“Đêm nay, Tiểu Thiến là nhân vật chính, đương nhiên để Tiểu Thiến ngồi!” Hoàng Phủ Nhược cười đề nghị.
“Đúng đúng đúng!” Mọi người đều phụ hoạ theo.
Lạc Tiểu Thiến vốn còn có chút ngại ngùng khi cùng anh quá sức thân mật, bây giờ mọi người đều đề nghị như vậy, cô cũng thuận theo mọi người
ngồi vào ghế lái phụ xe thể thao của anh.
Mọi người chạy xe tới Kim Cung, trên xe chỉ có hai người, Lạc Tiểu Thiến cũng thả lỏng, “Cám ơn bánh ga tô và rượu của anh!”
“Em chắc chắn là của anh?” Lãnh Tử Mặc hỏi.
“Em thấy hai chữ tiếng anh viết tắt, “L&L” không phải là hai chữ
viết tắt tiếng đầu của anh và em sao?” Lạc Tiểu Thiến quay sang, có chút hồi hộp, “Chẳng lẽ em lại đoán sai?”
Lãnh Tử Mặc cười cười, “Xem ra, Tiểu ngu ngốc của anh cũng có lúc thông minh ra!”
Lạc Tiểu Thiến bĩu môi, không cam chịu, “Anh mới ngu ngốc, anh là đại ngu ngốc, đại ngu ngốc Lãnh Tử Mặc!”
Lãnh Tử Mặc bị bộ dáng của cô chọc cười, cười rất sảng khoái, “Đại ngu ngốc mới xứng với Tiểu ngu ngốc.”
Lạc Tiểu Thiến sửng sốt, anh thế nhưng tự nhận là Đại ngu ngốc, làm cho
cô có chút giật mình, lại còn nói mấy chữ “Đại ngu ngốc rất xứng với
Tiểu ngu ngốc”, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy rất ngọt ngào.
“Hai ngày tới em sẽ không phải làm việc.”
Ý của cô rất rõ ràng, không phải làm việc là không cần ra khỏi cửa, cũng có thể yên tâm ở Bắc Kinh phục vụ anh.
“Sáng mai anh phải bay sang Hồng Kông!” Giọng nói của Lãnh Tử Mặc rất áy náy.
“Không sao.” Lạc Tiểu Thiến vội vàng mở miệng, “Anh cứ làm việc của anh, em chỉ nói một tiếng với anh vậy thôi.”
Lãnh Tử Mặc đưa tay ra cầm lấy tay của cô đặt trên đùi mình, “Lần này, chỉ có một người phải đi, em đi theo anh?”
Lạc Tiểu Thiến quay sang, “Như vậy cũng được?”
“Em không muốn đi?” Lãnh Tử Mặc hơi nhíu mày.
“Không phải!” Cô phủ nhận, “Em đương nhiên muốn đi cùng với anh, nhưng chỉ sợ ảnh hưởng tới công việc của anh.”
“Có em ở đấy, anh mới yên tâm làm việc!” Lãnh Tử Mặc rút tay về, cầm lấy điện thoại trên xe, “Ngải Lâm, giúp tôi hủy vé máy bay ngày mai, sắp
xếp chuyên cơ!”
Lãnh Tử Mặc luôn không phải là người quá hoang phí, nhưng mà, vì Lạc Tiểu Thiến, anh có thể xa xỉ đến cực điểm.
Trong khi nói chuyện, xe đã đi tới cửa của Kim Cung.
Lãnh Tử Mặc dừng lại xe, Vu Đồng đang đứng chờ liền chạy tới, giúp hai người mở cửa xe.
Mọi người vây quanh Lãnh Tử Mặc, Lạc Tiểu Thiến, Tần Lam và Hoàng Phủ
Nhược, theo bốn người đi vào đại sảnh của Kim Cung, nhân viên trong đại
sảnh thấy mấy người đi vào liền đi tới đón tiếp, trân trọng đẫn mọi
người đi đến thang máy.
Vào thang máy, Hứa Hạ nhanh tay ấn lên tầng năm, lớn tiếng mở miệng,
“Chúng ta không đi phòng khách, đi quán rượu, hôm nay tôi phải làm cho
Lưu Phỉ Phỉ phục vụ tôi!”
“Hứa Hạ?” Lạc Tiểu Thiến hơi nhíu mi.
“Làm sao vậy?” Hứa Hạ đã hơi say, lập tức không cho là đúng nói, “Lúc
trước cô ta bắt nạt chúng ta, tớ sẽ cho cô ta biết, làm người không thể
quá tuyệt tình!”
“Trong quán rượu rất ồn, sợ mọi người không vui!” Quản lý trực ban nghe
qua chuyện Hứa Hạ nói với Lạc Tiểu Thiến, vội trưng lên vẻ mặt tươi
cười, “Hay là, các vị lên tầng sáu trước, tôi sẽ mời quản lý tới đây mời rượu Lãnh tổng cùng các vị, Hứa tiểu thư thấy thế nào?”
“Không cần, cô ấy uống hơi nhiều, anh đừng để ý!” Lạc Tiểu Thiến vội nói.
“Tớ không uống nhiều, Tiểu Thiến, cậu quá lương thiện, cậu quên, cô ta
đối xử với cậu...” Hứa Hạ giữ chặt lấy nhân viên Quản lý trực ban, “Tôi
nói với anh, anh đi nói với Lưu Phỉ Phỉ, Hứa Hạ tôi hôm nay muốn gặp cô
ta, nếu cô ta không đến rót rượu cho tôi, tôi liền đập quán rượu của cô
ta.”