Mới là tháng Năm, nơi này không so được với Hải Nam, nước biển vẫn còn lạnh.
“Em biết rồi!”
Lạc Tiểu Thiến cũng không quay đầu lại nói ba chữ, vẫn liên tục chạy
vội tới trước sóng biển mới dừng bước lại, buông xuống đôi tay, mắt nhắm lại, hít một hơi thật sâu, hương biển càng them nồng đậm.
Mỗi người hướng về cố hương của mình đều có cảm tình đặc biệt, Lạc Tiểu Thiến đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Vừa rồi theo Lãnh Tử Mặc đi viếng mẹ của hắn, cô tự nhiên cũng là kìm
lòng không đặng nghĩ đến cha của mình, cho nên mới thuận miệng nói muốn
ngắm biển. Từ nhỏ lớn lên ở bờ biển, cô đối với biển luôn có cảm tình
sâu nặng.
Đứng ở cửa chăm chú nhìn cô một lát, Lãnh Tử Mặc xoay người trở lại
gara, từ trong cốp sau lấy ra đồ đã chuẩn bị, nhấc đến đặt ở trên bàn
trúc nhỏ bên bờ cát, lại đi vào trong phòng tìm vỉ nướng mang ra.
“Mau đến xem em nhặt được gì nè?”
Đắc ý nhặt lên một con sao biển hoàn chỉnh mà cô phát hiện trên bờ cát, Lạc Tiểu Thiến liền giơ lên cao.
Nghe được thanh âm của cô, hắn ngẩng mặt lên, nghiêm nghị xem xét con sao biển cô cầm trong tay.
“Con sao biển.”
“Haha…” Lạc Tiểu Thiến cười to lên, xoay người lại, “Em đương nhiên biết đây là con sao biển.”
Nhìn thấy vỉ nướng đã được dựng tốt bên cạnh bàn, còn có nguyên liệu
nấu ăn, ánh mắt dừng tới Lãnh Tử Mặc đã cởi áo khoác âu phục, đang đeo
bao tay đang xâu thịt để nướng, cô ngượng ngùng cười, xoay người chạy
đến bên cạnh bàn.
“Để em giúp với.”
“Rửa tay.”
Lãnh Tử Mặc đưa cánh tay ngăn trở bàn tay cô đưa tới.
“Quên mất!”
Lạc Tiểu Thiến le lưỡi, cầm con sao biển đi vào trong nhà.
“Bên tay trái, phòng thứ hai!”
Lãnh Tử Mặc ở ngoài cửa nhắc nhở.
Cô đi qua, đẩy cửa của phòng thứ hai bên tay trái ra, quả nhiên thấy toilet.
Đem con sao biển nhặt được đặt ở trên bồn rửa, Lạc Tiểu Thiến cẩn thận rửa tay, cũng thuận tay đem con sao biển rửa, sau đó lại lần nữa trở
lại phòng ngoài trên bờ cát.
“Cảm ơn... Không phải, để đáp lễ anh dẫn em đến ngắm biển, cái này em tặng cho anh!”
Lạc Tiểu Thiến hướng Lãnh Tử Mặc giơ tay phải ra, trong lòng bàn tay là con sao biển màu vàng đất đang nằm lặng lẽ.
Lãnh Tử Mặc buông xâu thịt đã xiên xong trong tay, thẳng người lên,
xem trên mặt cô mang theo mấy phần tinh nghịch, lại nhìn xem trong tay
cô con sao biển, nâng tay chỉ lên túi áo bên trái của mình.
“Thả nơi này!”
Đồ thông thường như vậy, lại là từ trên bờ cát nhặt lên, làm sao có thể dùng làm lễ vật gì?
“Em nói đùa với anh mà!”
Lạc Tiểu Thiến tiện tay đem con sao biển bỏ lên trên bàn, theo trong
hòm lấy ra cặp bao tay đeo vào, thế này mới cầm lấy thịt, chuẩn bị xuyên xâu.
Đối diện Lãnh Tử Mặc cũng đã tháo xuống một bên bao tay, đem con sao biển kia lấy tới bỏ vào túi áo bên trái của mình.
Chú ý tới động tác của anh, Lạc Tiểu Thiến nghi ngờ ngẩng mặt lên,
Lãnh Tử Mặc ở đối diện cũng đã đeo bao tay lại, bắt đầu làm việc, cô le
lưỡi, cũng chuyên tâm làm.
Hai người hợp tác, rất nhanh liền đem nguyên liệu nấu ăn toàn bộ chuẩn bị xong.
Lúc Lãnh Tử Mặc nhóm lửa, Lạc Tiểu Thiến đã đem nước trái cây và bia trong túi bày ra.
Chú ý tới trong túi có cuộn vải, Lạc Tiểu Thiến tò mò lấy rồi mở ra, kết quả lại phát hiện là khăn trải dã ngoại.
“Không phải chứ, còn có khăn trải dã ngoại, chẳng lẽ anh vốn chuẩn bị đến bờ biển?”
Lãnh Tử Mặc đem thịt kẹp trên vỉ nướng, “Vốn là muốn mang em đi cắm trại, anh còn chuẩn bị lều.”
“Thật sự?” Lạc Tiểu Thiến vẻ mặt kinh hỉ, tiến đến bên cạnh anh, cô
mang vẻ mặt hi vọng nhìn về phía anh, dè đặt hỏi, “Lát nữa chúng ta có
thể đem lều dựng lên ngồi không?”