Dưỡng Long

Yến Chỉ Hoài ngồi trong phòng, từ từ uống cạn chén trà, lúc đưa tay muốn rót thêm thì không ngờ chụp vào khoảng không. Hắn sửng sốt một chút, ngẩn người một lúc lâu, rốt cục chậm rãi đứng lên, sờ soạng trở về giường.

Lúc chạng vạng, Dung Sâm trở về tẩm cung thì thấy Yến Chỉ Hoài đang ngồi ở đầu giường. Khi hắn nghe được tiếng bước chân y, hơi quay đầu lại, sau đó hạ tầm mắt xuống.

Trong lòng Dung Sâm yên lặng thở dài, tới bên giường ngồi xuống, vươn tay ôm hắn vào lòng. Yến Chỉ Hoài dựa đầu vào vai y, nghe Dung Sâm hỏi: “Hôm nay Cảnh nhi có tới đây phải không?”

Yến Chỉ Hoài từ từ nhắm hai mắt gật gật đầu.

“Nó nói việc nhìn thấy ngươi cho Ngao Lăng nghe, may mắn bị ta kiên quyết phủ nhận.” Dung Sâm vừa vuốt ve mái tóc dài của Yến Chỉ Hoài, vừa thì thầm, “Nhưng ta sợ Ngao Lăng còn nghi ngờ ta. Gã là một tên nhiều chuyện, e rằng gã sẽ quay lại để xem ngươi có bị ta giam cầm trong tẩm cung không. Ngày mai ta đi Thiên đình báo cáo công tác, khi về liền giúp ngươi đổi nơi ở khác.”

Yến Chỉ Hoài vẫn nhắm mắt, gật gật đầu, cũng không dị nghị.

Dung Sâm cúi đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi không nhìn ta?”

Yến Chỉ Hoài cười cười mở mắt ra, sắc mặt có chút tái nhợt, vươn tay nhẹ nhàng sờ mặt Dung Sâm, “Ta đã nhìn khuôn mặt ngươi mấy trăm năm nay rồi, không nhìn trong chốc lát cũng không được sao?”

Trong lời nói trêu chọc pha chút ngọt ngào, Dung Sâm liền thấy rung động, từ lúc Yến Chỉ Hoài bị y giam cầm trong tẩm cung, tuy rằng gần đây hai người đã thân mật hơn rất nhiều, nhưng loại trêu đùa như vậy thì y vẫn chưa từng nghe Yến Chỉ Hoài nói qua. Y liền áp đảo Yến Chỉ Hoài dưới thân, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khóe môi hắn, cười nói: “Không được, không nhìn trong chốc lát cũng không được!”

Khóe miệng Yến Chỉ Hoài mang cười, hắn nhìn mặt Dung Sâm, lại giống như xuyên qua y mà nhìn nơi xa hơn. Thẳng đến lúc những nụ hôn của Dung Sâm rơi xuống, mới hơi nghiêng đầu, hạ mắt nói: “Tắt nến đi.”

Dung Sâm nhịn không được phì cười: “Vì sao lúc ngươi ở trên giường vẫn cứ nghiêm túc như vậy.” Tuy nói vậy nhưng y vẫn nâng người lên, ngón tay búng 1 cái, “Phốc”, ánh nến nháy mắt liền tắt.

Trong bóng đêm, Yến Chỉ Hoài hơi ngẩng mặt, nghênh đón nụ hôn sâu của Dung Sâm, sau đó thả lỏng thân thể, tùy ý Dung Sâm chậm rãi tiến vào hắn. Lúc thở dốc, hắn đứt quãng gọi: “Dung Sâm…… cho ta chạm vào mặt ngươi……”

Dung Sâm vừa kịch liệt chuyển động trong cơ thể hắn, vừa cúi mặt xuống tay hắn, ngón tay Yến Chỉ Hoài cẩn thận mơn trớn theo giữa trán, khóe mắt, cuối cùng dừng bên môi y. Dung Sâm một ngụm ngậm ngón tay hắn, nhẹ nhàng liếm mút.

Yến Chỉ Hoài hơi chấn động một chút, Dung Sâm thấp giọng cười rộ lên, buông ngón tay hắn ra, sau đó mút cắn vành tai hắn.

“Ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp ……” Dung Sâm thở hổn hển ghé vào tai hắn thì thầm, “Ta sẽ nghĩ ra biện pháp cứu ngươi, không bao giờ cho ngươi rời khỏi ta nữa……”

Yến Chỉ Hoài nhắm mắt lại, khóe mắt ướt đẫm.

Sáng sớm, Dung Sâm liền đáp mây đi Thiên đình. Sau khi y rời đi không lâu, Ngao Lăng lại tới chơi. Quy Thừa tướng báo cho gã biết Long quân đã đi Thiên đình báo cáo công tác, Ngao Lăng cười nói: “Vô phương, ta đến tìm tiểu Cảnh nhi, mang theo một ít trò chơi cho nó.”

Gã là khách quen của thủy phủ Dung Sâm, Quy Thừa tướng cũng không dám cản trở gã, đành để gã tự đi tìm Dung Cảnh. Ngao Lăng quen thuộc đi tới trước tẩm cung Dung Sâm, híp mắt, mỉm cười lẩm bẩm: “Còn thiết hạ kết giới, xem ra y có giấu người ở nơi này.”

Dung Sâm và gã đều là long tộc, nhưng tu vi gã lại cao hơn Dung Sâm, nên kết giới này làm sao ngăn cản được gã, chỉ thấy gã vung tay lên liền phá được kết giới, không chút do dự đẩy cửa vào.

Vừa bước vào phòng liền thấy một người đang ngồi bên bàn, hắn nghe được tiếng vang, chậm rãi đứng dậy, cười nói: “Người tới có phải là thái tử điện hạ Nam Hải không?”

Ngao Lăng ngẩn ra, nhìn người nọ tóc bạc, sắc mặt tái nhợt, đúng là sơn thần Tê Long Sơn từng gặp qua. Lập tức giật mình hỏi: “Thần Quân sao lại biến thành bộ dáng này?”

Vẻ mặt Yến Chỉ Hoài không đổi: “Thọ mệnh sắp tới, tự nhiên thành bộ dáng này. Điện hạ tới tìm ta phải không? Mời ngồi, uống chén trà đi.”

Ngao Lăng nghẹn lời, nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Đành đi tới bên bàn ngồi xuống, nhìn Yến Chỉ Hoài vươn tay, chậm rãi sờ soạng rót chén trà cho gã.

Nước trà tràn ra khỏi chén, dính ướt đầu ngón tay hắn, Yến Chỉ Hoài mới biết được chén trà đã đầy, buông ra nhẹ nhàng đẩy tới trước, nói: “Thỉnh.”

Ngao Lăng nhíu mi, quơ quơ tay ở trước mắt Yến Chỉ Hoài, thấy hắn không hề phản ứng, không khỏi kinh hãi: “Ngươi…… Ngươi…… không nhìn thấy?”

Yến Chỉ Hoài trấn định bưng chén trà của mình lên, uống một ngụm, gật đầu: “Phải, bất quá đã nhiều ngày, đây là đại nạn của ta.”

Đầu lưỡi hắn đã nếm không ra tư vị của nước trà, theo thị giác, vị giác mất đi, ngũ cảm của hắn sẽ từng cái bị đoạt đi, cuối cùng thân thể câu diệt, hồn phách tiêu tán, không còn tồn tại trong thiên địa.

Ngao Lăng sửng sốt thật lâu, gian nan mở miệng hỏi: “Vậy…… chẳng phải Dung Sâm đã uổng phí tâm cơ?” Gã thở dài, nói, “Khó trách dạo này Dung Sâm trở nên quái dị như thế. Xem ra y nói tìm sách cổ, để tìm ra biện pháp giúp Thần Quân có lại tiên thể, một lòng muốn trả mối ân tình năm xưa ngươi giúp y hóa rồng, cũng không phải gạt ta.”

Yến Chỉ Hoài hơi sửng sốt: “Long quân nói như thế sao? Y còn nói gì nữa?”

Ngao Lăng gật đầu, mở miệng nói: “Y nói y biết chuyện cũ đã tan thành mây khói, duyên phận với Thần Quân cũng không thể cưỡng cầu, nhưng y đã thua thiệt Thần Quân quá nhiều, không tìm ra cách giúp ngươi có lại tiên thể thì không thể nào an lòng.”

Lời này cũng không có thêu dệt thêm, ngón tay Yến Chỉ Hoài hơi run rẩy một chút, trầm mặc không nói. Sau một lúc lâu, mới cười cười: “Thua thiệt sao…… Lời này ngược lại quá nghiêm trọng rồi. Nếu chuyện cũ đã thành mây khói, y cũng không phải là Dung Sâm trong quá khứ. Y hiện tại thì có gì thua thiệt ta chứ.”

Ngao Lăng cười khổ một tiếng: “Cho dù ngươi nói như vậy, y vẫn cảm thấy có lỗi với ngươi.” Nhìn thấy bộ dáng Yến Chỉ Hoài, Ngao Lăng tự nhiên cũng có chút khổ sở, dừng một chút mới nói tiếp: “Tuy Thần Quân là vì Dung Sâm mới rơi vào hoàn cảnh này…… Nhưng lỗi lầm cũng không phải của y a. Bây giờ y vì ngươi mà không ra khỏi cửa, mấy ngày trước phải đi Thiên đình báo cáo công tác cũng trì hoãn. Nếu không có ta thay y giấu giếm, thiếu chút nữa liền bị Thiên đế định tội lơ là nhiệm vụ. Vạn nhất ngươi có chuyện gì, ta xem y ngay cả Long quân cũng không muốn làm, chậm trễ chức vị, chờ bị lôi lên Trảm Long Thai đi!”

Chén trà trong tay Yến Chỉ Hoài rung lên, hắn hạ mắt, mở miệng nói: “Như vậy, thái tử điện hạ tới khuyên ta ly khai sao?”

Ngao Lăng nghẹn lời, thở dài một tiếng, suy sụp nói: “Ta vốn là vì chủ ý này mà đến, ta biết Dung Sâm hổ thẹn với ngươi, loại thời điểm này tuyệt đối không cho ngươi rời đi. Nhưng hiện tại gặp được ngươi …… Ai, ta sao nhẫn tâm mở miệng khuyên ngươi rời khỏi y.”

Đã thấy Yến Chỉ Hoài sắp gặp đại nạn, nếu bây giờ rời khỏi nơi này, hắn có năng lực để đi đâu chứ? Đi thì sao, còn không giống như từ từ nhắm hai mắt chờ chết?

Nhưng nếu để Dung Sâm trơ mắt nhìn Yến Chỉ Hoài hồn phi phách tán trước mặt y, vậy Dung Sâm còn không bức điên bản thân a! Vô luận là xuất phát từ tư tâm đối với bạn thân, hay là do chiếu cố muội muội mình đến nay vẫn lưu luyến si mê Dung Sâm, gã cũng không muốn nhìn đến kết cục như vậy.

Yến Chỉ Hoài cười cười: “Thái tử điện hạ một lòng suy nghĩ vì Long quân. Kỳ thật ta ở lại bên y mới thật sự là không có sinh cơ, ngươi tới khuyên ta rời đi nhưng thật ra đã cứu ta.”

Ngao Lăng sửng sốt một chút, vội hỏi: “Thần Quân có cách cứu bản thân sao?”

Yến Chỉ Hoài nhẹ giọng nói: “Thái tử điện hạ, xin ghé tai lại đây.”

Ngao Lăng nghiêng đầu qua, nghe Yến Chỉ Hoài nói hai ba câu xong, liền lộ vẻ vui mừng: “Quả nhiên Thần Quân còn một đường sinh cơ?”

Yến Chỉ Hoài hơi thở gấp, gật đầu: “Nhưng Dung Sâm sợ ta đi tìm tử lộ nên y thiết hạ kết giới, không cho ta rời đi. Y lại không biết nếu ta cứ tiếp tục ở đây, mới chân chính tự tìm tử lộ. May mắn Thái tử điện hạ đúng lúc chạy đến, thỉnh người mang ta ly khai, ta sẽ có nơi đi.”

Ngao Lăng hồ nghi hỏi: “Nếu Dung Sâm trở về không thấy ngươi, chẳng phải sẽ náo loạn đến long trời lở đất sao?”

Yến Chỉ Hoài mỉm cười: “Cái này không cần thái tử điện hạ lo lắng. Ta có biện pháp có thể giấu y được một đoạn thời gian, đợi ta bình an rồi tới gặp y thì tự nhiên mọi chuyện đều ổn.”

Ngao Lăng gật đầu: “Nếu ngươi không sao, Dung Sâm cũng coi như giải quyết được tâm bệnh. Tam muội ta yêu y nhiều năm, một lòng muốn gả cho y, xem ra ngày ta có thể uống rượu mừng cũng không còn xa.” Lại cảm thấy lúc này nhắc đến muội muội gã thì hơi đường đột, vội vàng sửa lời, “Khụ, kỳ thật Dung Sâm, cũng không hẳn vô tình đối với Tam muội ta……”

Yến Chỉ Hoài mỉm cười: “Nếu thực sự có ngày ấy, có lẽ ta sẽ tới uống chùa một ly rượu mừng.”

Ngao Lăng bỗng nhiên thấy thoải mái, nghĩ rằng nếu Yến Chỉ Hoài có thể thuận lợi tục mệnh, Dung Sâm cũng không vì hắn áy náy tự trách nữa, khúc mắc giữa hai người vừa giải xong, Dung Sâm sẽ khôi phục thành Dung Sâm mà gã quen thuộc, chính mình coi như đã giúp một cái đại ân. Đang chuẩn bị thừa dịp Dung Sâm chưa về giúp Yến Chỉ Hoài đi, chợt thấy Yến Chỉ Hoài chậm rãi nâng hai tay kết ấn, không khỏi cả kinh: “Thần Quân muốn làm cái gì?”

Yến Chỉ Hoài nhắm mắt đạm mạc nói: “Lát nữa vô luận thái tử điện hạ nhìn thấy ta làm cái gì cũng không cần kinh hoảng, và ngàn lần không cần ngăn cản ta. Ta nói rồi, chỉ cần giấu Dung Sâm một đoạn thời gian, hết thảy sẽ không phải lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui