Lúc nửa đêm, Lạc Tiểu Thiến tỉnh dậy.
Mở mắt, chỉ thấy dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng đen đang nằm bên cạnh cô.
Trong lúc hỗn độn, cô giật nảy mình, trực tiếp tỉnh táo lại,
nhìn kỹ một chút, mới nhìn ra là một người nằm bên giường cô, cô cẩn thận bỏ chăn mền ra, khuôn mặt bị chăn mền che lấp của
Lãnh Tử Mặc cũng xuất hiện trước mắt cô.
Dưới ánh sáng nhẹ nhàng, hình dáng khuôn mặt của anh càng có
vẻ rõ ràng, lông mi thật dài ở trên mặt tạo nên một vòng bóng râm, không có điệu bộ ngang ngược hàng ngày, Lãnh Tử Mặc
trước mắt ngủ thật say, rõ ràng lộ ra mấy phần mệt mỏi.
Nhìn người đàn ông tuấn mỹ nhưng lại có biểu cảm ít an toàn,
trong lòng của Lạc Tiểu Thiến, có một tâm tình khác thường
nhộn nhạo lên.
Lúc ấy chẳng qua là theo bản năng kêu anh cứu cô, kết quả, anh vậy mà thực sự từ Bắc Kinh đến cứu cô.
Cô tuy rằng không muốn nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, lại rất rõ ràng, nếu như không có anh, cô hoàn toàn xong rồi.
Hơn 300km, anh đi tới nhanh như vậy, không cần nghĩ, cô cũng có
thể tưởng tượng được anh đi gấp như thế nào, điên cuồng vượt
qua một cái đèn đỏ rồi một cái đèn đỏ như thế nào…
Mũi Lạc Tiểu Thiến có phần chua xót, mắt cũng bắt đầu dâng lên niềm đau.
Trừ bố, Lãnh Tử Mặc là người đàn ông đối xử với cô tốt nhất.
Không kìm lòng được giơ tay lên, cô cẩn thận đưa tay qua, muốn chạm vào mặt anh.
Đầu ngón tay vừa muốn chạm vào anh, cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, y tá theo lời dặn của bác sĩ mang nhiệt kế đi đến.
Lạc Tiểu Thiến giật mình, vội vàng rút tay lại.
Lãnh Tử Mặc ngủ bên cạnh cô, nghe được tiếng động, ngồi thẳng lên, nhìn về phía cửa.
“Lạc tiểu thư, đến lúc kiểm tra kiểm tra nhiệt độ cơ thể rồi!” Y tá nhỏ giọng nói.
“Để tôi!” Lãnh Tử Mặc đứng dậy cầm lấy nhiệt kế trong tay y
tá, quay mặt nhìn thấy Lạc Tiểu Thiến đang mở to mặt nhìn anh, anh ngạc nhiên, “ Có phải anh đánh thức em hay không?”
“Là em tự tỉnh!” Cô đưa tay qua.
Lãnh Tử Mặc nhìn cái nhiệt kế trong tay, đưa tới tay cô.
“Một lát nữa tôi sẽ quay lại lấy!” Y tá rất biết điều mà đi
ra cửa, Lạc Tiểu Thiến liền đem nhiệt kế để ở dưới nách.
Lãnh Tử Mặc kéo mền lại giúp cô, “Có đói không, muốn uống nước không?”
Tuy rằng Lạc Tiểu Thiến lắc đầu tỏ vẻ không cần, anh vẫn mang
một cốc nước ấm đến, sau đó cẩn thận thử qua độ ấm của
nước, rồi mới để một cái ống hút vào đưa đến bên môi cô,
“Uống một chút!”
Mặc dù một chút cũng không muốn uống nước, cô vẫn hút hai ngụm.
Lãnh Tử Mặc xoay người để cốc lên trên bàn, Lạc Tiểu Thiến liền giơ tay kéo ống tay áo anh.
“Bên kia có giường, anh ngủ một lúc đi!”
Tối hôm qua anh không ngủ, buổi sáng khẳng định phải bận rộn
làm việc cả một ngày, buổi tối còn phải cùng cô, cô sao nhẫn
tâm được?
“Anh không buồn ngủ!” Lãnh Tử Mặc cười với cô một cái, một
lần nữa ngồi trên ghế dựa, “Em yên tâm nghỉ ngơi điều dưỡng,
thời gian phát hành album single anh đã cho chậm lại một tuần,
chờ em điều chỉnh trạng thái tốt rồi nói!”
“Được!’
Lạc Tiểu Thiến gật gật đầu, còn muốn nói gì, y tá lại đi tới một lần nữa, cô vội lấy nhiệt kế đưa ra.
“36,4 độ, rất ổn, nghỉ ngơi cho thật tốt!”
Y tá xem nhiệt kế, cười với Lạc Tiểu Thiến một tiếng, sau đó rời đi.
“Tiếp tục ngủ!” Lãnh Tử Mặc nâng cánh tay không bị thương lên giúp cô đắp chăn.
“Vậy anh cũng ngủ đi”
“Anh không buồn ngủ!” Nhưng Lãnh Tử Mặc lại lắc đầu, đến cạnh
giường ở phòng khách, để cô một mình ngủ ở chỗ này, anh vẫn
không yên tâm, “Em ngủ cho tốt, anh ở đây cùng em!”
Nhìn đôi mắt tràn đầy tơ máu của anh, Lạc Tiểu Thiến mấp máy
môi, “Vậy… Anh có thể ngủ cùng em không, em…Hơi sợ!”