Không chờ Lãnh Tử Mặc mở miệng lần nữa, điện thoại của anh đã vang lên.
“Lãnh tổng, nói với ngài một tin tức tốt.” Giọng nói của Trác Á Nam ngay lập tức từ trong điện thoại truyền tới.
Lãnh Tử Mặc đem quả đấm quơ quơ trước mặt Lãnh Tử Nhuệ, “Nói.”
“Bây giờ Nhan Túc tiên sinh đang ở Đế Thị, ngài ấy đặc biệt đến Bắc Kinh để cảm ơn Lạc Tiểu Thiến, lần này, sự kiện của Lạc Tiểu Thiến đã có
thể cứu vãn!” Giọng nói của Trác Á Nam tràn đầy hưng phấn.
“Nhan Túc?” Lãnh Tử Mặc hơi hơi nhíu mày, “Chính là người vừa mới đạt giải thưởng Nobel văn học, Nhan Túc?”
“Đúng, chính là ông ta!”
“Xảy ra chuyện gì?” Lãnh Tử Mặc vội hỏi.
Bên cạnh, Lãnh Tử Nhuệ vừa nghe đến tên Nhan Túc, cũng rất hiếu kỳ ghé sát vào điện thoại di động của anh.
“Là như vậy, lúc trước không phải Tiểu Thiến đi Hàng Châu tham gia hoạt
động sao? Bởi vì trời mưa nên hoạt động ngoài trời bị hủy, sau đó cô ấy
một mình đi thăm quan Thương Lãng Đình, đúng lúc Nhan Túc tiên sinh cũng dẫn theo gia đình đến đó tham gia một buổi gặp mặt, Nhan phu nhân mang
cháu gái đi chơi ở Thương Lãng Đình, bé gái không cẩn thận bị ngã xuống
hồ nước, Lạc Tiểu Thiến cứu được, lúc ấy bởi vì Nhan phu nhân quá mức
hoảng sợ, cũng không hỏi kỹ càng liền mang cháu gái rời đi. Mấy ngày đó, bọn họ vẫn tìm ân nhân cứu mạng này, tình cờ thấy ảnh chụp tuyên truyền của Lạc Tiểu Thiến, Nhan phu nhân liếc mắt một cái liền nhận ra cô ấy
đã cứu cháu gái mình, đúng lúc Nhan tiên sinh đến Bắc Kinh tham gia hội
nghị, liền tự mình tìm đến Đế Thị của chúng ta để cảm ơn!” Trác Á Nam
thở một hơi, “Nhan tiên sinh đã đi họp, nhưng mà, tôi đã hỏi qua ông ta, ông ta nói ông ta sẽ ở lại Bắc Kinh hai ngày, nếu như có bất cứ yêu cầu gì đều có thể liên hệ với ông ta!”
“Quá tốt!” giọng nói của Lãnh Tử Mặc cũng mang theo một tia hưng phấn
khó nhận ra, “Chân tướng sự việc đã được điều tra rõ ràng, cậu lập tức
thông báo với phóng viên, mười giờ sáng mai, tiến hành họp báo.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân!” Lãnh Tử Nhuệ nâng cánh tay lên gối ở sau đầu, “Vị chị dâu nhà chúng ta, rất có năng lực nha!”
Lãnh Tử Mặc vốn đang có sắc mặt vui mừng, vừa nghe đến câu này của hắn,
đột nhiên sắc mặt nghiêm túc, “Xú nha đầu, việc lớn như vậy cũng dám
giấu anh.”
Đồng thời cũng nghĩ đến bộ dáng trong mưa nhảy xuống hồ của nha đầu này, anh không khỏi lại cảm thấy sợ hãi.
Ngộ nhỡ gặp chuyện không may, thì biết phải làm sao bây giờ?!
Lãnh Tử Nhuệ lườm hắn một cái, “Nhìn bộ mặt thối của anh bây giờ xem, nếu như là em, em nhất định cũng sẽ không nói với anh.”
Nâng tay lên sờ sờ mặt của mình, Lãnh Tử Mặc xoay mặt sang nhìn hắn, “Rất giận dữ?”
“Không phải rất giận dữ mà là quá giận dữ, cô ấy đi cứu người, cũng
không phải nhảy hồ tự tử, nào có nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa cô ấy lại lớn lên ở vùng biển từ nhỏ, chắc chắn kỹ năng bơi lội không hề kém,
nước trong đình Thương Hải này mà còn có thể chết đuối, anh cũng quá lo
lắng rồi!”
Lãnh Tử Mặc quay mặt, nhìn chăm chú vào em trai của mình, “Làm sao cậu biết cô ấy lớn lên ở vùng biển?”
“Ớ…” Ý thức được mình lỡ miệng, Lãnh Tử Nhuệ cười ngồi thẳng người dậy,
giả bộ nhắc nhở nhân viên lái xe, “Này Tiểu Chu à, phía trước rẽ phải,
lúc này đường phía trước rất dễ kẹt xe...”
Lãnh Tử Mặc ấn hắn ngồi lại vào xe, “Cậu dám điều tra cô ấy?”
“Hắc hắc!” Lãnh Tử Nhuệ cười lấy lòng, “Đây không phải là thói quen nghề nghiệp của em sao, mặc kệ nói thế nào trong tương lai, cô ấy có khả
năng sẽ là người của Lãnh gia, em là anh em của anh cũng phải thay anh
kiểm định chặt chẽ có phải không…”
“Đừng nói nhảm!” Lãnh Tử Mặc cắt đứt lời nói của hắn, “Có phải ông cụ bảo cậu đi điều tra?”
Việc này Lãnh Tử Nhuệ biết cũng không sao cả, nhưng mà hiện tại lúc này, anh còn không muốn cho ông cụ biết Lạc Tiểu Thiến.