Dưỡng Long

Ba ngày sau, Dung Sâm tự đi dự tiệc ở Nam Hải Long cung. Rượu quá ba tuần, liền từ biệt Ngao Lăng quay về thủy phủ của mình thì phát hiện Vinh Cảnh lại mất tích. Dung Sâm không khỏi đau đầu nhíu mi, hôm trước mới kêu nó ngoan ngoãn ở trong tẩm điện, không được ra ngoài gây chuyện thị phi, ai ngờ bản thân vừa đi dự tiệc ở Nam Hải xong, Vinh Cảnh lại trốn mất.

Ngẫm nghĩ, Dung Sâm xoay người ra ngoài đại điện. Mấy ngày trước Vinh Cảnh ở Tê Long Sơn bị sơn thần kia giáo huấn, với tính tình của nó, chắc chắn lại chạy tới Tê Long Sơn quấy rối người kia. Có lẽ mình đã quá mức sủng nịch Vinh Cảnh, khiến nó trở nên vô pháp vô thiên, không chịu nổi nửa điểm ủy khuất, lúc này không biết nó lại nháo người kia thành bộ dáng gì nữa rồi.

Vừa nghĩ đến sơn thần Tê Long Sơn – Yến Chỉ Hoài, ánh mắt Dung Sâm không khỏi hơi hơi dao động.

Y cũng không biết vì sao, từ sau cái ngày gặp Yến Chỉ Hoài lần đầu tiên, vẫn không quên được hắn. Rõ ràng hắn không phải mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì, chỉ là một nam tử, thái độ đối với y cũng chỉ khách sáo lạnh nhạt. Nhưng mà bộ dáng hơi cúi đầu thuận theo kia, lại khiến cho y không kiềm được kinh hoàng một trận.

Bản thân đến tột cùng đã bị làm sao vậy.

Dung Sâm cười khổ một tiếng, ổn định lại tâm trạng, ra khỏi thủy phủ, lập tức tiến về hướng Tê Long Sơn.

Ban đầu tính toán thấy Vinh Cảnh xong, buộc nó tạ tội với sơn thần kia xong, liền xách nó về thủy phủ cho êm chuyện. Ai ngờ Dung Sâm vừa thấy Yến Chỉ Hoài, ánh mắt lại không nhịn được quanh quẩn trên người hắn, cảm thấy có chút luyến tiếc rời đi. Vinh Cảnh khóc sướt mướt, ồn ào cái gì phụ vương muốn thú tân vương phi, kéo tay áo Yến Chỉ Hoài, không chịu cùng y trở về. Dung Sâm nghiêm mặt, lén nhìn về phía Yến Chỉ Hoài, liền thấy người nọ đứng một bên, thần sắc lạnh nhạt, ra vẻ không hề quan tâm.

Trong lòng một trận lửa giận tự nhiên bùng lên, Dung Sâm nhẫn xuống, rồi cười nói với Yến Chỉ Hoài: “Hiếm khi Thần Quân và hài tử hợp nhau như thế, chi bằng bản quân mời Thần Quân tới thủy phủ, làm khách mấy ngày được không?”

Những lời này vừa nói ra, Vinh Cảnh không náo loạn nữa, nước mắt cũng ngừng chảy, nhăn nhăn nhó nhó cúi đầu: “Vậy, vậy cũng tốt….” Yến Chỉ Hoài rất kinh hãi, cuống quít uyển chuyển từ chối. Dung Sâm trong lòng càng thêm tức giận, chính là trên mặt vẫn là bộ dáng mỉm cười, lời nói khách khí, nhưng thái độ cường ngạnh, không chấp nhận việc Yến Chỉ Hoài từ chối, bức hắn tới thủy phủ.

Vừa xoay người đi, y nghe thấy Yến Chỉ Hoài nhẹ nhàng thở dài sau lưng mình.

Tiếng thở dài mỏng manh đó, nếu không phải y lưu ý, chỉ sợ căn bản không nghe được. Trong chớp mắt ngoảnh lại, biểu tình hơi bất đắc dĩ của người nọ còn chưa kịp thu hồi, trong đôi mắt ẩn ẩn một tia thê lương. Lúc đụng phải tầm mắt y, Yến Chỉ Hoài tựa hồ run rẩy một chút, nhưng chỉ trong nháy mắt, cặp mắt kia lại khôi phục bình tĩnh.

Dung Sâm hơi hơi nhíu mày.

Sau khi trở về thủy phủ, Dung Sâm phân phó Quy Thừa tướng thay Yến Chỉ Hoài bố trí phòng tốt nhất, toàn bộ đệm chăn đều thay mới, ra lệnh hạ nhân tiếp đãi chu đáo, không được chậm trễ. Yến Chỉ Hoài có chút mất tự nhiên, miễn cưỡng cười nói: “Long quân quá khách khí rồi…. Tiểu tiên chỉ quấy rầy mấy ngày, thật sự có chút không dám nhận.”

Dung Sâm mỉm cười: “Thần Quân là khách quý của ta, sao có thể chỉ ở mấy ngày liền rời đi? Đương nhiên phải để Dung Sâm ta làm tròn trách nhiệm của gia chủ, hảo hảo chiêu đãi Thần Quân.”

Yến Chỉ Hoài há miệng thở dốc, còn muốn nói tiếp, Dung Sâm cũng không đợi hắn khước từ nữa, xoay người sang chỗ khác ra lệnh thiết yến, đêm nay y muốn chiêu đãi khách quý.

Liên tục mấy ngày, Dung Sâm đều bồi bên cạnh, cùng hắn nói nói cười cười, hoặc là muốn hắn chơi cờ, hoặc là cùng hắn phẩm trà, nửa câu cũng không đề cập tới khi nào thì để hắn về nhà. Mỗi lần hắn thử ngỏ ý muốn ly khai, Dung Sâm liền mỉm cười rồi dùng đề tài khác nói chuyện, biểu thị y không đồng ý.

Muốn nói bọn họ hàn huyên chuyện gì, thì đều là chủ đề vụn vặt. Dung Sâm hỏi hắn khi nào đến Tê Long Sơn, như thế nào làm sơn thần, đều bị hắn qua loa tránh đi. Mỗi ngày chỉ nói chuyện phiếm, ngay cả Yến Chỉ Hoài cũng cảm thấy có hơi nhàm chán, Dung Sâm vẫn thủy chung hưng trí dạt dào.

Một ngày nọ, Dung Sâm từ sáng sớm đã tới tìm Yến Chỉ Hoài, lại không thấy hắn ở trong phòng. Hỏi hạ nhân, thì được biết lúc sáng Thần Quân nói muốn ra ngoài đi dạo, chắc là đi hậu điện.

Dung Sâm có chút giật mình, liền vội vàng xoay người đi hậu điện. Hậu điện kia vốn là chỗ ở của Vương phi đã mất, lúc Dung Sâm bước vào thì trùng hợp nhìn thấy Yến Chỉ Hoài đang ngẩn người trước một khối ngọc bích.

Khối ngọc đó có hình dáng một nữ tử, tóc dài đến thắt lưng, hơi mỉm cười, vẻ mặt thập phần sinh động, giống như có thể nhìn thấy ôn nhu ẩn chứa trong cặp mắt kia.

Dung Sâm bất giác dừng bước, Yến Chỉ Hoài nghe được tiếng động nên quay đầu lại. Hình như hắn có chút giật mình, lại khẽ cười, hỏi: “Vị này nhất định là ái phi của Long quân phải không?”

Khối ngọc trông rất sống động, không nói đến quý báu, chỉ riêng một phen tâm ý này, liền làm người khác không thể không cảm thán vị Vương phi mất sớm, nhất định đã khiến Long quân yêu đến khắc cốt ghi tâm. Có lẽ là sau khi Vương phi mất đi, Long quân tưởng niệm quá nhiều, nên đã sai người điêu khắc ngọc tượng để thỏa nỗi tương tư.

Dung Sâm hơi ngẩn ra, khối ngọc này thật sự là thê tử đã mất của y, y tìm thợ giỏi tay nghề tỉ mỉ khắc ra. Y vẫn nghĩ cả đời chỉ yêu một nữ tử, từ khi Long phi mất đi, vào lúc đêm khuya thanh vắng y cũng thường xuyên đến hậu điện ngắm nhìn khối ngọc.

Y không biết Yến Chỉ Hoài nhìn đến khối ngọc xong, sẽ có cảm thụ như thế nào. Vốn tưởng hắn nhất định sẽ hỏi quá khứ của mình cùng vong thê, ai ngờ Yến Chỉ Hoài lại không hỏi gì cả, chỉ cười cười, nói một câu: “Long quân thật có phúc, nói vậy khi Vương phi còn sống, nhất định là một nữ tử cực kì xinh đẹp lại nhu mì.”

Dung Sâm không biết nên trả lời như thế nào, đành gật đầu. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người không nói chuyện, lâm vào không khí xấu hổ trầm mặc. Dung Sâm thầm nghĩ, rõ ràng y chưa từng làm chuyện đuối lý, không hiểu sao lại thấy chột dạ. Lúc y ngẩng đầu nhìn Yến Chỉ Hoài, đã thấy hắn hạ mi, khóe miệng chợt cười nhẹ.

Tâm Dung Sâm trong phút chốc đập mạnh một cái.

Nụ cười kia, cực nhẹ cũng cực đạm, giống như sau thê lương chỉ còn lại một chút tịch liêu, rồi sau đó đã thấy tất cả tan biến, khóe môi hơi hơi gợi lên, một tia thê lương trong mắt thoáng lướt qua.

Dung Sâm đột nhiên có chút ngây ngốc.

Mấy ngày Yến Chỉ Hoài đến làm khách, cho tới bây giờ vẫn duy trì khoảng cách khách sáo lại có chút xa lạ, cũng không nhiều nói, vào nhiều thời điểm, đều là bộ dáng khẽ mỉm cười.

Giống như đây là biểu tình duy nhất của hắn. Luôn luôn bình tĩnh trấn định, vạn sự vạn vật đối với hắn, bất quá là thuận theo tự nhiên, không thể làm tâm động.

Nhưng chỉ trong nháy mắt này, y thấy được Yến Chỉ Hoài lơ đãng biểu lộ cảm xúc dao động, mặc dù nhanh đến mức như chưa từng phát sinh, nhưng Dung Sâm biết mình tuyệt đối không hề nhìn lầm.

“Thần Quân….” Y không kiềm được mở miệng, “Có phải đã từng gặp ta không? Trước khi ta thăng thiên tiến vào Thiên đình.”

Sắc mặt Yến Chỉ Hoài khẽ biến, lập tức dường như vô sự nở nụ cười: “Sao có thể, tiểu tiên chỉ là sơn thần Tê Long Sơn, thân phận thấp kém, có đức có duyên gì mà được diện kiến Long quân.”

Như vậy, vì sao lúc ngươi nhìn thấy khối ngọc này xong lại lộ ra vẻ mặt thương tâm như thế?

Dung Sâm muốn hỏi, lại không biết nên mở miệng ra sao. Chỉ ngơ ngác nhìn Yến Chỉ Hoài đến xuất thần, có lẽ vì tầm mắt kia quá nóng bỏng, Yến Chỉ Hoài hơi nghiêng đầu tránh đi, cười nói: “Xem ra Long quân còn phải quay về chính điện xử lý công việc hôm nay phải không? Tiểu tiên không quấy rầy Long quân nữa, ta sẽ đi dạo nơi khác.”

Hắn cũng không chờ Dung Sâm mở miệng giữ lại, tự ý ly khai y, bước ra khỏi cửa điện. Chỉ để lại Dung Sâm đứng sững ở chỗ cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui