Dương Gian Phán Quan

Thiên Lôi Phù sát thương hiển nhiên không làm gì được đám người trên núi. Mà mục đích Cao Cường ném ra cũng chỉ là quấy nhiễu thần thức của bốn gã Kim Đan Kỳ.

Bởi vậy phù lục vừa rời tay, hắn đã ngay tức thì đem hai tay chắp lại, ngón chỏ trực chỉ thẳng hướng sườn núi với linh văn đồ án hiển hiện ngay tại trước đầu ngón tay.

“Lôi Thuật Nhất Tiễn”

Linh văn lóng lánh phát sáng, lôi tiễn bắn vọt ra. 

Lôi tiễn thô to bay theo quỹ đạo xoắn ốc, tốc độ như thể xuyên phá hư không.

Và rồi nổ cái “oành” vang dội, kèm với đó là một tiếng kêu la vô cùng thảm thiết.

Thông qua thần thức, Trịnh Kiệt thấy một gã Kim Đan sơ kỳ bị lôi tiễn bắn nổ lồng ngực. Chưa chết nhưng cũng sắp, giây lát lôi điện xoắn nát linh hồn nữa là xong hẳn.

Nhoáng cái một gã đã phải dừng cuộc chơi? Thôi, ý đồ đêm nay coi như đã hỏng, không thể trông chờ vào cái đám phế vật này được, Trịnh Kiệt buồn tủi không sao tả xiết.

Đúng lúc này, từ sườn núi phóng ra một tia hoàng kim kiếm khí, nhắm đúng vị trí Cao Cường đang đứng mà bổ thẳng xuống. Kiếm khí phi thường sắc bén, uy thế bức người.

Khỏi phải đoán, là gã Nguyên Anh Kỳ động thủ.

Trúng một kiếm này Cao Cường chết là cái chắc, nhưng không cần phải lo vì đã có người đứng ra thay hắn gánh vác lấy. Không phải ai khác mà chính là buồn bực Trịnh Kiệt.

Chỉ thấy gã lao vút lên không trung, đối mặt trực diện hoàng kim kiếm khí mà vung tay chém ra một kiếm.

“Khanh..”

Hoàng kim kiếm khí cứ thế bị đánh tan, một chút dư ba tàn phá cũng không, giản đơn đến cùng cực.

Nhưng không vì thế mà khiến gã Nguyên Anh Kỳ ngại ngần. Bởi một kiếm vừa rồi gã chém ra với lực đạo đủ để giết Trúc Cơ Kỳ kiến hôi mà thôi, còn chưa phải toàn lực đâu.

Gã như sao chổi từ sườn núi lao vút xuống, nhoáng một cái liền đã áp sát Trịnh Kiệt.

Kiếm trong tay vung chém nhanh như gió, thân kiếm bộc phát hoàng kim ánh sáng lấp lánh chói loà. Đáng sợ hơn hết là khí tức Nguyên Anh khiến Cao Cường ngộp thở.

Thế nhưng đối với Trịnh Kiệt thì chỉ là trò hề không hơn không kém. Lần nữa xuất ra một kiếm hết sức giản đơn, vô cùng nhẹ nhõm hoá giải nhát kiếm hiểm ác của đối thủ.

Và chỉ với pha trực diện đấu kiếm này, gã Nguyên Anh liền hiểu rằng đã đụng phải thứ dữ.

Bản thân nghiến răng nghiến lợi phóng xuất chân khí, người ta quán thâu một chút chân khí vào kiếm thôi mà cũng lười làm. Gã thừa đủ trí tuệ để hiểu mình triệt để thua kém.

Giá như sớm bỏ chạy thì tốt, có thể lợi dụng hang ổ yêu thú để cắt đuôi. Khổ nỗi bởi cái tội không biết sống chết đâm đầu tới áp sát đối phương, giờ hối hận đã không kịp.

Gã khóc không ra nước mắt cũng phải thôi, Trịnh Kiệt hiện đang không ngừng vung tay xuất ra từng kiếm từng kiếm. Hết đâm lại chọc, chán chọc thì chuyển sang chặt chém.

Kiếm ảnh hiện lên loang loáng, nối tiếp liên miên bất tận, khiến cho gã Nguyên Anh Kỳ không có thời gian để mà thở. Căn bản là sợ vừa thở một hơi liền sẽ bị chém chết tươi.

Cái này chênh lệch quá mức to lớn, không cần dùng tới chiêu thức tinh diệu, vẫn dư sức áp chế đối thủ. Đáng sợ ở chỗ người ngoài nhìn vào lại cứ tưởng là đánh ngang tay.

Từ tình huống ba gã Kim Đan còn lại là đủ hiểu rồi, khẳng định đám này cho rằng thủ lĩnh vẫn ok fine. Thành ra mặt mũi đỏ bừng bừng, hung hăng hiếu chiến như gà trọi.

Đúng theo bài vở thì ba gã Kim Đan sẽ tiến hành vây giết hắn, sau đó từ dưới bắn tỉa hỗ trợ thủ lĩnh.

Cao Cường dự đoán không sai lệch đi đâu, ba gã Kim Đan này đúng là đồng loạt xông tới hướng hắn.

Mặc dù đều là Kim Đan, nhưng chỉ sơ kỳ trung kỳ. Đánh một với một thì Cao Cường chẳng ngại ngần, có điều một đấu ba, hắn tuyệt đối không thể lơi là khinh địch được.

Mà tốt hơn hết là cứ như sư tử vồ thỏ cũng xuất ra toàn bộ lực lượng.

Linh văn đồ án nhấp nháy liên hồi, hắn mau chóng đem hàng loạt thuật pháp phụ trợ gia trì lên cơ thể.

“OÀNH..” – Mặt đất bị dẫm đạp thành hố sâu.

Dưới sự ngỡ ngàng của ba gã, Cao Cường lao vọt tới như tên bắn. Nháy mắt hiện thân ngay trước mặt gã có tu vi Kim Đan sơ kỳ, kèm với vung tay nện xuống một quyền.

Không thể né tránh, không thể nhúc nhích, tại sao lại đáng sợ như vậy? Đối diện một quyền của hắn, trong đầu gã Kim Đan sơ kỳ ngay lập tức hiện lên hàng loạt câu hỏi.

Khổ nỗi chẳng có ai đứng ra giải đáp cho gã hiểu.

Cay đắng hơn là nghi hoặc này, gã sẽ phải mang theo xuống dưới mồ.

“BÙNG…” – Âm thanh có đồ vật nổ tung vang lên.

Chứng kiến đồng bọn bị hắn một quyền đánh cho nổ đầu, hai gã Kim Đan còn lại mặt mũi liền tái xanh. Trúc Cơ kiến hôi kiểu quỷ quái gì đây a? Sao mà khủng bố vậy a?

Hơn nữa một quyền liền đánh tan hồn phách, ngay cả cơ hội bám vào Kim Đan chạy trốn cũng không. Cái này kiến hôi cắn chết voi đấy a, cắn nhẹ một cái liền sẽ chết.

Đối thủ tinh thần hốt hoảng.

Cái này cơ hội quá tuyệt vời để giải quyết gã tiếp theo.

Cao Cường ngay lập tức sử dụng cỗ thi thể không đầu làm điểm tựa, nhấc chân đạp mạnh một cái đổi hướng lao vút đi, nháy mắt liền tiếp cận gã khoảng cách gần kề.

Vẫn cứ là vung tay xuất quyền, khác biệt lần này hắn đánh ra hàng chục quyền chỉ trong một tíc tắc. Chính xác có tất cả ba mươi quyền, vừa nhìn liền thấy hoa mắt.

Quyền phong ập tới như vũ bão, và rồi âm thanh “phốc phốc phốc” liên tiếp vang lên.

Quyền ấn oanh kích lên khắp cơ thể, đánh cho gã này văng ngược ra sau. Trong mắt gã trời đất như quay cuồng đảo lộn, không tài nào phân biệt nổi sự vật sự việc.

Lúc này không dứt điểm thì còn đợi đến khi nào nữa? Cao Cường dứt khoát thi triển ra Đạp Thiên Bộ, hai phần đế giày liên tục dẫm đạp thình thịch vào khoảng không.

Như hình với bóng bám sát theo đối thủ, chân khí quán thâu vào phi kiếm.

Giây lát phi kiếm kích cỡ biến lớn tương đương trường kiếm, thân kiếm bộc phát cường liệt lôi quang.

“XOẸTTTTT..”

Sau tiếng động nghe như thể không gian bị xé toạc, gã Kim Đan trung kỳ này liền chỉ còn là cỗ thi thể bị xẻ thành hai nửa đều như vắt chanh, kết cục tương tự đồng bọn.

Bị lôi điện xoắn nát linh hồn, không có cơ hội để tàn hồn bám víu vào Kim Đan.

Giải quyết gã này xong, Cao Cường lần nữa dẫm “thình thịch” vào khoảng không, lao vút hướng ra ngoài sơn cốc. Bởi vì gã Kim Đan cuối cùng vừa nhân cơ hội bỏ chạy.

Kim Đan kiểu quần gì đây? Có mấy hơi thở cũng trụ không nổi? Vẫn đang đâm chọt trên không trung, Trịnh Kiệt sắc mặt như thể vừa ăn nhầm thức ăn giành cho chó.

Đành rằng tiểu tử này chiến lực biến thái hơn người, nhưng các ngươi nhân số ba Kim Đan Kỳ cơ mà? Không thắng được thì ít ra cũng phải làm khó vài phút chứ hả?

Đằng này mới vài giây liền đứt mất hai cái, còn một cái thì bỏ chạy thục mạng? Càng nghĩ Trịnh Kiệt càng thấy điên tiết, phẫn nộ tới nỗi đỉnh đầu bốc khói nghi ngút.

“OÀNH..” – Đúng lúc này, phía bên ngoài sơn cốc vang lên tiếng nổ lớn.

Thần thức của tu sĩ Hoá Thần Kỳ bao phủ rộng lắm, Trịnh Kiệt dễ dàng quan sát diễn biến bên ngoài. Không chút huyền niệm, đỉnh đầu bốc khói lại càng điên cuồng.

Rốt cuộc gã Nguyên Anh Kỳ không chịu nổi nữa, nước mắt lưng tròng nói:

“Đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân thề sẽ không bao giờ tái phạm. Cầu xin đại nhân tha cho”

“Tha cái mả mẹ ngươi chứ tha” – Trịnh Kiệt nghe xong lại càng điên máu, liền trợn mắt lên mà chửi đổng. Đi kèm với cái vung tay chém ra một kiếm mười phần tàn nhẫn.

Một kiếm xuất ra nhanh kinh khủng, gã Nguyên Anh Kỳ đến chết cũng không hề hay biết. Với kết cục giống hệt gã thuộc hạ, bị cắt thành hai nửa đều như vắt chanh. 

Khác biệt ở chỗ hai nửa thi thể của gã bỗng tuôn ra hoả diễm. Và chỉ sau có vài giây bốc cháy hừng hực, liền chỉ còn là một đống tro tàn phiêu tán tung bay theo làn gió.

Trịnh Kiệt vừa vươn tay tóm lấy trữ vật giới và chuôi phi kiếm của đối phương, cũng là lúc Cao Cường quay trở lại với bộ y phục mặc trên người nay đã rách nát tả tơi.

Cái này là bởi gã Kim Đan chạy trốn kia bị dồn vào đường cùng liền điên cuồng đánh trả cho một kích. Chưa tới nỗi trọng thương, nhưng khiến hắn trông hơi chật vật.

Trong khi Trịnh Kiệt đáp xuống với bộ mặt buồn thiu, thì Cao Cường chạy quanh một vòng thu nhặt chiến lợi phẩm, tổng cộng gồm bốn túi trữ vật và chín thanh binh khí.

Toàn đồ đạc phẩm cấp thấp kém, nhưng méo mó có vẫn hơn không.

Xong xuôi hắn mới quay lại vỗ vai Trịnh Kiệt và nói:

“Tốt cả rồi, mau đưa ta trở về”

Ngươi tốt nhưng lão tử không tốt, Trịnh Kiệt âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Mà thôi, tiểu tử này biến thái quá thể quá đáng, đành phải từ bỏ âm mưu trả đũa đi vậy.

Căn bản sư phụ mà biết ta bày trò, liền cho đi dọn phân yêu thú vài tháng đấy.

--- 

Muốn mau chóng tách khỏi tiểu tử đáng ghét này, Trịnh Kiệt ngự kiếm phi hành với tốc độ siêu thanh. Sau có vài phút ngắn ngủi hai người liền về tới đỉnh thác nước.

Khống chế phi kiếm lơ lửng trên không, Trịnh Kiệt khô khốc nói:

“Xuống đi”

“Xuống cái quần” – Cao Cường vươn tay tóm chặt áo gã và nói:

“Trữ vật giới của gã thủ lĩnh đâu? Mau đem ra phân chia chiến lợi phẩm”

“Chia cái gì?” – Trịnh Kiệt nghe xong tức lòi mắt, liền lớn tiếng:

“Hắn là do ta giết, việc quái gì phải chia cho ngươi? Mau cút xuống đi”

“Cút cái quần” – Cao Cường tay nắm càng chặt, hung hăng nói:

“Ta giết nhiều hơn ngươi, đa số thắng tiểu số, ta phải được phần hơn. Ngươi dám không chia thử xem, lão tử liền nhờ sư phụ khoắng sạch bảo khố của Bảo Lâm các ngươi”

Giết một đám dế nhũi liền tính đa số thắng thiểu số?

Cái lý lẽ thánh họ gì đây?

Cơ mà Trịnh Kiệt sau cùng vẫn phải đáp xuống dưới, rồi lấy trữ vật giới của gã kia ra và ngoan ngoãn kiểm đếm phân chia. Thậm chí chia cho Cao Cường nhiều hơn chút.

Căn bản là Trịnh Kiệt sợ, phi thường sợ Nhàn lão tiền bối ghé thăm bảo khố.

Nhất là tiểu tử này quá lãnh khốc rồi, giết người giết thú gì mặt cũng lạnh tanh. Dám khẳng định sư phụ của hắn là Nhàn lão tiền bối còn lãnh khốc gấp hàng tỉ lần luôn đấy.

Tốt nhất không nên khiến tiểu tử này khó ở.

Chia xong chiến lợi phẩm, Trịnh Kiệt liền đạp phi kiếm chạy bán sống bán chết.

Cao Cường thì cười cứ phải gọi là tươi như hoa, lịch sự đứng vẫy tay chào tạm biệt.

Tính toán để đám thợ săn đánh sưng mặt lão tử sao? Không doạ cho khốn nạn ngươi sợ mất mật thì chẳng phải ta đã sống uổng kiếp người rồi? Nhìn theo Trịnh Kiệt giờ chỉ còn là chấm đen trên bầu trời, Cao Cường đắc ý cười oang oang, đến nỗi thác nước không ngừng rung rinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui