Đáy lòng Lãnh Tử Mặc dâng lên sự tức giận vô hạn, lửa giận thiêu sạch tất cả lý trí của anh trong nháy mắt.
“Được lắm, anh sẽ nói cho em biết, anh muốn em vĩnh viễn ở lại!” Tay anh nắm lấy cằm của cô, để cô đối diện với đôi mắt tràn ngập giận dữ, “Lạc
Tiểu Thiến, em nghe cho kĩ đây, mạng của em là do anh cứu, mọi thứ của
em đều thuộc về anh, chỉ cần em còn sống, em nhất định phải ở bên cạnh
anh, vĩnh viễn, vĩnh viễn!”
Đẩy cô ra, anh xoay người, tập tễnh đi về hướng biệt thự.
Anh vô tình đạp phải lon bia hắn đánh đổ trên mặt đất, thân thể anh nghiêng một cái, suýt nữa ngã xuống.
Lạc Tiểu Thiến vô thức bước lên một bước, Lãnh Tử Mặc cũng đã đứng thẳng lên, một chân giơ lên, lon bia bay thẳng về phía chiếc ghế dựa đằng xa
vang lên tiếng động cực kỳ chói tai, sau đó lại bắn ngược ra, đánh trúng bắp chân của Lạc Tiểu Thiến.
Bắp chân đột ngột đau nhói, Lạc tiểu Thiến liền cúi người xuống.
Lãnh Tử Mặc ở phía trước lại không hề biết, bước đi vào biệt thự, đóng sầm cửa phòng.
Trong giây lát, ánh đèn lầu hai sáng lên, rồi lại nhanh chóng tối đi.
Lạc Tiểu Thiến ngồi trên bờ cát, nước mắt rơi xuống một giọt lại một
giọt, khiến mặt cát lõm thành hai hố sâu. “Thật xin lỗi, Tử Mặc!” Cô nói nhỏ, “Em thích anh, chỉ là em không dám yêu!”
Trên lầu hai.
Lãnh Tử Mặc đứng sau rèm che của phòng ngủ lầu hai, từ nơi này, cách khe hở rèm che nhìn ra, vừa vặn có thể nhìn thấy Lạc tiểu Thiến đang ngồi
trên mặt cát.
Cô cúi đầu ngồi trên cát, anh không thấy rõ mặt của cô, dĩ nhiên cũng
không thể nghe tiếng cô khóc, càng không thể nghe được lời nói của cô.
Xoay người, anh trở về phòng, lấy ra một điếu xì gà rồi quay lại.
Từ khe hở nhìn ra đã không còn thấy hình bóng của cô, anh nghi ngờ khẽ
kéo rèm che ra, chỉ thấy Lạc Tiểu Thiến đã đứng dậy đến bên cạnh bàn,
dọn dẹp cái khay, thịt thừa và bánh mì trên mặt bàn.
Gương mặt của Lãnh Tử Mặc lập tức trầm xuống.
Thời điểm này cô còn có tâm trạng để làm việc đó, xem ra, cô thật sự
không để ý đến anh, cô đối với anh, thật sự chỉ có sự biết ơn.
Trái tim của anh, như bị một bàn tay đầy gai nhọn nắm chặt lấy, vừa buồn vừa đau.
Dưới lầu.
Lạc Tiểu Thiến cẩn thận thu dọn cái khay trên bàn, nhặt đồ hộp lên…, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ xong, cô quay mặt nhìn biệt thự đã tắt đèn, xoay
người đi đến bên lều, ngồi xuống.
Suốt cả một đêm.
Lãnh Tử Mặc đứng sau rèm cửa một đêm, Lạc Tiểu Thiến cũng ngồi trong lều cả đêm.
Cho tới khi tia nắng sớm ở chân trời phía đông xuất hiện.
Nhìn chăm chú vào ánh dương hiện lên mặt biển phía xa, Lãnh Tử Mặc dụi
điếu xì gà đang kẹp giữa hai ngón tay xuống gạt tàn trên bậu cửa sổ, sau đó anh xoay người đi vào phòng tắm.
Một lát sau, khi hắn mặc một bộ âu phục tối màu từ phòng ngủ đi ra, anh
đã trở lại là một Lãnh Tử Mặc mà mọi người đã quen thuộc.
Lạnh lùng, cứng rắn, hờ hững.
Đi trên bờ cát, anh nhanh chóng đến trước mặt Lạc Tiểu Thiến.
Cả người Lạc Tiểu Thiến nằm trong túi ngủ, một đêm không ngủ, giờ đây ở
trong ánh nắng sớm cô đã không thể kiềm lại được cơn buồn ngủ.
Từ trên cao nhìn, thấy cô vùi mình trong túi ngủ, Lãnh Tử Mặc vô thức
cúi người xuống, muốn kéo cô ngồi dậy, bàn tay vươn ra một nửa, đột
nhiên dừng lại trên không rồi rụt trở về.
“Nên đi rồi.”
“Cái gì?”
Lạc Tiểu Thiến giật mình tỉnh giấc, nhìn Lãnh Tử Mặc ở trước mặt, ánh sáng chói chang làm mắt cô hơi đau.
Nhìn vẻ mặt mơ màng của cô, tâm trạng vừa mới ổn định của Lãnh Tử Mặc lập tức lại trở nên tức giận.