Dương Gian Phán Quan

Bỏ ra đúng ba phút để khoắng sạch một bàn đầy món ăn, xong xuôi Cao Cường ngay lập tức co cẳng chạy thẳng xuống dưới tầng ngầm.

Vừa mở cửa tiến vào, hắn liền nhìn thấy Lão Hổ đang lười biếng nằm một chỗ, mắt hiếu kỳ nhìn xem Tiêu Diễm Phượng bọn họ rèn luyện.

Vẫn cái vóc dáng bé tẹo teo đó, vẫn bộ lông mượt mà đen bóng đó. Và không thiếu được thỉnh thoảng lại há miệng “meo meo meo” loạn xị lên.

Đánh hơi thấy khí tức của hắn, Lão Hổ bật phắt đứng dậy, quắc mắt nhìn hắn chằm chằm:

“Meoooooooooooooo”

Và rồi “sưu” một tiếng, Lão Hổ hoá thành vệt đen vọt tới. Hai cái chi trước nện thẳng vào lồng ngực, khiến hắn ngã ngửa chổng vó lên trời.

“Hắc hắc, ngươi học đâu kiểu rúc rúc thế hả?”

Lão Hổ cái đầu nhỏ không ngừng dụi dụi lên mặt hắn, Cao Cường nhịn không nổi liền cười oang oang, thuận tiện nhấc bổng tiểu miêu này lên.

Vóc dáng vẫn bé tin hin, hơi mập nên nhìn như cục bông, không thấy mọc thêm đuôi thêm sừng gì cả. Sư phụ nói có biến đổi một chút cơ mà?

Không tin tà, Cao Cường liền ngồi dậy, tập trung một tỉ phần trăm tinh thần.

Phải bới lông tìm vết xem Lão Hổ biến đổi ở đâu mới được.

Thấy hắn ngồi đó đem Lão Hổ lật lên lật xuống, chán chê thì lại sờ sờ nắn nắn. Tiêu Diễm Phượng với bộ ba HKT quá hiếu kỳ mới lại gần xem.

“Ngươi có thôi đi được không?” – Tiêu Diễm Phượng không nhịn được liền nói.

“Quái, tìm mãi vẫn không thấy” – Chưa chịu dừng lại, Cao Cường khẽ lẩm bẩm:

“Sư phụ nói Lão Hổ ngoại hình biến đổi nho nhỏ. Nhưng ta tìm không thấy điểm nào khác khi trước”

Thân là đối tượng phải chịu dày vò, Lão Hổ cũng không nhịn nổi. Cái chi trước nhỏ tin hin liên tục vỗ vỗ lên trán, miệng không ngừng “meo meo”.

Lão Hổ thông minh cứ như quỷ, nó sẽ không bao giờ hành động vô duyên vô cớ.

Hắn ngay lập tức nhìn chằm chằm lên trán nó, qua đó phát hiện ba sợi lông bạc trắng bóng loáng.

“Biến đổi ba cọng lông hả?” – Cao Cường hơi nghi ngờ, vội hướng Lão Hổ dò hỏi.

“Meo méo mẹo mèo meo” – Lão Hổ liền xổ ra tràng miêu ngữ, kèm với cái gật đầu.

Cái này biến đổi thực sự quá mức to lớn, Cao Cường thật không biết nói gì cho phải. Trên trán nổi đầy gân xanh, chắc phải chửi thế mới đỡ bực.

Cơ mà nghĩ lại thì đâu có gì mà phải tức tối?

Lão Hổ không biến đổi hình thù quái dị là tốt lắm rồi.

Nghĩ đến đây Cao Cường liền xoa xoa cái đầu Lão Hổ, mỉm cười nói:

“Giờ cũng là yêu tộc thành viên rồi, mau mau phơi bày năng lực mới cho ta xem nào”

“Meooo..” – Lão Hổ kêu một tiếng đáp lại, xong là rời khỏi vòng tay hắn, chạy tới khoảng trống rộng rãi.

Ngay đến nhóm Tiêu Diễm Phượng cũng chưa được thấy Lão Hổ thể hiện sức mạnh đâu. Bởi vậy liền cùng hắn ngồi xuống, hào hứng nhìn xem.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lão Hổ bộc phát ra yêu khí.

Theo cảm nhận thì khá cuồng bạo, nhưng không kèm theo hương vị tanh nồng mùi máu.

Cái này thật ra dễ hiểu thôi, Lão Hổ giỏi lắm từng vồ con chuột ăn đỡ đói. Chứ đã bao giờ chém giết hung tàn đâu, làm gì có vốn liếng để tanh.

Về phần cuồng bạo thì liên quan đến đặc tính vốn có của lôi điện, cứ nhìn Lão Hổ quẩn quanh thân thể dày đặc lôi quang xanh lét là hiểu rồi đấy.

Không như Cao Cường phóng xuất lôi điện dạng tia chớp, Lão Hổ thả ra lôi điện kiểu lùng bà lùng bùng giống hệt hoả diễm, cái này thực kỳ quái.

Có điều không sao cả, phong cách bốc cháy này trông lại càng oách đấy.

Thấy mọi người ánh mắt trầm trồ thán phục, Lão Hổ mặt mèo béo mập hếch lên đầy kiêu ngạo.

Và rồi Lão Hổ con ngươi đen láy chậm rãi chuyển dần sang màu xanh lét lôi điện. Trên đỉnh đầu hiển hiện một vòng linh văn đồ án lớn như cái bàn.

Linh văn đồ án thuần một màu xanh lét, là hoạ tiết cách điệu hình dáng của loài thú họ mèo.

Sau khi bộc phát ánh sáng chói lọi liền co rút rồi dung nhập vào cơ thể Lão Hổ.

Lão Hổ khí thế không có dâng cao gì cả, nhưng tứ chi tuôn ra lôi điện càng dày đặc. Giây lát liền bao phủ kín mín bốn cái bàn chân mèo nhỏ tin hin.

Sau đó âm thanh “sưu sưu sưu” không ngừng vang lên, Lão Hổ hoá thành vệt xanh xiên ngang xiên dọc khắp nơi với thứ tốc độ nhanh kinh khủng.

Quan sát bằng mắt thường chỉ thấy được những vệt xanh mơ hồ, có thể nói gần như không theo kịp.

Sư phụ nói Lão Hổ mới tu vi Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, sao chạy nhanh khiếp vậy?

Cao Cường trong lòng vừa kinh hãi, vừa thấy phi thường vui mừng.

Thực tâm Cao Cường không muốn để Lão Hổ phải ra trận giết địch. Nói chung nó chạy nhanh thế này liền rất tốt, lúc nguy nan có thể thoát thân.

Lão Hổ chạy nhảy chán chê một hồi mới chịu ngừng lại, cặp mắt mèo xanh lét nhìn hắn chằm chằm.

Thừa hiểu tiểu miêu này đang muốn cái gì.

Cao Cường liền không ngừng hoan hô, vỗ tay cứ phải gọi là khí thế. Cảm tưởng giờ mà chạy đi cổ vũ bóng đá, có thể một mình cân cả sân luôn.

“Méo mèo meo” – Lão Hổ hài lòng kêu vài tiếng đáp lại, sau đó tiếp tục xả một tràng miêu ngữ dài lê thê, kết thúc bằng việc khí tức bùng lên dữ dội.

Cao Cường hoàn toàn không dịch nổi, chỉ thấy bất chợt Lão Hổ thần sắc biến đổi hoàn toàn.

Không những nhe nanh gầm gừ, mà ánh mắt còn vô cùng lạnh lẽo, trông hệt như mãnh hổ rình mồi.

Có điều mãnh hổ này hơi nhỏ bé, thể trọng chỉ tương đương chiếc giày. Phải đem phóng to vài chục lần thì trông mới chuẩn không cần chỉnh được.

Lão Hổ đương nhiên không biết thần sắc và diện mạo của mình trông phi thường lạc quẻ.

Sau khi bày ra tư thế oai hùng như một vị chúa sơn lâm, Lão Hổ liền há miệng hung hăng gầm:

“MEOOOOOOOO….”

Lão Hổ: “…”

Cao Cường, Tiêu Diễm Phượng, bộ ba HKT: “…”

“Khục.. khục..” – Rốt cuộc không nhịn nổi, Hoàng Đại Hùng ngã lăn ra đất ôm bụng cười:

“Chết cười ta rồi, con mèo này sao nó lắm nhọt vậy? Bé như cục kẹo bông lại còn học đòi hung hăng”

“Khặc.. khặc..” – Chưa đến nỗi lăn lê bò toài, nhưng Lâm Tiểu Tùng cũng là ôm bụng nói:

“Cái này gọi là chủ nào tớ nấy? Chủ nhân dở hơi dở hồn, thú cưng cũng phải chập cheng tương xứng”

Định hùn vốn cười đùa vài câu, nghĩ lại thấy có chút nguy hiểm, Đỗ Khải dứt khoát im re.

Tiêu Diễm Phượng thì không cười đùa cợt nhả, nhưng cũng híp hết cả mắt lại. Trông nàng ta có vẻ khá ưa thích Lão Hổ, như muốn tóm lấy nó cưng nựng.

“Mèo méo meo meo meo..”

Lão Hổ rất không vui, chạy tới trước mặt Hoàng Đại Hùng với Lâm Tiểu Tùng mà đứng kêu gào inh ỏi. Hành động này càng khiến hai bọn họ cười tợn hơn.

“Mèo méo meo meo meo..”

Lão Hổ luôn miệng kêu réo, bộ lông xù hết cả lên, vốn đã cục bông nay càng cục bông hơn.

Chẳng hiểu sao Cao Cường đánh hơi thấy nguy hiểm, liền tóm tay Tiêu Diễm Phượng kéo lùi ra sau.

Đúng lúc này khoảng không ngay trên đỉnh đầu Hoàng Đại Hùng bọn họ, hiển hiện mười vòng linh văn xanh lét, kích cỡ vòng nào cũng lớn như chiếc mâm.

Linh văn vừa hiện liền phát sáng chói lọi, đi kèm theo đó là mười cột sét thô to oanh tạc thẳng xuống. Miêu tả dài dòng chứ diễn biến xảy ra nhanh vô cùng. 

Đúng kiểu chớp nhoáng, trong một khắc điện quang hoả thạch.

Hoàng Đại Hùng bọn họ không có nổi dù chỉ là nửa xu cơ hội để né tránh.

Sau một tràng tiếng nổ “oành oành oành” đinh tai nhức óc, bộ ba HKT rủ nhau nằm co giật đùng đùng. Với quần áo rách tả tơi và thân thể đen xì xì khét lẹt.

Đương nhiên, còn có làn khói xám bốc lên cứ phải gọi là nghi ngút nghi ngút.

Trông thảm vậy thôi, chứ thực ra thương tổn không có bao nhiêu lớn. Hoàng Đại Hùng bọn họ thoáng vận công bài xuất lôi điện ra khỏi cơ thể là đã ổn rồi.

Thấy ba người bọn họ ngồi dậy, Lão Hổ vèo một cái nhảy lên bả vai Cao Cường. Rồi cứ rúc rúc vào cổ khiến hắn thấy nhột đành với tay đem nó ôm xuống.

“Ngươi cái này mèo hư” – Đỗ Khải chậm rãi đứng dậy, hướng Lão Hổ mếu máo nói:

“Ta có cười ngươi đâu? Sao cũng đem ta gom góp chung với bọn họ?”

“Thực sự quá hư hỏng” – Hoàng Đại Hùng đứng dậy, hướng Cao Cường càu nhàu:

“Người một nhà mà cũng công kích? Ngươi xem rồi dạy dỗ lại nó đi nhé”

“Nhiều lời vô ích thôi” – Lâm Tiểu Tùng lắc đầu chán nản, thở dài thườn thượt nói:

“Cường Ca hắn láo có tiếng rồi, thú cưng của hắn mà ngoan mới lạ đây”

“Ba kẻ ngốc nghếch” – Cao Cường xoa xoa đầu Lão Hổ, không thèm đếm xỉa nói:

“Các ngươi tiếp tục cợt nhả cho sướng mồm đi, bị sét giật cũng đừng có kêu. Mà lần sau là ta động thủ, cam đoan sẽ đem các ngươi cháy đen như than củi”

“Lần sau để ta” – Tiêu Diễm Phượng đột ngột xen lời, chắc như đinh đóng cột nói:

“Ba đứa ngốc các ngươi còn dám trêu chọc nhóc mèo, đừng trách lão nương đem các ngươi thui rơm. Tốt hơn hết tránh xa nhóc mèo ra, nhớ rõ chưa hả?”

Thui rơm? Bộ ba HKT khoé mắt ươn ướt, cực kỳ ấm ức nhưng vẫn gật đầu lia lịa.

Giây trước còn hung hăng đe doạ ngốc tử bọn họ, giây sau Tiêu Diễm Phượng đã hiền cứ như cô tấm. Hết mỉm cười với xoè tay, lại còn hướng Lão Hổ điệu chảy nước nói:

“Miu miu bé bỏng, lại đây để tỷ tỷ ôm một cái xem nào”

Lão Hổ tỉnh từ hôm qua, ở chung một ngày mà còn chưa ôm được? Khẳng định Lão Hổ chuẩn bị ném cho nàng ta bộ mặt chảnh chó. Cao Cường trong đầu thầm nhận định.

“Sưu..”

Hiện thực vốn vô cùng tàn khốc, phi thường khó bắt bài.

Cao Cường há hốc mồm nhìn Lão Hổ nhào vào lòng Tiêu Diễm Phượng, đầu mèo nhỏ xíu không ngừng rúc rúc cọ cọ. Hai mắt nhắm nghiền trông phi thường biết hưởng thụ.

Chợt nhớ đến nguyên nhân dẫn đến gặp gỡ Lão Hổ, phải chăng nhóc miêu này lại tái phát căn bệnh thích rúc vào những thứ mềm mềm? Xem ra cần thiết kế cái ổ mới cho nó.

Đúng lúc này Nhàn lão đột ngột xuất hiện, ném cho Cao Cường tờ báo và nói:

“Khu trọ của tiểu Trương xảy ra sự việc kỳ quái, ngươi chạy một chuyến xem sao đi”

Khu nhà trọ của Trương thúc ra chuyện? Cao Cường ngay lập tức nhìn xem tờ báo.

Liên tiếp xảy ra án mạng, phải chăng khu nhà trọ tại thôn Ngũ Xã bị ma ám? Đọc xong tiêu đề của bài báo mà Cao Cường lo sốt cả vó, vội vàng nhìn xuống phần nội dung.

Trương thúc cũng có vấn đề, không rõ gặp phải quái bệnh gì, hiện giờ đang nằm liệt trong bệnh viện.

Vươn tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai hắn, Nhàn lão mỉm cười trấn an:

“Không việc gì đâu, đừng quá lo lắng. Tự ngươi có thể xử lý được”

Nghe xong những lời này, Cao Cường thở phào nhẹ nhõm, nói:

“Vậy ta tranh thủ chạy đi một chuyến. Sư phụ xem giúp ta Trương thúc nằm bệnh viện nào với”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui