợi lâu” – Cao lão gia nghe xong ngán ngẩm phất tay đuổi người.

“Hắc hắc. Ta đi, có thời gian ta sẽ về thăm” – Cao Cường cười nói để lại một câu liền rời khỏi phòng.

Hắn đi rồi, Cao lão gia thở dài thả chiếc thìa lại trong bát.

Thành thật để mà nói thì Cao lão gia không hiểu tu luyện có bao nhiêu vất vả.

Thế nhưng trưa và chiều nào cũng trông thấy cháu nội được khiêng đi ngâm nước thuốc. Cái này trong lòng liền khó tránh khỏi suy nghĩ lo lắng đủ đường.

Sau đó mới tìm Nhàn lão dò hỏi, để rồi biết được hơn tháng nay cháu nội gia tăng cường độ rèn luyện, vốn không cần ngâm thuốc hiện giờ lại phải ngâm.

Mặc dù Nhàn lão cam đoan sẽ không ra tật xấu gì, đi kèm với đó là giảng giải tầm quan trọng của việc nỗ lực rèn luyện trong giai đoạn tu vi vẫn còn thấp kém.

Nhưng mà còn mỗi đứa cháu nội chống gậy, Cao lão gia xót ruột lắm chứ, không đành lòng chút nào. Thành ra mới nhẹ nhàng khuyên nhủ hắn một phen.

Có điều đoán chắc không lọt nổi tai tiểu tử này rồi.

Àiiii, chung quy là bởi huyết hải thâm thù a.

Đúng lúc này Chu lão bưng theo bát cháo vào phòng, chứng kiến cảnh Cao lão gia than ngắn thở dài. Thừa hiểu nguyên nhân nên sau khi ngồi xuống liền lên tiếng an ủi:

“Lão gia, không cần lo lắng đâu. Thiếu gia cứng cựa hơn tu sĩ thông thường nhiều”

“Cứng cái đầu ngươi” – Cao lão gia tức giận trừng mắt mắng: “Còn ngươi nữa đấy, không theo hỗ trợ mập mạp kia cho quen dần đi. Cứ suốt ngày bám theo ta làm cái gì?”

Nhắc đến việc này Chu lão liền nhức đầu, quyết đoán lựa chọn tắt tiếng, tập trung múc cháo ăn.

Cao lão gia: “…”

--- 

Đứng một bên lẳng lặng quan sát, nhìn hắn nước chảy mây trôi khắc hoạ linh văn lên thân kiếm phôi, Nhàn lão hài lòng đến độ cười híp hết cả hai mắt.

Kể từ lần đầu tiên hắn chính thức khắc hoạ linh văn đến giờ mới có nửa tháng mà thôi, nhưng thành thạo thì như thể đã có nhiều năm dày dạn kinh nghiệm.

Nhàn lão dù muốn nghiêm khắc giáo dục, cũng chẳng tìm ra nổi lý do để mà không hài lòng.

“Xoẹt” – Cao Cường đưa tay khắc hoạ đường nét sau cùng một cách đầy dứt khoát.

Mối liên kết giữa ba vòng linh văn lập tức hình thành, chúng đồng loạt loé sáng, thân kiếm cũng theo đó không ngừng rung và phát ra từng tiếng “ông ông” cộng hưởng.

Chỉ có điều diễn biến này không kéo dài quá lâu, khoảng hai ba hơi thở là chuỗi vòng linh văn tối xuống. Thân kiếm cũng thôi rung động, nằm im trong lòng bàn tay hắn.

“Mệt chết ta rồi” – Cao Cường đưa chuôi kiếm cho sư phụ, sau đó nằm nhoài xuống bàn mà than thở.

Thực sự là công đoạn khắc hoạ linh văn này quá ư là mệt, mỗi khi hoàn tất tinh thần đều mơ mơ hồ hồ, hắn lần nào cũng muốn lăn ra ngủ luôn một giấc gọi là say sưa.

“Kêu ca cái gì” – Nhàn lão tức giận dùng chuôi kiếm gõ gõ lên đầu hắn mà mắng: “Nói ngươi tập luyện khắc hoạ linh văn đơn lẻ thôi thì không nghe. Ham hố chơi thẳng chuỗi cụm, mệt cũng đừng có khóc”

“Sư phụ cũng thật là” – Cao Cường bất mãn làu bàu: “Đệ tử chăm chỉ rèn luyện như vậy, không khen ngợi thì cũng thôi, lại còn than vãn một chút cũng không cho”

“Chăm chỉ thì ấm vào thân” – Nhàn lão bĩu môi đáp trả: “Lão phu được cọng lông gì? Mà đừng tưởng chạy tới Cấm Quân là có thể lười biếng, ta đã chuẩn bị sẵn trăm phôi binh khí. Ba tháng sau mà chưa khắc hoạ toàn bộ, vậy đừng trách lão phu xuống tay tàn nhẫn”

What The Hell?

“Tận trăm cái phôi?” – Cao Cường hoảng hốt kêu ầm lên: “Ta tại Cấm Quân tính toán khoảng chín mươi ngày tương đương chín mươi chuôi thôi á sư phụ. Chưa kể phải đi xử lý án vụ nữa a, sợ rằng ngay cả thời gian để khắc hoạ năm mươi chuôi cũng không có đủ đâu”

“Chưa làm đã nản?” – Nhàn lão mỉm cười thật duyên khẽ hỏi.

“Sư phụ đùa cái gì?” – Cao Cường ngay tức thì ngồi thẳng dậy, vỗ ngực cái rầm nói: “Trăm cái phôi lèo tèo mà thôi, đệ tử khua dao khắc loáng cái liền sẽ xong ngay”

Sư phụ cười lạnh như băng, đã thế còn liên tục vặn bẻ khớp tay. Hắn mà không vỗ ngực cam đoan, đảm bảo ăn luôn một trận đòn gọi là no đủ căng phềnh đấy a.

“Làm cho tử tế vào” – Nhàn lão gật đầu căn dặn, tiếp đó vẻ mặt biến đổi nghiêm túc nói: “Việc thứ hai ngươi cần phải ghi nhớ đó là không cần e ngại bất cứ kẻ nào tại Cấm Quân. Ai lấn tới liền đánh thấy mụ nội hắn, cảm thấy cần thiết cứ việc tuỳ tiện đánh cho tàn phế”

Cái này..

Cao Cường híp mắt nhìn sư phụ thật lâu không có lên tiếng trả lời.

Bị đệ tử nhìn chằm chằm với ánh mắt như đang nhìn tặc tử, Nhàn lão tức giận vung tay doạ nạt:

“Tiểu tử ngươi câm như hến là sao? Cảnh báo trước, dám để lão phu phải mất mặt thì đừng có trách”

“Ta nhớ rồi sư phụ” – Cao Cường rốt cuộc mỉm cười nói: “Có điều chẳng may đệ tử nóng lên đánh chết kẻ nào đó, lão nhân gia ngài phải đứng ra chống đỡ mới được. Đệ tử tương lai rộng mở thênh thang, không muốn bị Đàm lão đầu tẩn cho hỏng người luôn đâu a”

“Không cần phải lo” – Nhàn lão ngay lập tức gật đầu hứa hẹn: “Đàm lão đầu sẽ không can dự vào xích mích giữa đám trẻ tuổi các ngươi. Hơn nữa lão gàn dở đó mà dám cậy già lên mặt, lão phu liền nhổ sạch râu tóc hắn, treo lủng lẳng giữa cổng doanh trại Cấm Quân”

Ác tâm như vậy?

Cao Cường không khỏi âm thầm cầu phúc cho Đàm lão đầu.

--- 

Đầu giờ chiều.

Hoàng Đại Hùng lái chiếc Hummer tới Nhàn Vân Các đón hắn. Cao Cường đơn giản cùng mọi người chào hỏi một tiếng rồi leo lên xe với gã to xác này rời đi. 

Chiếc xe nhắm thẳng hướng phía bắc ngoại thành mà chạy băng băng.

Mặc dù Hoàng Đại Hùng cho xe chạy với tốc độ lên bàn thờ là thế, nhưng cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ thì mới tiến nhập ngoại vi doanh trại Cấm Quân.

Đương nhiên là một vùng rừng núi hẻo lánh, không có dấu vết dân cư.

Chẳng mấy chốc cánh cổng doanh trại xuất hiện trong tầm mắt, không có treo bảng hiệu này nọ gì đó. Chỉ đơn thuần là cổng sắt lớn đi kèm tường bao kiên cố.

Trên bờ tường bao cũng như phía dưới cổng đều có đặt trạm canh gác, với binh lính hàng ngũ chỉnh tề, trong tay lăm lăm súng trường trông khá là nghiêm ngặt.

Tuy nhiên Cao Cường chú ý nhiều hơn tới cảm giác áp bách từ doanh trại ập tới.

Giải thích theo kiểu khoa học thì bởi nơi đây trú ngụ đến cả ngàn tu sĩ, trải qua nhiều năm tháng, khí tức của họ toả ra dần hình thành một loại từ trường đặc biệt.

Sinh hoạt tại đây lâu dài sẽ không thấy gì khác lạ, nhưng mới tới lần đầu thì khó tránh khỏi có cảm giác tinh thần hoảng hốt, kẻ yếu bóng vía thậm chí còn té xỉu.

Có điều khí tràng nơi đây thua kém quá xa những lần sư phụ thả ra khí thế hù doạ hắn. Cho nên tò mò cảm nhận một hồi, Cao Cường chẳng buồn để ý gì thêm.

“Xịch..” – Hoàng Đại Hùng dẫm mạnh chân phanh, chiếc Hummer theo đó ngừng phắt trước cổng.

Có hai binh lính canh gác ngay lập tức tiến lại kiểm tra, Hoàng Đại Hùng đơn giản trình ra hai tấm thẻ cùng một tờ lệnh, dễ dàng được họ cho thông qua luôn.

Cánh cổng sắt chậm rãi kéo mở dạt sang hai phía, Hoàng Đại Hùng ném một tấm thẻ đưa Cao Cường, rồi mới đạp chân ga cho xe chạy vào trong.

Sớm đã dùng thần thức nhìn liếc qua, biết đây là thẻ quân nhân của mình trong thời gian tại Cấm Quân, Cao Cường liền thu cất luôn vào trữ vật giới.

Đỗ xe vào trong bãi, vừa xuống khỏi, Hoàng Đại Hùng liền nói với hắn:

“Hôm nay tiểu đội ba làm vài món chào mừng ngươi gia nhập. Chúng ta hiện giờ trở về khu cư xá luôn. Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi dạo một vòng doanh trại sau”

“Ta không cần phải đi gặp lão tai to mặt lớn nào sao?” – Cao Cường nghe xong liền nghi hoặc dò hỏi.

“Khỏi cần” – Hoàng Đại Hùng lắc đầu đáp, tiếp đó thúc dục: “Đi thôi, kẻo đội trưởng bọn họ đợi lâu”

Dứt lời Hoàng Đại Hùng liền bá vai bá cổ lôi kéo hắn. Và rồi lòng vòng ngang dọc tận 15 phút thì hai người mới đi tới một khu cư xá có tường vây bao quanh.

Bên trong chính giữa là một khoảng sân lát đá bằng phẳng và khá rộng.

Thêm nữa còn có năm căn nhà hai tầng xây dựng kiên cố, được chia tách riêng biệt hẳn ra.

“Này liền là cư xá của ngươi” – Hoàng Đại Hùng đưa tay chỉ căn ngoài cùng bên trái và nói: “Chúng ta vào luôn thôi, đội trưởng bọn họ đang đợi sẵn bên trong”

“Hửm…” – Cao Cường nghi hoặc lên tiếng dò hỏi: “Diên Lộc kia đâu rồi? Ta không thấy khí tức hắn”

“Xuất ngũ rồi” – Hoàng Đại Hùng vừa đi phía trước vừa chép miệng trả lời: “Mới ba ngày trước mà thôi, thấy bảo là theo học luyện đan ở nơi nào đó xa xôi lắm. Nhưng mà tiểu tử Diên Lộc kia cũng không biết chính xác là đi tận nơi nào. Thật sự là quá đỗi kỳ quặc”

“Vậy là cũng Trúc Cơ rồi” – Cao Cường ha hả cười nói: “Không khéo tương lai gặp lại, Diên Lộc gà mờ liền trở thành Diên Lộc đại sư đức cao vọng trọng ấy chứ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui