Dương Lão Sư Ở Trên Tôi Ở Dưới

Một tuần có sáu ngày học, một ngày học lại có ba buổi, sáng trưa chiều tối, Khúc Tri Tịch dường như không bỏ buổi nào. Có đôi lúc Dương Diên Vĩ khuyên nàng nghỉ ngơi tiết chế sức lực, nhưng nghĩ đến việc không được gặp cô, nàng lại kiên quyết từ chối.

Chút thời gian còn sót lại vào cuối ngày của cô hầu như đều dành cho Khúc Tri Tịch cả rồi, kể cả như vậy cô cũng không hề cảm thấy mỏi mệt. Bởi vì bên cạnh bạn nhỏ rất thoải mái. Gắn bó với nàng một khoảng thời gian, càng tiếp xúc càng thấy, trong lòng nàng hình như có quá nhiều nỗi lo. Hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ nên có của một đứa trẻ mười bảy tuổi.

Khúc Tri Tịch đã âm thầm trưởng thành, trưởng thành trong sự hiểu chuyện đáng thương của chính mình.

Buổi sáng thời tiết khá tốt, lẽ ra phải bắt đầu bằng một ngày tràn đầy năng lượng, nhưng Khúc Tri Tịch lại đến trường trong dáng vẻ mệt mỏi. Sáng nay lúc vừa tỉnh dậy cả người nàng liền vô cùng uể oải, cảm thấy không có vấn đề nên Khúc Tri Tịch vẫn quyết định đến lớp. Hạ Vi Vi nhìn nàng đến lo lắng, vừa chạm vào mặt nàng, hai mày liền không khỏi nhíu lại.

“Tri Tịch, mặt cậu rất nóng. Có phải cậu bị bệnh rồi không? Sao lại không ở nhà nghỉ ngơi?”

Khúc Tri Tịch cố nén tiếng thở dài, thều thào trong bất lực.

“Tớ không có phụ huynh để đến trường xin phép. Cậu biết đấy, ba mẹ tớ không có lúc nào ở nhà cả. Vả lại, tớ cảm thấy bản thân vẫn còn rất tốt.”


Hạ Vi Vi liếm lấy cánh môi, biểu cảm dần trở nên hoảng loạn.

“Tốt cái gì? Nhìn cậu giống như sắp ngất đến nơi rồi. Sao lại không bảo với tớ, ba tớ là hiệu trưởng, tớ chỉ cần nói với ông ấy một tiếng là được.”

“Vi Vi, hãy để quy tắc là quy tắc, đừng nên thay đổi nó.”

Hạ Vi Vi thật sự hết cách với Khúc Tri Tịch, liên tục càm ràm bên tai muốn nàng đến phòng y tế nghỉ ngơi, nhưng khúc gỗ mục như nàng làm gì còn đủ tỉnh táo để nghe mấy lời nhắc nhở của cô. Nàng trường người trên bàn, mi mắt khẽ khép, bất tỉnh nhân sự.

Lúc có lại được ý thức, Khúc Tri Tịch nhận ra bản thân đã nằm trong bệnh viện. Dương Diên Vĩ ngồi ở ghế bên cạnh, thấy nàng tỉnh lại, các lớp cơ trên mặt cô mới giãn ra đôi chút.

Dương Diên Vĩ duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, hỏi:

“Cảm thấy thế nào?”

Trước mặt cô, Khúc Tri Tịch vẫn cố gắng gượng ép. Nàng cho rằng nếu bản thân tỏ ra quá mềm yếu, cô sẽ cảm thấy chán ghét nàng. Bởi vì trong thế giới của nàng, người lớn sẽ không thích những đứa trẻ luôn yếu đuối, bệnh tật.

“Em cảm thấy cũng không tệ mấy.”

Biểu cảm của Dương Diên Vĩ rõ ràng không tốt lắm. Nhìn khuôn mặt Khúc Tri Tịch đã tái nhợt hẳn đi, mệt đến nổi bất tỉnh cũng không hề hay biết, mặc dù cô rất tức giận nhưng cũng chỉ có thể nén vào trong lòng.

“Cảm thấy bản thân mệt tại sao lại không nghỉ ngơi?”


Khúc Tri Tịch khẽ nuốt một ngụm nước bọt, mi mắt rũ xuống yếu ớt trả lời:

“Vì em cảm thấy bản thân vẫn còn chống đỡ được…”

Đứa trẻ ngốc này, nếu không phải là đang ở trong bệnh viện, cô nhất định sẽ mắng cho nàng một trận. Lúc Khúc Tri Tịch ngất xỉu trong lớp, Hạ Vi Vi là người hoảng loạn nhất, báo hại lớp học được một phen náo loạn. Khi biết cớ sự, Dương Diên Vĩ là người bỏ dở tiết dạy đưa nàng vào trong bệnh viện, trông chừng nàng đến lúc nàng tỉnh dậy.

Dương Diên Vĩ nhíu chặt mày, hừ lạnh một tiếng, hình như là tức giận rồi.

“Vậy trước kia thì sao? Lúc em bị bệnh thì như thế nào? Lẽ nào vẫn luôn cố chịu mà đến trường sao?”

Khúc Tri Tịch không chút do dự, nhìn Dương Diên Vĩ nhẹ nhàng gật đầu.

“Trước nay đều như vậy. Chỉ có lần này là em không kiểm soát được.”

Dương Diên Vĩ đưa tay thầm đỡ trán. Muốn thay đổi được suy nghĩ của nàng, nhất định không phải ngày một ngày hai liền có thể làm được. Có những thứ đã ăn sâu vào máu, muốn rung chuyển đòi hỏi phải có thời gian dài.


“Được, được rồi. Lần này là lần cuối cùng tôi cho phép em làm điều này. Nếu như có lần sau, khi cảm thấy trong người không tốt phải lập tức báo ngay cho tôi. Tôi sẽ trực tiếp nói với ban giám hiệu. Nghe rõ chưa?”

Rõ ràng là lời trách móc, nhưng Khúc Tri Tịch lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Chí ít ra nàng biết, Dương Diên Vĩ như vậy là đang quan tâm nàng. Khúc Tri Tịch mím nhẹ cánh môi, nhàn nhạt gật đầu.

Dương Diên Vĩ duỗi tay quẹt nhẹ qua mũi nàng một cái, biểu cảm cũng có phần dịu dàng hơn.

“Ngoan ngoãn như vậy có phải tốt hơn không? Nghịch ngợm… Em nằm đợi tôi, tôi xuống dưới mua chút cháo cho em.”

Khúc Tri Tịch dõi theo bóng lưng cô rời đi, trong lòng liền không khỏi rung động. Cảm giác được lo lắng hóa ra là như vậy? Nếu như ngày nào nàng cũng bệnh thì tốt quá, như vậy sẽ được Dương Diên Vĩ chăm sóc. Loại suy nghĩ này mà nàng cũng nghĩ ra được, quả nhiên trẻ con vẫn mãi là trẻ con.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận