Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Tên kia còn lâu mới về, cô đàn một tý, chắc anh ta không biết đâu

Rốt cục, không chống được sự dụ hoặc, Lạc Tiểu Thiến nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng.

Lật lên nắp che cầm, ngón tay Lạc Tiểu Thiến chậm rãi xẹt qua phím đàn.

Bốn tuổi học cầm, ròng rã học mười năm, hiển nhiêncô rất yêu thích đàn dương cầm.

Lôi ghế đàn ra, ngồi lên, cô nhẹ nhàng ấn phím đàn xuống, đàn dương cầm lập tức phát ra âm điệu dễ nghe.

Những ngón tay cô chơi trên các phím đàn, các nốt nhạc liên tiếp như
nước truyền ra khỏi phòng piano, phòng dương cầm là phòng cách âm, cho
nên cô cũng không cần lo lắng sẽ bị làm phiền.

Hơi giương môi, Lạc Tiểu Thiến điều chỉnh thân thể ngồi cho tốt, hai tay đều để trên phím đàn, sau đó rất tự nhiên chơi.

...

...

Lãnh Tử Mặc đẩy cửa phòng ra, thuận tay treo áo khoác và mũ trên kệ, đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra.


Đèn tối, rèm che chưa kéo.

Trên giường hai người, chăn mềm chỉnh tề không có dấu hiệu đã được người chạm qua.

Cô bé này, dám thả chim bồ câu cho anh?!

Không thấy lạ, vừa rồi lúccônhận điện thoại của anh lại vui vẻ như vậy.

Vẻ mặt Lãnh Tử Hàn trở lên lạnh lẽo.

Ra khỏi phòng, chú ý tới ba lô để trước cửa phòng luyện tập, anh giật mình

Khuôn mặt tức giận cũng giảm đi chút ít.

Cô đã đến!

Không phải lại đi luyện tập đấy chứ?

Lãnh Tử Mặc đẩy cửa phòng luyện tậpra, chẳng thấy người, anh đi xuống tầng dưới, đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, có một ít đồ dùng và gia vị, anh mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh tràn đầy thức ăn và nguyên liệu tươi mới.

Sắc mặt anh đỡ đi mấy phần.

Uhm!

Chuẩn bị khá đầy đủ đó, rất nghe lời, biểu hiện rất tốt.

Xoay người đi ra khỏi phòng bếp, ánh mắt anh nhẹ nhàng dừng lại tại cửa phòng piano, đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Cửa vừa mở ra, một loạt âm thanh trong trẻo cùng tiếng nhạc truyền tới.

Quả nhiên cô đang ở đây!

Lạc Tiểu Thiến ngồi trên ghế đàn, tập trung đánh đàn.


Ngón tay thon dài, đánh trên từng phím đàn, làn da bên cạnh chiếc đàn, phảng phất trong suốt ngọc

Cô đã tắm rửa qua, mái tóc dài tùy ý dùng một dây chun buộc lại, lộ ra
cổ thon dài và đường nét cả khuôn mặt, anh thậm chí có thể nhìn thấy
trên lông tơ tinh tế trên mặt cô bị ánh đèn nhuộm thành màu vàng.

Trên người cô, mặc rộng thùng thình áo ngủ, chỗ cổ áo lộ ra xương quai hàm xinh đẹp.

Chỗ lồng ngực, rõ ràng nổi lên.

Cô, không mặc nội y!

Khóe miệng Lãnh Tử Mặc khẽ nhếch, không đi ngủ, hơn nữa còn tắm rồi, cô bé này đang chờ anh sao?

Hình như, đêm nay rất ngoan!

Ý thức được điểm này, môi miệng Lãnh Tử Mặc cảm thấy hơi khô, ánh mắt
dừng lại trên môi đang khẽ nhếch lên của cô, anh cất bước đi tới, để tay lên bờ vai cô.

Lạc Tiểu Thiến lắp bắp kinh hãi, thu tay, cô như bị điện giật từ trên ghế nhảy dựng lên.

Nhìn thấy Lãnh Tử Mặc đang đứng bên cạnh, tim cô nhất thời bị vặn lại thành một khối.

”Anh... Không phải anh nói tối mới về sao?”


Lãnh Tử Mặc nhíu mày, “Không phải cô đang chờ tôi sao?”

Ý thức được mình lỡ lời, Lạc Tiểu Thiến vội phủ nhận, “tôi... ý tôi
không phải cái này... cái này... chắc anh đói lắm, nếu không, để tôi nấu cho anh chút thức ăn...”

Cô xoay người muốn chạy.

Trong lòng, hối hận không thôi.

Thế nào mà lúc chạm vào dương cầm đánh không thôi, hiện tại mùi đậu hũ
thối đã bị tẩy sạch sẽ, nếu không đã ở trên giường, cô giả vờ ngủ...

”Không cần!” Lãnh Tử Mặc bắt lấy cổ tay cô, dùng ít lực, kéo cô ômvào ngực, “Bây giờ tôi không muốn ăn cơm!”

”Này... để tôi giúp anh chuẩn bị nước tắm...” Lạc Tiểu Thiến hoảng loạn mở miệng.

”Tôi tắm rồi!” Lãnh Tử Mặc nói.

Trong lòng Lạc Tiểu Thiến cứng ngắc, nhìn xem, đêm nay, cô không có đường để chạy rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận