Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

“Xong!” Cẩn thận kiểm tra lại một lần, Lạc Tiểu Thiến cười đóng khóa
vali lại, đột nhiên lại nghĩ đến một vật, “Á, quên, còn ô nữa!”

Phía sau, không có thanh âm gì cả.

”cây dù!” Cô nói một lần.

Vẫn là không có người phản ứng.

Lạc Tiểu Thiến quay sang, chẳng biết từ lúc nào Lãnh Tử Mặc đã rời đi.

Nhớ được vừa rồi trong phòng để quần áo cũng không thấy, Lạc Tiểu Thiến
đứng dậy đi vào, ở trên giá treo tìm được một cái dù, lập tức lấy tới
đây rồi bỏ vào hành lý của anh.

Ùng ục!

Cái bụng trống rỗng, không tự chủ kêu lên.

”Ba trăm vạn, có thể tìm được một bạn tình trên giường đồng thời làm
người hầu, đầu bếp cũng là người để trút giận, Lãnh Tử Mặc, anh quá
hời!”

Ôm bụng, cô cất bước đi ra cửa phòng, rồi xuống lầu.

Thấy anh từ cửa đi lại đây, trong tay còn cầm một cái túi to và hơi phồng phồng.

Trong không khí có một mùi hương —— đây là mùi vị của cơm.

Bị mùi hương này kích thích, bụng Lạc Tiểu Thiến lại một lần nữa kháng nghị kêu ra tiếng.

Lãnh Tử Mặc liếc cô một cái.

”Ăn cơm đi!”

Còn biết mua cơm giúp cô, được, xem ra còn có chút lương tâm.

Lạc Tiểu Thiến đi theo anh, rửa tay, cả hai cùng nhau lấy đồ ăn sáng từ
trong túi ra, dọn xong, lập tức không khách khí ngồi xuống, ăn ngấu ăn
nghiến.

Mỗi lần đến kỳ, cô rất hay ăn, và cực kỳ nhanh đói!

”căn nguyên của vũ đạo bắt nguồn từ hai loại thuyết lý, phương pháp thứ
nhất là tìm bạn đời, đây có thể là vũ đạo bắt đầu từ tình yêu...”

Cháo từ trong miệng Lạc Tiểu Thiến thiếu suýt nữa phun ra.

Làm ơn, anh có thể hay không đừng nghĩ đến chuyện này sao?

Lãnh Tử Mặc không nhìn vẻ mặt cô, tiếp tục nói, “Còn một loại nữa, loại
vũ đạo này liên quan đến từ lao động, tôi đồng ý với cô trước, khiêu vũ
giống như cô làm việc chân tay vậy, nhìn qua rất vụng về và mệt mỏi, cái này không đúng!”

Lạc Tiểu Thiến khinh thường.

Như anh nói, thì khiêu vũ chẳng phải như trên giường sao?

”Không sai!” Lãnh Tử Mặc liếc qua cũng biết suy nghĩ của cô, “Khiêu vũ
chính là dùng thân thể để cảm thận thân thể, mà không phải bị âm nhạc
hạn chế, vũ đạo cùng âm nhạc như nhau, là một hình thức biểu hiện, giống như chúng ta thích một người, muốn ôm cô, hận nhất một người, mong muốn rời xa, thân thể cùng suy nghĩ là một phần...”

Động tác Tiểu Thiến cắn bánh liền cứng đờ.

Anh đang chỉ điểm để cô nhảy sao?

Ngẩng mặt lên, cô nghi ngờ nhìn anh.

Lãnh Tử Mặc ngồi đối diện, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc, giống như đang cùng cô thảo luận một vấn đề văn học vậy.

Đối với âm nhạc, anh luôn luôn nghiêm túc!

Trên bàn, điện thoại di động vang lên.

Nhìn số điện thoại trên màn hình, Lãnh Tử Mặc đứng lên.

”Tôi phải đi rồi!”

”Không tiễn!”

Lạc Tiểu Thiến cắn bánh bao nói.

Nói xong rồi, cô mới ý thức mình lỡ lời, vội đứng lên, “Khụ, ý tôi nói ngài... Thuận buồm xuôi gió...”

”Tôi ngồi trên máy bay!” Lãnh Tử Mặc nói.

Á, sao cô lại quên nhỉ, đã ngồi trên máy bay thì không thể nói thuận buồm xuôi gió được.

”Thực xin lỗi, kỳ thật tôi muốn nói, đi đường bình an, đi đường bình an... Ngài chờ tý, tôi giúp ngài đi lấy hành lý...”

Hơi thở của đối phương quá cường đại, cô không dám lưu lại, tìm cớ lên
lầu, thay anh mang vali xách tay xuống, bồi thêm khuôn mặt tươi cười đi
đến.

Cuối cùng thì Diêm vương gia cũng đi, cô gọi là tiểu quỷ có thể xưng là đại vương rồi!

Nghĩ đến điểm này, cô chỉ hận không thể cười to ba tiếng.

Đưa vali cho anh, cô chân chó hành lễ.

”Ngài đi thong thả, tạm biệt!”

Nha đầu chết tiệt này chỉ hận anh không biến mất ngay lập tức có phải không?

Lãnh Tử Mặc âm thầm cắn răng, “Tôi thay đổi chủ ý!”

Trong nhát mắt thân thể Lạc Tiểu Thiến cứng ngắc.

Anh có ý gì, không muốn đi sao?!

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui