Dương Gian Phán Quan

Phải đứng ngoài đầu ngõ chờ đợi hơn một giờ đồng hồ, thì Tiêu Diễm Phượng mới chịu từ trong đi ra, Cao Cường cảm thấy khó hiểu liền hạ thấp giọng hỏi:

“Nhỏ có một giọt mà ngâm mất nhiều thời gian như vậy?”

Khẽ lắc đầu, Tiêu Diễm Phượng leo lên yên sau và nói:

“Ta không hạ mê dược, mà Huyền tỷ cũng biết chút ít về tu sĩ. Yên tâm, ta không nhắc tới ngươi” 

Mỗi tối phải chạy tới hạ mê dược, sau đó len lén giúp Huyền tỷ ngâm thuốc, Cao Cường cứ nghĩ đến là thấy phiền hết cả người luôn.

Nói chung xử lý gọn gàng như Tiêu Diễm Phượng là ổn thoả, thuận tiện cho cả ba bên, quan trọng hơn là khỏi cần lãng phí thời gian.

“Vậy cũng tốt, đa tạ” – Cao Cường mỉm cười gật đầu đáp lại một tiếng, sau đó nổ máy cho xe chạy đi.

Tất nhiên không thể thiếu được Tiêu Diễm Phượng một phen quàng tay ôm chặt, và thế là hai cái khối mềm mềm không ngừng cọ cọ.

Trong đầu muốn không nhớ tới hình ảnh tím xuyên thấu gì kia cũng vô cùng khó làm, và lẽ đương nhiên mũi hắn liền giật lên giật xuống.

Thẳng thắn để mà nói thì đàn ông đàn ang, thằng nào chả có máu dê trong người.

Thế nhưng Cao Cường quan niệm có dê cũng phải là một con dê đầy trách nhiệm, tuyệt đối không làm con dê ăn xong chùi mép phụ tình nọ kia.

Mà đã dính tới hai từ trách nhiệm thì không hề tốt làm. Cần phải nghiêm túc nhìn nhận, tránh trường hợp với sai đối tượng lại làm khổ nhau cả đời.

Công nhận Tiêu Diễm Phượng cái gì cũng có, đủ xinh đẹp, đủ nóng bỏng, và thực lực cũng đủ cường. Là đối tượng mà đầy kẻ sẵn sàng tán gia bại sản luôn đấy.

Nhưng vấn đề là hắn không thấy rung động, lại càng chẳng thấy cảm giác nhớ nhung xao xuyến gì.

Nói trắng ra, Tiêu Diễm Phượng không phải đối tượng hắn muốn chịu trách nhiệm.

Bởi vậy để tốt cho cả hai, trước khi ra khỏi doanh trại hắn liền thẳng thắn yêu cầu Tiêu Diễm Phượng ngừng lại ngay cái việc gần gũi quá trớn.

Hắn với thái độ phi thường nghiêm túc, nói bằng giọng điệu vô cùng thành khẩn.

Và thế là Tiêu Diễm Phượng được thể chê bai mắng nhiếc hắn một phen. Cái gì mà hắn sức chịu đựng quá kém cỏi, sau này lỡ gặp phải nữ nhân lòng dạ ác độc các thứ blo bla nghe chóng hết cả mặt. Để rồi sau cùng nàng ta vẫn chứng nào tật đấy.

Tóm lại là lấy cớ huấn luyện cho hắn chai lì các kiểu, không lo bị nữ nhân làm hại. Nghe là biết điêu toa luôn rồi, nhưng thôi, muốn sao thì tuỳ ý.

Dù sao lão tử cũng chẳng thiệt thòi gì, các ngươi công nhận không?

“Tích.. tích..” – Đúng lúc này bộ đàm Tiêu Diễm Phượng treo bên hông lại vang lên tiếng chuông.

Khỏi cần phải đoán cũng biết là có án vụ, hơn nữa còn liên quan tới phương diện ma quỷ. Bởi vì từ khi Cao Cường gia nhập, án vụ loại này auto trút lên đầu tiểu đội số ba.

Treo bộ đàm trở lại hông, Tiêu Diễm Phượng nhỏ giọng dò hỏi:

“Ngươi nghĩ là quỷ hay do con người làm ra?”

“Cái này hiện giờ không thể nói” – Cao Cường nhún vai đáp lại:

“Trước đây một số vụ ta đinh ninh là do quỷ hồn làm, đến khi điều tra mới vỡ lẽ hung thủ là con người. Kinh khủng ở chỗ những kẻ đó lây dính oán khí còn nồng nặc hơn cả quỷ. Nói chung với trí tuệ vượt trội, đôi khi con người làm ra những việc đáng sợ hơn quỷ hồn nhiều”

“Nghe giống tác phong của ai đó” – Tiêu Diễm Phượng cười nói:

“Ta nghe nói tối qua có người tức giận vì hồng nhan mà đánh nổ đầu của sáu gã hắc bang. Sau đó là chạy ngược chạy xuôi đánh tàn phế hai gã lắm tiền nhiều của. Cái này hành vi kể ra hung tàn cũng không thua kém gì đám quỷ hồn đâu nhỉ? Ngươi nói có đúng không?”

“Kẻ nào cung cấp tin tức?” – Cao Cường tức giận liền lớn tiếng:

“Ta rõ ràng còn đánh nổ đầu một gã tu sĩ Hoàng Khí cảnh nữa. Ngươi trở về phải khiển trách cái kẻ đưa tin đi nhé, để hắn làm ăn ẩu tả như thế là không được đâu đấy”

“Nha, lại còn dám huênh hoang trước mặt lão nương?” – Tiêu Diễm Phượng nghe xong liền cười lạnh, hai bàn tay đồng loạt thi triển ra ám chiêu, phi thường âm hiểm.

Vùng eo liên tục bị cấu véo, Cao Cường đầy bất đắc dĩ thở dài:

“Ài, ngươi tốt nhất nên ngừng ngay những hành động dễ gây hiểu lầm này đi a. Tuổi này của ta là hay ăn dưa bở lắm đấy, đừng để ta phải nghĩ ngươi có ý đồ xấu với ta”

Cao Cường cứ tưởng nói ra những lời này, Tiêu Diễm Phượng nghe xong liền kẹp cổ mắng chửi gì đó. Nhưng không, nàng ta lần nữa ôm thật chặt, thẹn thùng nói ra:

“Ta đúng là có ý đồ xấu với ngươi đây này. Đang tính kế ăn ngươi bằng sạch đấy”

Làm ơn đi, ngươi giả bộ thẹn thùng thì nói lời gì đó nghe nó dịu dàng thuỳ mị một chút có được không? Chứ ngươi tuyên bố xanh rờn bá đạo như thế này thì.. Cao Cường ta đây không còn gì để mà nói.

--- 

Nửa giờ sau, Cao Cường cho xe rẽ vào một ngôi làng khá gần chợ Tây Biên.

Ngôi làng này có tên gọi chính thức là gì thì từ lâu đã chẳng thấy ai nhắc tới, chỉ biết rằng hiện giờ nó luôn được gọi là làng xóm trọ nghèo.

Trước đây một vài đồng nghiệp trong “team bốc vác” cũng trọ ở ngôi làng này, chỉ là tình hình trị an hơi phức tạp, sau phải chuyển chỗ.

Đích đến của hai người cũng không phải là vào tận trong khu trọ, mà là bãi tập kết rác chồng chất như vài ngọn núi nằm tại ngay đầu làng.

Khứu giác nhạy bén quá cũng khổ, Tiêu Diễm Phượng vừa che mũi vừa nói:

“Thật biết lựa chọn địa điểm gây án, không có đồng nát vào bới rác thì đố ai phát hiện khác thường”

Tiêu Diễm Phượng nói không sai chút nào, nơi này hôi thối cứ phải gọi là kinh dị. Vả lại có ngửi thấy mùi khác thường thì người ta trước tiên sẽ cho rằng là chuột hoặc xác chết của loài động vật nào đó. Chứ làm gì có ai nghĩ tới trường hợp xác người phân huỷ.

Cao Cường vừa cho xe dừng máy, một binh lính trẻ tuổi lập tức lại gần nói:

“Xin lỗi hai vị, nơi này hiện tại đã được phong toả, không phận sự xin mời rời đi cho”

Ra ngoài không mặc đồng phục Cấm Quân, có bị xua đuổi là rất bình thường. Cũng không thể cậy quyền nạt nộ vớ vẩn, cả hai liền đưa ra thẻ quân nhân.

Nhìn chữ CQ to lù lù trên thẻ, binh lính trẻ tuổi ngay lập tức nhường đường:

“Mời hai vị thủ trưởng vào, vừa rồi có chỗ mạo phạm xin hai thủ trưởng bỏ quá cho”

Cao Cường chỉ tay vào chiếc hai kỳ dế nhũi dựng đó, nghiêm giọng dặn dò:

“Cả gia tài của ta đó, nhớ trông coi cho cẩn thận. Có một vết xước liền hỏi tội ngươi”

Dứt lời liền cùng Tiêu Diễm Phượng tiến nhập bãi rác, bỏ lại sau lưng nhóm binh lính mặt mũi ngơ ngác.

Đi được một đoạn, Tiêu Diễm Phượng mới nhỏ giọng dò hỏi:

“Ngươi thù ghét gì mà làm khổ bọn họ thế? Có cái xe nát bươm mà cả gia tài nỗi gì?”

Tiện tay đưa cho nàng ta chiếc khẩu trang, hắn nhún vai nói:

“Làm khó như thế hắn mới không sợ bóng sợ gió, chứ vỗ vai mềm mỏng thì chưa chắc”

Nghe xong Tiêu Diễm Phượng liền bĩu môi tỏ vẻ không tin, sau đó mới chịu đeo khẩu trang vào. Thực sự nơi này mùi quá tởm, mà nữ nhân là chúa ghét mùi hôi hám. Tên láo xước này cư xử rất không tệ nha, cũng biết quan tâm tới cảm nhận của người khác.

Phát hiện nhàn nhạt âm khí phiêu đãng, Cao Cường liền hạ thấp giọng nói:

“Là quỷ hồn làm, chỉ hi vọng sót lại chút đồ đạc của nó, chứ không thì khó mà lần ra”

“Đồ đạc? “ – Nghĩ tới một thứ, Tiêu Diễm Phượng ánh mắt cổ quái khẽ hỏi:

“Ngươi là định dùng dịch gì gì đó của nó để truy tung hả? Cái này có thể được sao?”

Dịch gì gì đó? Da mặt không ngừng giật giật, Cao Cường buồn bực trả lời:

“Quỷ nó hút âm khí, chứ có giải toả sinh lý đâu mà phun dịch? Ta tìm thứ đồ khác”

“Không phải đâu?” – Tiêu Diễm Phượng ánh mắt nồng đượm hoài nghi nói:

“Ngươi cái này giai tân đồng tử, như thế nào biết phun dịch? Hay xem thứ bậy bạ?”

Cái này kiến thức học sinh cấp hai đã được học rồi a. Cơ mà rất có khả năng Tiêu Diễm Phượng chưa từng cắp sách đến trường, nói ra không khéo lại khiến nàng ta tủi thân đấy.

Cao Cường dứt khoát chịu thiệt một lần, tuỳ ý nàng ta trêu chọc thoải mái đi.

Chẳng mấy chốc hai người đi tới hiện trường phát hiện thi thể. Hiện có hơn ba mươi binh lính kèm với mười nhân viên ngoại vi của Cấm Quân đang phong toả chốt chặn nơi đây.

Được cái nhóm nhân viên ngoại vi này mấy hôm trước vừa gặp tại công viên, liền khỏi cần trình giấy tờ. Và cũng chính người hôm đó dẫn đường nhận trách nhiệm đứng ra báo cáo:

“Hai vị thủ trưởng, qua khám nghiệm tử thi thì nạn nhân đã chết được ba ngày. Đã xác định danh tính là người thuê trọ tại trong làng, mất tích từ hơn ba ngày trước. Mặc dù nguyên nhân cái chết hơi đáng sợ, nhưng tiền bạc tư trang đều mất hết, nếu không liên quan xin hai vị bỏ quá”

“Có liên quan” – Hiểu ý người này là gì, Cao Cường mỉm cười hạ thấp giọng trấn an một câu.

Không chút nghi ngờ lời hắn nói, người này nghe xong khe khẽ thở phào, thuận tiện thủ thế mời rồi nhanh chóng vượt lên trước dẫn đường.

Chỉ sau có vài bước chân, hai người liền được tận mắt chứng kiến thảm cảnh của nạn nhân.

Nạn nhân là nữ giới, chết trong trạng thái không một mảnh vải che thân. Cơ thể đầy vết dày vò bầm tím, bộ vị gán mác 18+ biến dạng hoàn toàn. Nhưng nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết thì lại là lồng ngực bị xé toạc ra, và trái tim cũng đã bị móc đi mất.

Chẳng cần lồng ngực bị xé mở thế này đã phải gánh chịu đau đớn vô cùng. Nhưng khuôn mặt của nạn nhân lại không hề hiển hiện lên điều đó. Nói đúng hơn thì đây là khuôn mặt đang đứng trên đỉnh của “hạnh phúc”, không có nổi lấy nửa xu đau đớn.

Tức giận đến cơ thể phát run, Tiêu Diễm Phượng lạnh giọng khẽ hỏi:

“Láo xước, là thứ gì gây ra thủ đoạn kinh tởm này?”

“Là yêu râu xanh” – Không chút chậm chễ, Cao Cường thành thật nói.

“Nghiêm túc chút” – Tiêu Diễm Phượng tức giận quay sang lườm hắn.

Lão tử khi nào đùa giỡn? Bất đắc dĩ, Cao Cường đành phải giải thích:

“Phạm tội hiếp dâm, xuống kia có thành quỷ cũng không được đặt tên. Hết cách, ta đành gọi theo kiểu của dương gian cho nó tiện đường phân biệt”

Gật đầu coi như đã chấp nhận, Tiêu Diễm Phượng phất tay thúc dục:

“Vậy cần thứ gì thì tìm đi, ta muốn mau chóng xử lý thứ này, càng nhanh càng tốt”

Yêu râu xanh, thứ ngu ngốc nhà ngươi tự cầu nhiều phúc đi thôi!!! Cao Cường vừa tiến lại gần thi thể nạn nhân, trong đầu vừa âm thầm suy nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui