Dương Gian Phán Quan

Màn đêm buông xuống, mọi người trở về “phòng riêng” tu luyện, Cao Cường thì lặng lẽ lên đỉnh thác. Sau đó nằm ngả lưng trên tảng đá, thả hồn ngắm trăng và sao.

Bất chợt nhớ tới thời gian sinh sống tại Thượng Vũ Thôn, buổi tối toàn nói dối sư trụ trì là đi học thêm, nhưng thực tế lại cùng đám bạn học chạy ra đồng chơi thả diều.

Trời tối nên phải cắm vài nén hương vào khung diều rồi mới thả. Những cánh diều với đốm hương cháy đỏ đón gió dần dần bay lên cao, không ngừng lắc lư chao liệng.

Khi đó những đốm hương bay lượn trên bầu trời, trông như thể chòm sao đang liên tục hoán đổi vị trí. 

Giờ nghĩ lại thì thấy thật vô vị, chẳng hiểu sao ngày đó ham hố đến thế nhỉ. Không quản bị muỗi với đám côn trùng đốt cho sưng vù tay chân, tối nào cũng đi bằng được.

Nhưng phải công nhận rằng đó là quãng thời gian vô tư và rất đỗi bình yên.

Không như bây giờ, nhìn lên bầu trời chỉ thấy một màu xanh u uất.

Ngay đến mây trắng cũng có chút gì đó vẩn đục.

Gió thổi hiu hiu.. hiu hiu..

--- 

Đáp xuống đỉnh thác, chứng kiến hắn nằm ngủ khò khò, Trịnh Kiệt thiếu chút thì trượt chân té ngã.

Tiểu tử này gan đúng to bằng trời, không biết đám đại yêu thi thoảng vẫn mò ra ngoài này đi săn sao? Nằm đây ngủ xong bị một ngụm nuốt chửng thì có mà hối không kịp.

Lại còn ngủ say như chết, có người tiếp cận cũng chẳng biết gì?

Không hiểu Nhàn lão tiền bối dạy bảo thế nào đây?

“Chậc.. chậc..” – Liên tục tặc lưỡi lắc đầu, Trịnh Kiệt lấy phi kiếm gõ gõ vào chân hắn và nói:

“Uây.. uây.. Tiểu tử ngươi mau tỉnh dậy đi a”

Lúc này Cao Cường hai mắt chậm rãi mở ra, rồi như thể một chú mèo lười vươn vai duỗi thẳng tứ chi. Xong xuôi hắn mới chịu ngồi dậy, ngại ngùng cười nói:

“Lâu lắm ta chưa được ngủ một trận thoải mái, ngươi thông cảm”

Không chút chần chừ, Trịnh Kiệt liền hướng hắn khuyên nhủ:

“Đám đại yêu nếu thấy nhạt mồm sẽ mò ra ngoài này săn. Tốt nhất đừng có ngủ ngoài trời, ban đêm không nên đi rèn luyện, kẻo mất mạng lúc nào cũng chẳng hay”

“Đa tạ nhắc nhở” – Cao Cường gật đầu đáp lại, thuận tiện hỏi:

“Vậy giờ đi quậy ở đâu đây? Xông phá hang ổ của đám thợ săn thú?”

“Chính xác” – Gật đầu cái rụp, Trịnh Kiệt có chút tức giận nói:

“Mà chúng ta lo lắng an nguy của các ngươi nên mới phải âm thầm bảo hộ, chứ có ý đồ xấu gì đâu này? Tiểu tử ngươi ngừng ngay cái trò ăn với làu bàu nguyền rủa đi”

Cao Cường nghe xong liền đứng dậy, đi tới vỗ vai gã và nói:

“Các ngươi từ bỏ cái trò kè kè giám sát, lúc đó ta sẽ không mắng chửi nữa. Bây giờ mau xuất phát đi, ngươi để lãng phí quá nhiều thời gian vàng bạc của ta rồi đấy”

Cũng không thể đánh hắn, Trịnh Kiệt đành gật đầu thoả hiệp:

“Thôi được rồi, từ ngày mai ta sẽ không lảng vảng gần các ngươi nữa. Còn bây giờ thì để tránh phiền phức không đáng có, ta mang theo tiểu tử ngươi đi cho nhanh”

Dứt lời Trịnh Kiệt ném phi kiếm lên không trung, nhoáng cái phi kiếm của gã biến lớn.

Thấy gã nhảy lên, Cao Cường cũng lập tức nhảy theo, nháy mắt phi kiếm liền xé gió bay đi.

---

Ngự kiếm phi hành nhanh là vậy, nhưng cũng mất 15 phút thì mới tới nơi.

Thực ra quãng đường không quá xa, nhưng Trịnh Kiệt phải khống chế phi kiếm bay vòng vèo tránh né hang ổ của đủ thứ đại yêu, mới mất nhiều thời gian đến vậy.

Vừa đáp xuống đất, Trịnh Kiệt liền chỉ tay tới sơn cốc trước mặt và nói:

“Trong kia ẩn nấp một nhóm thợ săn, kẻ cầm đầu tu vi Nguyên Anh Kỳ để cho ta xử lý. Đám còn lại gồm bốn gã Kim Đan cùng với mười Trúc Cơ thì phần ngươi. Thấy thế nào?”

Huyền môn ư? Cao Cường khẽ cau mày, lập tức lấy ra phi kiếm rồi nói:

“Đem giết luôn thì được, chứ muốn bắt sống đem về thì ta đành bó tay”

Chưa biết địch nhân mặt mũi ra làm sao đã mạnh miệng như vậy? Đúng là đệ tử của đại năng có khác, tự tin quá thể quá đáng, tự tin chiếm hết phần của thiên hạ.

Thiếu chút nữa thì chửi thề, Trịnh Kiệt nặng nề gật đầu, trầm giọng nói:

“Bắt về tốn cơm nuôi nhốt chẳng được ích gì. Ngươi thấy đủ khả năng thì cứ việc giết cho sướng tay”

“Chậc.. Chậc..” – Trong lòng thấy hơi hiếu kỳ, Cao Cường tặc lưỡi nói:

“Đối với tu sĩ chúng ta thì việc săn giết yêu thú đổi lấy tài nguyên tu luyện là điều hết sức bình thường. Sao trông ngươi có vẻ thù hận quá vậy? Cần thiết không?”

“Nhàn lão tiền bối không nói cho ngươi biết?” – Trịnh Kiệt cổ quái hỏi.

Trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, Cao Cường mới cười khổ trả lời:

“Sư phụ ta chuyên gia lạc đề, chỉ nói đây là rừng cấm với đám yêu thú bị ngu, dặn dò đôi ba câu cẩn thận liền rời khỏi. Có vấn đề gì thì ngươi kể ra luôn đi xem nào”

Đúng là Nhàn lão tiền bối có khác, chẳng thèm quan tâm tới thế cục tu hành giới. Trong lòng âm thầm thở dài thườn thượt, hết cách rồi a, Trịnh Kiệt đành phải giảng giải:

“Yêu tộc tuyên bố đám yêu thú trong các khu rừng cấm là giống loài nguyên thuỷ nhất. Có phải sự thực hay không thì chịu, chỉ biết đám Yêu Tộc rất coi trọng điều này. Nhiều lần lấy việc rừng cấm bị tàn phá làm cái cớ để phát động chiến tranh toàn diện”

“Đánh qua đánh lại tất nhiên không tốt cho cả hai phe, vì vậy Nhân Tộc và Yêu Tộc tiến hành đàm phán. Sau đó tổ chức Bảo Lâm được thành lập, nhận nhiệm vụ bảo hộ và khống chế không để cho số lượng yêu thú các khu rừng cấm sụt giảm quá nhiều”

Hoá ra có liên quan tới nền hoà bình giữa hai tộc.

Nói chung yêu thú trong rừng cấm có thực sự được Yêu Tộc coi trọng hay không thì chẳng cần tìm hiểu. Bởi vì Yêu Tộc luôn sẵn sàng dựa vào tổn hại của rừng cấm để làm quá lên đấy thôi.

Tóm lại Nhân Tộc rơi vào thế bắt buộc phải thoả hiệp, nếu không sẽ gánh chịu tổn hại phi thường to lớn. Có thể nói hội săn trộm gây ra tội nghiệt đủ để sánh ngang tầm với đám tà tu tàn ác.

Rất hiếu và thông cảm cho nỗi khổ của đối phương.

Cao Cường vươn tay vỗ vai Trịnh Kiệt và nói:

“Vì sứ mệnh gìn giữ hoà bình, vào trong kia và bật đồ sát thôi”

Mỗi vậy thôi ư? Không có khen ngợi an ủi gì gì đó sao? Cứ ngỡ hắn vỗ vai là sẽ tán thưởng vài câu nghe vui tai lắm, nào ngờ.. Trịnh Kiệt bỗng dưng lại muốn chửi thề.

Nhìn cái bản mặt vô trách nhiệm kìa..

Có điều nghĩ lại thì thấy cũng dễ hiểu thôi..

Đệ tử của Nhàn lão tiền bối sẽ vì tu hành giới mà làm ra cống hiến sao? Sẽ không, tuyệt đối sẽ không. Cái này là điều hiển nhiên, phi thường hiển nhiên luôn ý chứ.

Gã này bỗng dưng mặt mũi nhăn nhó cái quái gì thế? Cao Cường định hỏi nhưng ngại phiền nên lại thôi. Dứt khoát quay người, thẳng hướng sơn cốc chậm rãi đi tới.

Thấy vậy Trịnh Kiệt liền gạt bỏ tâm tư dư thừa, mau chóng đuổi theo cùng hắn sánh vai.

Đúng vào lúc này, Trịnh Kiệt nhận thấy khí tức của hắn đột ngột biến mất. Rõ ràng hai người đang đi cùng nhau, nhưng giống như gã đang đi có một mình thôi. 

Thêm nữa là hắn bước chân không hề phát ra nửa xu tiếng động dù chỉ nhỏ nhoi. Trịnh Kiệt vểnh tai lên tập trung lắng nghe vậy mà chút tiếng gió cũng chẳng thấy.

Nhàn lão tiền bối dạy dỗ đệ tử kiểu gì đây? Tính toán huấn luyện hắn trở thành sát thủ?

Mới chỉ Trúc Cơ Kỳ đã khủng bố vậy, đồng cấp Hoá Thần Kỳ chẳng phải hắn lấy đầu ta dễ như ăn kẹo? Trịnh Kiệt trong lòng tự hỏi, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Chẳng mấy chốc hai người tiến nhập sơn cốc.

Bên trong này cỏ cây hoa lá um tùm rậm rạp hơn nhiều, tuy nhiên không có vấn đề gì.

Cao Cường và Trịnh Kiệt như thể u linh, nhẹ nhàng không chút tiếng động tiến sâu vào bên trong.

Đám thợ săn này cũng khá cẩn thận, phân công túc trực canh phòng hẳn hoi. Không rõ có bao nhiêu phòng tuyến, chỉ biết tiến vào chưa bao lâu thì đã bắt gặp.

Gồm hai gã Trúc Cơ Kỳ.

Trong một đoàn đội, thường thì những gã này đảm nhiệm chân chạy vặt, kiêm thêm chức vụ pháo hôi. Tính mạng có thể bị đem ra làm vật hiến tế bất cứ lúc nào.

Mặc dù hai gã đứng sánh vai, nhưng Cao Cường không chút nao núng.

Hắn như thể hoà mình với bóng đêm, áp sát sau lưng mà hai gã chẳng hề hay biết gì.

Dùng phi kiếm thay cho chuỷ thủ, Cao Cường vung tay chớp nhoáng, lần lượt cắm phập vào vùng huyệt thái dương của từng gã.

Hắn xuất thủ nhanh tới nỗi gần như không phát ra động tĩnh, ngay đến Trịnh Kiệt cũng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi khe khẽ mà thôi.

Giết người đã nhanh, hắn phất tay thu thi thể vào trữ vật giới lại càng nhanh hơn.

Ý thức của hai gã vừa bị giết có khi còn chưa kịp lụi tàn cũng nên đấy.

Hành động này là tránh để mùi máu tanh lan ra khiến bại lộ.

Quân số ít hơn mà muốn một mẻ hốt sạch địch nhân, tất nhiên phải giữ kín hành tung càng lâu càng tốt. Âm thầm gật đầu tán thưởng, Trịnh Kiệt tiếp tục lặng yên quan sát.

Rất nhanh bắt gặp tuyến canh phòng thứ hai, vẫn là hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Không khác biệt với trước đó, Cao Cường lần nữa găm phi kiếm vào huyệt thái dương hai gã này.

Tuy nhiên, không bắt gặp phòng tuyến thứ ba, thay vào đó là vài chiếc lán dựng tạm bợ.

Thấy hắn quay sang đánh mắt dò hỏi, Trịnh Kiệt đương nhiên hiểu Cao Cường tu vi thấp sợ bại lộ không dám thả ra thần thức, gã lập tức tiến hành truyền âm:

“Kẻ cầm đầu cùng bốn gã tay chân thân tín đang trú ẩn trên sườn núi”

Khẽ gật đầu gáp lại, tiếp đó Cao Cường ra hiệu để Trịnh Kiệt đứng tại chỗ chờ. Còn bản thân hắn thì lặng lẽ xâm nhập những chiếc lán được dựng lên tạm bợ trước mặt.

Không hiểu bốn gã Kim Đan có đủ trình độ làm khó tiểu tử này không đây? Mắt hướng nhìn sườn núi, Trịnh Kiệt khá là muốn phất tay tung một chưởng đánh chết hết luôn.

Lão tử đưa hắn đến đây là vì trả đũa cái vụ làu bàu nguyền rủa. Các ngươi vô dụng như thế này thì còn sống làm gì cho chật đất? Càng nghĩ Trịnh Kiệt lại càng thấy tủi thân.

Trúc Cơ tu sĩ khiến Hoá Thần tu sĩ tủi thân, cái này tủi thân cưỡi lên tủi thân.

Muốn tiểu tử này ăn chút đau khổ mà cũng không được, ông trời quá mức bất công.

Giải quyết xong sáu gã Trúc Cơ ngủ trong lều lán, Cao Cường nhanh chóng trở lại bên cạnh Trịnh Kiệt. Sau khi ngoắc tay ra hiệu, hắn liền dẫn trước đi về hướng ngọn núi.

Híp mắt tính toán, Cao Cường quyết định dừng bước cách chân núi khoảng năm mươi mét. Trên tay xuất hiện một đống phù lục, không nói không rằng liền vung tay ném.

Hàng trăm tấm phù lục bay vèo vèo trên không trung, hoá thành hàng trăm tia chớp, như thể cơn mưa sao băng oanh tạc thẳng tới sườn núi. Phút chốc tiếng nổ đùng đùng vang lên không dứt, kèm với đó là khói bụi, lửa cháy, cùng những tiếng chửi bới vang vọng bầu trời đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui