Editor: Duyenktn1
Cô nhìn phong cảnh, anh lại nhìn cô.
“Quả thật rất đẹp!”
Đứng bên cạnh, Lãnh Tử Mặc nói khẽ.
Cô mặc rất đơn giản, chỉ là áo T- shirt trắng và quần jeans, giống y như bộ dáng khi anh mới gặp cô, tùy ý hất mái tóc bị gió thổi bay trên vai
ra sau, lộ ra khuôn mặt không một chút son phấn, đơn giản lại xinh đẹp.
Cảm giác được ánh mắt của anh, Lạc Tiểu Thiến di chuyển ánh mắt, nhìn
chăm chú vào mắt anh, mặt liền đỏ lên, “Sao anh lại nhìn em?”
“Anh thích!”
Anh bá đạo mở miệng, rất tự nhiên giơ tay ra ôm lấy cô.
Từ trước đến giờ, các loại phong cảnh trên thế giới anh đã nhìn thấy
nhiều, xoa hoa trụy lạc, ngập trong vàng son, cũng không thể hấp dẫn
được ánh mắt của anh.
Cô đơn giản và sạch sẽ, đây mới là sở thích của anh.
Trong mắt anh, giữa thành phố nhộn nhịp này, trung tâm của thế giới cũng chỉ có thể là cô.
Lạc Tiểu Thiến biết anh đang nghĩ cái gì, cũng không có trốn tránh, cũng không cự tuyệt, chỉ là có chút thẹn thùng, khép mi xuống không dám nhìn thẳng vào anh.
“Nhìn anh”
Anh nói khẽ.
Cô vâng lời ngửa mặt lên, nhìn thấy hình bóng của mình trong con ngươi đen nháy của anh.
Lãnh Tử Mặc hơi dùng lực một chút, giữ chặt eo của cô nhấc cô ngồi trên thành lan can.
Với độ cao như vậy, ánh mắt của hai người, vừa khéo có thể nhìn thẳng vào nhau.
“Lạc Tiểu Thiến, em hãy nghe anh nói!” Nhìn chăm chú vào mắt cô, anh âm
trầm mở miệng, “Em chưa bao giờ là người bình thường, cũng vĩnh viễn
không cần ngưỡng mộ anh, trước mặt em, anh không phải là một vị vua,
cũng không phải là một vị hoàng đế lạnh lùng, trước mặt em, anh cái gì
cũng không phải, anh chỉ là một người đàn ông, một người đàn ông yêu một người phụ nữ, mà em, chính là công chúa của anh!”
Ngày đó, trên vỏ đĩa CD cô có viết, cô muốn cố gắng tiến về phía trước, hi vọng sẽ có một ngày có thể sánh vai cùng với anh.
Anh biết cô khiêm tốn, cho nên mới nói với cô những lời này.
Anh không phải là người thích nói ra những lời này, nhưng những gì cô đã nói, anh đều nhớ, tuy rằng anh luôn không thích nói nhiều, nhưng để cho cô hiểu được, anh sẽ cố gắng biểu đạt ra.
Lạc Tiểu Thiến biết, người luôn luôn kiêu ngạo như anh, nói ra những lời như vậy với cô không dễ dàng gì.
Từ trong ánh mắt của anh, cô thấy được sự quý trọng của anh.
Lạc Tiểu Thiến xúc động, cổ họng không phát thành lời, “Tử Mặc, em...”
Cô có tài đức gì, rất đáng giá với anh sao?
Nâng khuôn mặt của cô lên, Lãnh Tử Mặc cúi đầu phun ra hai chữ.
“Đáng giá.”
Cô không cần nói ra lời, anh đã đoán được.
Cô càng lúc càng không thể nói thành lời, mắt cũng cay cay, bất giác nước mắt đã chảy ra.
“Tiểu ngu ngốc, khóc cái gì?”
Anh mắng nhỏ, sau đó liền giơ tay ra, giúp cô lau nước mắt.
Lạc Tiểu Thiến đưa tay lên lau sạch nước mắt, ra sức cười, vừa cười vừa chảy nước mắt.
“Mít ướt, cười khó coi chết đi được!”
Anh vừa giúp cô lau nước mắt vừa oán hận, giọng điệu lại không mang theo sự trách cứ, chỉ là yêu thương.
Cô lại càng cười, nước mắt thế nào cũng không ngừng được, dứt khoát nhào tới ôm lấy bờ vai của anh, tay cầm lấy vạt áo của anh lau nước mắt.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lãnh Tử Mặc đột ngột vang lên.
Anh nhíu nhíu mày, vốn không muốn để ý tới, Lạc Tiểu Thiến đã biết điều
đứng thẳng lên, lấy khăn tay trong tay anh lau mặt, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh nghe điện thoại.
Lãnh Tử Mặc lấy điện thoại di động ra, thấy trên điện thoại là dãy số của Trác Á Nam, anh nghi ngờ nhận điện thoại.
“A lô?”
“Lãnh tổng, ngài biết Lạc Tiểu Thiến ở đâu không?!” Giọng nói của Trác Á Nam rất khẩn thiết.
Lãnh Tử Mặc nhìn nước mắt vẫn còn đọng trên mặt Lạc Tiểu, “Xảy ra chuyện gì?”