Lãnh Tử Mặc gật gật đầu, nhẹ giọng nhắc nhở, “Việc này, phải tuyệt đối giữ bí mật!”
Nếu như để truyền thông biết việc này, đám người đó sẽ giống như một đám ruồi nhìn chằm chằm vào thì việc này sẽ không thể bỏ qua, đối với Lạc Tiểu Thiến mà nói, đây tuyệt đối là một tai họa.
“Yên tâm!” Hoàng Phủ Ngạo nghiêm mặt đáp ứng, sau đó liền lấy điện thoại ra, phân phó thuộc hạ mang quần áo tới.
Lãnh Tử Mặc một lần nữa quay trở lại phòng, Lạc Tiểu Thiến
ngẩng mặt lên từ bát cháo, nhìn anh, nở một nụ cười nhợt
nhạt.
“Có muốn ăn nữa không?”
Lạc Tiểu Thiến lắc đầu.
Anh lấy bát cháo từ trong tay cô để qua một bên, “Một chút nữa
chúng ta sẽ về nhà, em lên giường nằm nghỉ một chút nhé?”
Lạc Tiểu Thiến vẫn lắc đầu.
Nhìn thấy hoang mang trong mắt cô, Lãnh Tử Mặc cười an ủi cô, ôm
cô đến phía trong phòng, để tại giường bệnh, anh đưa tay ôm lấy
bàn tay hơi lạnh của cô.
“Yên tâm đi, anh vẫn sẽ ở đây!”
Hai tay khẩn trương bắt lấy ngón tay anh, Lạc Tiểu Thiến co lại ở trong chăn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngồi xuống ghế dựa cạnh giường, cảm giác được sự ỷ lại của
cô trên ngón tay, Lãnh Tử Mặc trầm mặc buộc chặt bàn tay, đem
đôi tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt ở lòng bàn tay.
Rất nhanh, có binh lính mang đến một bộ quần áo cho nữ binh.
Lạc Tiểu Thiến ngủ chẳng hề yên ổn, hơi có tiếng động đã bị bừng tỉnh.
Lãnh Tử Mặc cẩn thận khuyên giải, mất thời gian thật lâu mới giúp cô thay ra bộ váy lễ phục đã bị tàn phá.
“Không được vứt!”
Nhìn Lãnh Tử Mặc đem bộ lễ phục đi về hướng phòng vệ sinh, Lạc Tiểu Thiến khẩn trương nói.
“Vì sao?”
Lãnh Tử Mặc dừng bước.
Anh đúng là muốn vứt bộ quần áo này đi, dĩ nhiên là vì không
muốn cô thấy quần áo mà lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
“Là của anh tặng!”
Lạc Tiểu Thiến áp sát vào chăn, nhỏ giọng nói.
Lãnh Tử Mặc nhìn mặt cô, lại nhìn bộ lễ phục đã bị tàn phá dính đầy nước bùn và máu, lập tức cẩn thận đem chiếc váy
cất vào túi giấy, quay người lấy bộ quần áo mà Hoàng Phủ
Ngạo cho người mang tới, tay đưa về phía cô.
“Không cần!” Lạc Tiểu Thiến nắm chặt chăn, “Tự em mặc!”
Anh không miễn cưỡng cô, đưa quần áo tới, để ở chỗ cô có thể chạm tay đến.
“Chân em bị thương, cẩn thận một chút!” Cẩn thận nhắc nhở một
câu, anh đi đến phòng khách, giúp cô đóng cửa phòng lại, “Anh ở ngoài cửa!”
Đứng ở cạnh cửa chờ cô mặc quần áo, Lãnh Tử Mặc lấy điện thoại di động ra gọi mấy cuộc.
Đầu tiên là sắp xếp công việc, thứ hai là bảo Thẩm Nhất Chu chuẩn bị cho Lạc Tiểu Thiến một phòng bệnh.
Chân cô bị thương hôm qua, lại gặp mưa, hiện tại còn phát sốt,
cần có người chăm sóc liên tục trong 24 giờ, trải qua sự việc
ngày hôm qua, ngay cả đối với anh, cô đều có chút bài xích, để cô ở nhà chăm sóc hiển nhiên là không sáng suốt.
Chờ đến khi anh nói chuyện điện thoại xong, chuẩn bị tốt mọi thứ, thì Lạc Tiểu Thiến cũng thay quần áo xong.
“Anh có thể vào rồi!”
Nghe thấy tiếng của của cô, Lãnh Tử Mặc lập tức cất điện thoại di động.
Bên trong phòng bệnh, trên người Lạc Tiểu Thiến mặc bộ quân
trang vừa dài vừa rộng, trông càng có vẻ gầy yếu, lúc Lãnh
Tử Mặc đi tới, cô đang muốn đi giày.
“Cẩn thận!” Lãnh Tử Mặc bước vội hai bước, xông tới, đỡ cánh
tay cô, “Em ngồi chờ ở trên giường, lát nữa chuẩn bị xong anh ôm em đi xuống!”
Chú ý tới băng gạc trên cánh tay anh, Lạc Tiểu Thiến lấy tay đỡ lấy cánh tay anh, “Tay anh là em làm bị thương?”