Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Anh đã một đêm không ngủ, cô vậy mà lại ngủ được?!

Anh ở trong lòng cô, thế nhưng lại không đáng một đồng?!

“Cho em mười phút, đem đồ đạc thu dọn sạch sẽ, anh ở trên xe chờ!”

Để lại một câu ra lệnh, anh xoay người đi vào biệt thự.

Lạc Tiểu Thiến không dám chậm trễ, vội vàng hành động.

Mười phút sau đó, cô mới chạy vội tới xe của anh, ngồi xuống chỗ bên cạnh ghế tài xế.

Vẫn như mọi lần, cô đều không nhớ thắt dây an toàn.

Lãnh Tử Mặc để ý đến điều này, lại duỗi bàn tay ra, nhưng được một nửa
lại rụt trở về, chân đạp ga, ô tô bỗng nhiên phóng về phía trước, Lạc
Tiểu Thiến hoàn toàn không phòng bị, thân thể nghiêng một cái, đầu liền
đập vào cửa kính bên cạnh.

Đau quá.

Cô chỉ lấy tay xoa xoa đầu, rồi ngồi thẳng người, thắt chặt dây an toàn vào.

Cứ tưởng anh sẽ mắng cô, thế nhưng, chẳng có gì cả.


Quay đầu lại nhìn anh, Lạc Tiểu thiến hơi do dự, rốt cuộc vẫn nhẹ giọng mở miệng.

“Tử…”

Két!

Cô mới nói được một chữ, anh đã nặng nề ấn loa xuống, ô tô nháy mắt tăng tốc, từ hai bên chiếc xe tải chen ra, chạy vào đường cao tốc.

Cô biết anh đang dùng cách này để tỏ rõ bản thân không vui, Lạc Tiểu Thiến cắn môi, không dám nói một chữ.

Một đường từ Bắc Đái Hà trở lại Bắc Kinh, Lãnh Tử Mặc thậm chí không hề
nói một chữ, càng không liếc nhìn cô một cái, giống như trong xe hoàn
toàn không có người khác, cô hoàn toàn không hề tồn tại.

So với sự bá đạo của anh lúc trước, ngược lại kiểu coi thường này khiến Lạc Tiểu Thiến càng thêm khó chịu.

Nếu có thể, cô tình nguyện để anh mắng, thậm chí cắn cô cũng được, bộ dáng của anh bây giờ, khiến cô rất đau lòng.

Thế nhưng, Lãnh Tử Mặc từ đầu đến cuối không làm gì cả.

Ô tô chạy thẳng vào bãi đỗ xe dưới lầu Đế thị, Lãnh Tử Mặc trực tiếp mở
cửa xuống xe, cũng không nhìn cô mà đi về phía thang máy.


Xuống xe, nhìn hình bóng anh biến mất ở cửa thang máy, nước mắt Lạc Tiểu Thiến nhẫn nhịn trên đường cuối cùng cũng rơi xuống.

Thay anh đóng cửa xe, cô xoay người đi ra ngoài bãi đỗ.

Anh còn không có thông quá cô chuẩn bị kế hoạch, hiện tại cô đi đến Á
thị, hoàn toàn không còn ý nghĩa, nhưng mà, phải đi đâu đây?

Hơn chín giờ đồng hồ, chính là lúc đi làm.

Lạc Tiểu Thiến đứng dưới ánh mặt trời chói mắt ngoài bãi đỗ xe, bên cạnh là dòng người vội vàng đi làm, không có ai nhibf cô, trên mặt mỗi người đều đạm mạc như nhau, tất cả mọi người đều vì sinh hoạt, vì chính mình
mà dốc sức làm việc, ai sẽ để ý đến bên cạnh có một người xa lạ.

Cô đi không mục đích, ô tô trước mặt qua lại đầu đường, cô vẫn đi về
phía trước, đối phương rốt cuộc cũng bấm loa, Lạc Tiểu Thiến giật mình,
vội tránh đường, mới chú ý tới, bản thân vô thức đã đi tới khu vực thành phố phụ cận.

Lúc này, điện thoại di động trong túi xách cô đột nhiên vang lên.

Lạc Tiểu Thiến lấy điện thoại ra, nhìn thấy số của trác Á Nam, lập tức nhận, “Tôi là Lạc Tiểu Thiến.”

“Chào cô, tiểu Thiến. tôi là William!” Đầu bên kia điện thoại, là một giọng nam khá quen.”

“William?” Lạc Tiểu Thiến nhất thời không nhận ra.

“À, tôi là Trác Á Nam, bởi vì bọn họ đều nói tên tôi và thầy Á Nam không khác mấy, cho nên bình thường đều gọi tên tiếng Anh của tôi!” Đầu kia
điện thoại, Trác Á Nam cười giải thích: “Là như vầy, tôi vừa nhận được
thông tin, kế hoạch bày ra đã được thuận lợi thông qua, nếu hiện tại cô
không có việc gì đặc biệt quan trọng, vậy tới công ty đi, chúng ta bàn
bạc kế hoạch công tác một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận