Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Lạc Tiểu Thiến mày cũng thật là, người ta chỉ đánh răng thôi mà.

Trong lòng liền cười nhạo bản thân mình, cô vẫn chưa dám chung sống với anh, nhanh chóng để máy sấy xuống rồi đi ra cửa.

Bước thong thả từ đầu giường đến cuối giường, đi từ mép giường cho đến
ban công... cô khẩn trương đến nỗi mà hai bàn tay đều toát mồ hôi.

Âm thanh mở cửa phòng tắm rõ ràng như vậy, trong lòng cô khẽ run lên,
vội xoay mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giả vờ nhìn phong cảnh.

”Lại đây!”

Lãnh Tử Mặc đến bên giường nói.

Không phải việc này là việc nhỏ thôi sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên, cắn răng một cái, nhắm mặt lại, liền đi qua!

Tự động viên mình, cắn chặt răng, Lạc Tiểu Thiến xoay người, đi về phía anh.

”Ngồi xuống!”

Anh ra lệnh, cô theo lời mà làm.

Anh liền đi tới, đến trước mặt cô ngồi xuống, duỗi taycầm lấy cổ chân

phải của cô, toàn bộ lông tơ trên người Lạc Tiểu Thiến dựng thẳng đứng.

Anh, đang làm cái gì vậy?!

Không phải mỗi lần đều bắt đầu bằng nụ hôn sao, sau lần này, lại từ chân vậy?!

Mặc kệ, yêu thích là chuyện nhỏ.

Lạc Tiểu Thiến, cắn răng, nhắm mắt lại.

Bỏ chiếc dép từ chân cô ra, anh liền đặt chân cô lên đùi anh, Lãnh Tử
Mặc cau mày nhìn đầu gối cô, thấy trên đầu gối cô là một mảng xanh tím
cùng mấy vết trầy, anh nhíu chặt lông mày lại.

Xoay người, anh mở hòm thuốc phát ra một tiếng cạch.

Nghe thấy tiếng động này, Lạc Tiểu Thiến giật mình, hoảng loạn mở mắt, nhìn về phía anh.

”Anh đang làm gì vậy?!”

Nghe nói đàn ông có một sở thích đặc biệt, đó là thích chơi đùa kiểu SM
,muồn còng tay và chân lên, không phải anh đang muốn chơi kiểu đó đấy
chứ...

Thấy trong tay anh cầm một ít bông lấy từ hòm thuốc ra, Lạc Tiểu Thiến cứng họng.

Hóa ra là do cô nghĩ nhiều!

Dùng bông y tế sát trùng vết thương cho cô, Lãnh Tử Mặc lấy một lọ thuốc xịt màu trắng.

”Chịu đựng!”

Phốc!

Khi lọ thuốc xịt vào vết thương, vô cùng đau và rát, Lạc Tiểu Thiến cắn môi, nhẫn nhịn không lên tiếng.

Dùng băng gạc bao lấy vết thương cô, anh buộc rất lưu loát, nhìn tốc độ vậy, phương pháp rất gọn gàng.

”Cám ơn!”


Cảm nhận được anh làm rất cẩn thận, Lạc Tiểu Thiến khách khí nói tiếng cám ơn.

Lãnh Tử Mặc thu dọn lại hòm thuốc, đứng lên.

”Tôi có thể làm cho hắn ta chết!”

Anh nói rất bình tĩnh, nhưng ý tứ lại không như vậy, vô cùng đáng sợ,
dường như trong mắt anh, Lục Hạo chỉ là một con kiến mà thôi.

”Không... Không được...” Lạc Tiểu Thiến vội vàng ngăn cản, “Không thể!”

Không sai, cô hận hắn, hắn là cặn bã, chính là, tội không đáng chết.

Tất cả nhưng thứ này, sai ở đây là do mắt cô bị mù, mới yêu người như vậy.

Huống chi, ở quê hắn còn có gia đình, bố hắn vừa mới qua đời năm trước,
chỉ còn lại mỗi mẹ hắn ta, bây giờ còn đang bệnh, nếu hắn chết, mẹ hắn
sẽ ra sao?

”Cô không quên được?” Lãnh Tử Mặc nhíu mày.

”Không phải!”

”Cô có!”

Nếu như nói không như lời nói, sao cô có thể vội vàng ngăn cản anh?

”Tôi nói không có chính là không có!” Cô đứng lên, “Chuyện của tôi không cần anh lo!”


Rõ ràng cô muốn quên chuyên này đi, vì cái gì mà anh vẫn không chịu
buông tha, muốn bóc vết thương của cô ra thì mới hả dạ sao?!

”Cô đi đâu?” Lãnh Tử Mặc bắt lấy cổ tay cô.

”Cô đi rửa bát!” Nàng gầm nhẹ muốn hất cánh tay anh ra.

Người giống thiếu gia như anh thì có thể làm cái gì, cô không muốn bát đũa bẩn để đến ngày mai mới thu dọn.

Đột nhiên Lãnh Tử Mặc có chút muốn cười, không biết đầu óc tiểu nha đầu
này làm bằng cái gì, tại sao có thể nhảy sang chuyện khác nhanh như vậy?

”Ngày mai hẵng rửa!”

Anh thu cánh tay rồi kéo cô vào ngực, sau đó hôn cô.

Từ lúc đi đến tận bây giờ, suốt năm ngày liền anh nhờ cô, bây giờ sẽ không để cô đi rửa mấy cái bát bẩn đó!

...

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận