Dương Gian Phán Quan

Vừa chạy xe về đến Nhàn Vân Các, hắn liền dẫn Tiêu Diễm Phượng vào thẳng bên trong hậu viện. Không chừa cơ hội cho đám Tống Đại Lực hỏi linh tinh.

Lúc này còn đang bận tưới cây, Nhàn lão không lên tiếng, mà chỉ phất tay ra hiệu.

Cao Cường hiểu ý liền dẫn theo Tiêu Diễm Phượng tới bàn đá, rồi đánh tiếng nói nàng ta ngồi đó chờ. Còn bản thân hắn thì tranh thủ chạy ngay đi pha ấm trà.

Khi hắn quay trở lại thì thấy sư phụ đã dừng tưới cây và ngồi tại bàn đá luôn rồi.

Cẩn thận đặt ấm trà vào trong khay, hắn cũng ngồi xuống rồi mới lên tiếng dò hỏi:

“Sư phụ, một người bằng hữu của ta bị tạt axit, liệu có cách nào để phục hồi lại bình thường?”

“Tất nhiên là có” – Nhàn lão gật đầu đáp, chỉ là ngay sau đó thở dài nói thêm: “Tiêu nha đầu đã kể cho ta nghe, chuyện này vốn cũng không khó. Nhưng bằng hữu của ngươi chỉ là người thường, chịu không nổi dược lực mạnh như tu sĩ, thành ra để phục hồi sẽ cần rất nhiều thời gian”

“Chỉ cần có cơ may phục hồi là được rồi” – Cao Cường bất đắc dĩ nói: “Khi ta còn làm việc tại chợ, Huyền tỷ coi như có ít nhiều giúp đỡ. Đệ tử rất không đành lòng nhìn nàng ta suy sụp, nhưng lại chẳng có cách nào. Chỉ còn đường chạy về phiền nhiễu sư phụ vất vả một phen”

“Hừm hừm” – Nhàn lão vuốt vuốt chòm râu, thật lâu sau mới mỉm cười nói:

“Không cần phải giải thích, tiểu tử ngươi có muốn cứu vớt toàn bộ nữ nhân trên thế gian này cũng được. Cứ thoải mái mà làm đi, tiền sính lễ có sư phụ đứng ra chuẩn bị cho ngươi”

Sư phụ tự nhiên điên khùng cái gì đây? Cao Cường cau mày bất mãn nói:

“Lão nhân gia ngài đứng đắn một chút đi, đang yên đang lành luyên tha luyên thuyên. Để người ngoài nghe thấy lại cười cho vào mặt, đến lúc đó có mà mất hết cả hình tượng”

“Ở đây có ai là người ngoài?” – Nhàn lão ngay tức thì vung tay doạ đánh: “Ngươi còn trách nhiệm dựng lên Cao Gia nữa đó, không cưới nhiều chút thì lấy cái gì khai chi tán diệp?”

Sư phụ!!! Ngài mắt kém đến nỗi không nhìn thấy nữ yêu quái ngồi cạnh ta sao?

Nàng ta chính là người ngoài đó!!!

Có điều Cao Cường thầm kêu gào trong bụng mà thôi, ngoài mặt thì tỉnh bơ nói:

“Tu sĩ có phải chấp hành kế hoạch hoá gia đình đâu mà lo. Sau này thê tử của ta đẻ nhiều nhiều một chút là khai chi tán diệp thoải mái. Đâu đâu cũng thấy Cao tiểu tử quậy phá luôn”

“Ngươi tưởng tu sĩ nói đẻ thì đẻ?” – Nhàn lão liền bĩu môi khinh thường: “Người ta cắn đan thay cơm, cưới về hơn ngàn mỹ nữ, may lắm mới tòi được ra một hai nhóc tỳ thôi kìa”

“Tu vi càng cường đại càng khó đơm hoa kết trái” – Tiêu Diễm Phượng nãy giờ mới có cơ hội lên tiếng:

“Đám hoàng huynh của ta từ 14 15 tuổi đã phải tính đến chuyện vợ con. Phụ hoàng ta khi xưa bước sang tuổi 17 cũng đã có hơn 20 tiểu tử, chưa kể số lượng nha đầu lớn gấp bội”

Đúng là vua chúa, hoang dâm vô độ không ai bằng.

Cơ mà..

“Ngừng lại đi!!!” – Cao Cường dơ cả hai tay lên và nói:

“Tóm lại việc này ta tự mình viết kịch bản, không cần phải bàn thêm nữa”

Ài, tiểu tử này cũng thật là, ngươi đa tình phong lưu một chút thì có chết ai cơ chứ? Vừa mới manh nha xúi dại chưa gì đã thất bại, Nhàn lão tâm tư có điểm buồn bực khó tả nổi.

Với tay rót chén trà, Nhàn lão một hơi uống sạch, sau đó đứng dậy và nói:

“Ta đi hải vực tìm linh dược, làm gì thì làm, chú ý an toàn”

Dứt lời một cái là cứ thế biến mất tiêu.

Định nhắc sư phụ đổi bộ y phục khác mà không kịp nữa rồi.

Chép miệng vài cái, Cao Cường hướng Tiêu Diễm Phượng nói:

“Ngươi ngồi đợi chút, ta lên vấn an ông nội”

Nghe thấy vậy Tiêu Diễm Phượng lập tức đứng dậy cười cười:

“Ta liền theo ngươi đi. Thế nào cũng phải chào hỏi lão nhân gia một tiếng cho phải phép”

“Không cần câu nệ” – Cao Cường tức thì đứng dậy, ấn nàng ta ngồi lại xuống và nói: “Ngươi cứ ở dưới này chờ ta một chút là được. Ông nội có tật xấu ngại tiếp xúc”

Dứt lời hắn liền quay người chạy thẳng.

Nay dẫn nàng ta về đã bị sư phụ dùng ánh mắt hèn mọn soi mói rồi. Để ông nội nhìn thấy không khéo nhận cháu dâu luôn ấy chứ. Chào hỏi phải phép ư? Miễn đi!

Hai phút sau, hắn từ lầu xuống tới, liền ra hiệu cho Tiêu Diễm Phượng rồi cùng nhau rời khỏi.

Nhưng mà vừa ra tới cửa, đúng lúc bắt gặp Hà Đông từ trên ô tô bước xuống. Không trông thấy Lão Phệ đâu cả, Cao Cường mới tiến lại gần hiếu kỳ dò hỏi:

“Sao có mình ngươi? Phệ ca chạy đâu nghịch ngợm rồi?”

Hà Đông liếc mắt nhìn Tiêu Diễm Phượng một chút, rồi mới thấp giọng trả lời:

“Ta vừa đưa lão bản ra sân bay, là việc Cao lão gia nhờ”

Ban nãy ông nội nói với hắn là có nhờ Lão Phệ ra nước ngoài thu nhận hài cốt tộc nhân Cao Gia đem về. Lão Phệ quá nhiệt tình, vừa mới nhờ hôm qua, hôm nay đã tiến hành luôn rồi.

Lão Phệ đi như vậy thì Hà Đông rảnh rỗi đấy, nghĩ đến đây Cao Cường liền nói:

“Nãy ta có nhờ Chu lão đi bảo vệ một người, nếu ngươi không bận gì thì thay Chu lão làm giúp ta”

“Không vấn đề, việc này cứ giao cho ta đi” – Hà Đông ngay lập tức gật đầu đáp lại: “Giờ ngươi cho ta biết tên tuổi và địa chỉ của người đó. Với cả ta cần phải chú ý điều gì thì nói luôn”

“Tên và địa chỉ ta sẽ gửi qua số điện thoại” – Cao Cường không chậm chễ liền nói: “Bởi giữ bí mật ngay cả với bằng hữu của ta, thành ra cần phiền toái ngươi phải lang chạ ẩn nấp”

Nói đến đây Cao Cường ánh mắt phát lạnh: “Chỉ cần lưu ý duy nhất một điều đó là phát hiện kẻ khả nghi lảng vảng, ngươi cứ thẳng tay cắt cổ. Thấy khó làm lập tức gọi điện cho ta”

Nghe xong những lời này, từ Hà Đông toả ra khí tức thô bạo như hung thú. Hắn gật đầu không có lấy nửa điểm chần chừ, dáng vẻ đầy tự tin, nhe hàm răng trắng nhởn cười nói:

“Sẽ không để ngươi phải thất vọng”

Thông qua điện thoại gửi cho Hà Đông nơi ở hiện tại của Huyền tỷ, xong xuôi đâu vào đấy Cao Cường liền vỗ nhẹ lên vai gã vài cái, rồi đi lấy xe cùng Tiêu Diễm Phượng rời khỏi.

--- 

Xe chạy cách xa Nhàn Vân Các một đoạn đường dài.

Ngồi tại yên sau, Tiêu Diễm Phượng hiếu kỳ dò hỏi:

“Gã vừa rồi lại là ai? Tu vi hơi thấp nhưng từ khí tức thì chiến lực hẳn không tệ”

“Hộ vệ riêng của Lão Phệ” – Cao Cường cười cười đáp: “Khi trước gã được ai dạy cho cách ngưng ra nguỵ thế, yếu như sên. Vừa rồi bị sư phụ ta phong ấn tu vi, ném vào sâu trong rừng rậm. Cũng không rõ sư phụ dạy dỗ gã những gì, nhưng qua một thời gian liền mạnh lên trông thấy”

“Chậc chậc” – Tiêu Diễm Phượng liên tục tặc lưỡi nói:

“Theo ta được biết thì hàng năm các phân bộ Cấm Quân đều có tổ chức cho thành viên cấp thấp tiến vào rừng rậm tập huấn. Không hề bị phong ấn tu vi, lại đi theo từng tốp đông người mà còn chết như ngả rạ. Nói chung ta thấy gã Hà Đông này còn sống để mà trở về đã là kỳ tích rồi đấy”

“Ngươi sai” – Cao Cường bật cười nhắc nhở một câu:

“Sư phụ ta không cho phép, hắn có muốn chết cũng không được”

Hà Đông lúc trở về có ngồi kể quãng thời gian mới vào rừng, đen đủi đi nhầm lãnh địa của một bầy sói, thế là bị chúng dí theo chạy khắp nơi.

Chạy nhiều đương nhiên sẽ tới lúc sức cùng lực kiệt, nhìn thấy trước mặt là vực sâu, sẵn tâm trạng đang chán nản liền nhảy xuống cho nhanh.

Ai ngờ đập đầu vào bức tường trong suốt rồi văng ngược trở lại. 

Bị bầy sói gặm xương thì quá là nhục, sau cùng Hà Đông chỉ còn cách liều mình như chẳng còn.

Rồi đến lần đụng độ một con gấu xám, bị nó tẩn cho mềm nhũn. Vốn tưởng sẽ phải chết thì đùng một cái cả gã lẫn con gấu đều bị sức mạnh vô hình khoá cứng.

Hai giờ sau, sức mạnh vô hình biến mất, Hà Đông muốn chạy nhưng không thể, cứ chạy là sẽ bị khoá. Nói chung là bị ép buộc phải đánh lộn với con gấu kia.

Nghe hắn kể mà Tiêu Diễm Phượng bật cười giòn tan, cười như thể chưa bao giờ được cười.

Nàng ta thì vui rồi, chứ hắn ngồi trước cầm lái mà khổ sở vô cùng.

Tiêu Diễm Phượng vốn kiêu ngạo đến mức khó ưa, mà nàng ta lúc mới quen còn làm mặt lạnh với hắn. Vậy cơn gió độc nào đã khiến mặt lạnh nữ nhân cứ thích ôm ghì lấy hắn như hiện tại?

Nàng ta thích hắn? Ày, không thể nào.

Chẳng lẽ cảm thấy đánh không lại, liền dùng cách này chỉnh hắn?

Chắc cha nó chắn luôn rồi.

Sau lưng cứ bị hai khối mềm mềm cọ qua cọ lại, giai tân nào chịu cho nổi? Mạch máu toàn thân sắp sửa căng phồng luôn cả rồi đây này, muốn hay không vừa lái xe vừa niệm Độ Tâm Kinh?

“Láo xược, cơ thể ngươi ấm thật đấy” – Tiêu Diễm Phượng ngồi sau cọ cọ nói.

Nữ nhân này rõ ràng biết tỏng nguyên nhân lại còn giả vờ ngây thơ vô tội? Thứ ác động nữ nhân!

Mà cứ bị nữ nhân ôm ấp là đỏ mặt cuống cuồng tay chân thế này rất không ổn. Hỏng hết cả hình tượng oai hùng, xem ra phải giành thời gian nhờ vả Lão Phệ tư vấn cho một khoá mới được.

Tiêu Diễm Phượng, ngươi chờ đấy, có ngày lão tử liền vô sỉ cho ngươi xem.

“Ngươi đang có âm mưu đen tối ư?” – Tiêu Diễm Phượng lần nữa cọ cọ nói: “Nhịp tim ngươi đột ngột tăng rất nhanh, cảm giác hào hứng. Chứng tỏ ngươi ấp ủ dự định làm việc nào đó”

Thánh họ!!!

Cô nàng này sở hữu công năng đặc dị nghe nhịp tim liền đoán biết chương trình?

Cao Cường vừa lái xe, trong lòng vừa khóc rưng rưng.

---

Vừa cho xe lao ra khỏi cổng thành phía Bắc, bởi địa hình xung quanh vắng vẻ, lúc này Cao Cường mới phát giác hắn và Tiêu Diễm Phượng đang bị người theo dõi.

Thêm nữa là đối phương đang tiếp cận với tốc độ rất nhanh.

Cao Cường ngay lập tức hạ thấp giọng xuống nhắc nhở:

“Chúng ta bị người đeo bám. Đoán không lầm thì là kẻ dưỡng đầu thuỷ quỷ kia”

Tiêu Diễm Phượng nghĩ ngợi giây lát, mới nhỏ giọng nói:

“Đã dưỡng quỷ thì là huyền môn tu sĩ. Vậy ngươi đưa ra kế hoạch tác chiến đi”

Cao Cường vừa tăng nhanh tốc độ chạy xe, vừa đáp lại:

“Kẻ này tu vi Kim Đan, biện pháp tối ưu là để ta đánh chặn quấy nhiễu thần thức hắn, về phần ngươi thì ẩn nấp một bên tìm cơ hội tập kích bất ngờ”

“Sao không để ta đánh chặn?” – Tiêu Diễm Phượng vểnh môi lên nói: “Ngươi ẩn nấp so với ta tốt hơn, kế hoạch nên đảo ngược lại mới hợp lý a”

“Bởi vì ta là nam nhân” – Cao Cường dõng dạc đáp lại. Hắn có cảm giác khi nói ra câu này bản thân hẳn là trông phi thường oai phong và hiển hách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui