Đường Ly Đam Mỹ


Con ngươi lãnh đạm của Thời Khôi khẽ dịch chuyển đi chỗ khác như tránh né điều gì đó.

Ngụy Khiêm bình thường tuy vô tư nhưng cũng rất nhạy bén nhận ra bầu không khí bất ổn này.

Không ai lên tiếng, Ngụy Khiêm cười cười giới thiệu.
"Tôi là Ngụy Khiêm, là bác sĩ của trường đại học Nhất Đại."
"Còn đây là Thời Khôi, Lưu Khang, Ngô Mẫn."
Lần lượt giới thiệu từng người, Ngụy Khiêm đang cố gắng cứu vớt buổi đi chơi với không khí nặng nề này.
"Em biết những bạn này, đều là bạn cấp ba...!Em tên Tạ Hòà Địch."
"Ai thèm làm bạn cấp ba với cậu ta chứ?" Lưu Khang vẫn khó chịu lầm bầm.
Có lẽ ở cấp ba đã sảy ra chuyện gì không vui vẻ với vị khách không mời này, tuy vậy nhưng vẫn không thể làm buổi đi chơi này mất vui được, Ngụy Khiêm khẽ kéo kéo tay nhắc nhở Lưu Khang.

Lưu Khang nghiến răng nói nhỏ vào tai Ngụy Khiêm.
"Còn kéo nữa là ông đây từ Lưu Khang chuyển thành lưu manh đấy tin không?"
Khẩu khí này quả thật là đang rất không vui, Ngụy Khiêm đành thì thầm dỗ ngọt.
"Giữ ý tứ chút, lát tôi mua cho em bánh kem ở tiệm Kerra."
Bánh kem tiệm này ngon nhưng số lượng có hạn rất khó mua, Lưu Khang rất thích bánh ngọt ở tiệm này.

Bắt được điểm yếu của Lưu Khang nên hắn ta nhanh chóng thu phục được người, vì miếng ăn nên cậu nhóc không ngoan kia đành phải ngoan ngoãn ngồi yên.
Cuộc vui gượng gạo được bắt đầu nhưng ba người kia không ai muốn mở lời nhắc đến chuyện sảy ra năm cấp ba, ai nấy đều xem Tạ Hòà Địch là người lạ mà đối đãi.
"Mình nghe nói, nhà Ngô Mẫn đã rút cổ phần ra khỏi Lâm thị...!Sau đó đã được Thời thị thu nhận mở đường cho đầu tư?"

Tạ Hòa Địch ba phần thăm dò bảy phần bắt chuyện.

Ngô Mẫn bình thường nhanh mồm nhanh miệng nhưng đối với chuyện này cô nàng không muốn nhắc đến....!Chuyện này quả thật không mấy vui vẻ bởi vì cô đã suýt chút khiến Đường Ly mang tiếng xấu.
"Chuyện này là của người lớn, chúng ta còn nhỏ không nên bàn đến."
Sau lần Ngô Mẫn ngỏ lời với Đường Ly, một phần muốn giúp Ngô Mẫn dù gì cũng là bạn học bao năm, chín phần còn lại vì không muốn Đường Ly khó xử đi nhờ Tần Vũ giúp đỡ nên Thời Khôi người thừa kế nhà họ Thời đã nói với ba mình giúp đỡ nhà họ Ngô.

Thật may mắn là nhà họ Ngô rất có thực lực nên an an ổn ổn giữ người ở lại.
Cái người tên Tạ Hòà Địch này quả thật không đơn giản chỉ muốn làm bạn với Đường Ly, không hẹn mà gặp cả ba đôi mắt của Thời Khôi, Lưu Khang và Ngô Mẫn va phải nhau.
Không khí gượng gạo lần nữa lặp lại.

Ngô Mẫn lòng thầm mắng.
[Sao cậu ta không mau đi về đi chứ?)
Chỉ có Đường Ly tâm trí đã sớm treo trên người của Tần Vũ không phát giác ra không khí bất ổn ở đây mà thôi.
Môi nhỏ ăn kem dính bên khoé môi.

Thời Khôi tinh tế nhận ra muốn lấy khăn lau hộ, tay chưa chạm môi đã bị
Đường Ly phản ứng, vội nhận khăn trên tay Thời Khôi gật đầu cảm ơn tự lau kem trên miệng mình.
Nụ cười mờ nhạt phản phất trên môi Thời Khôi, Tạ Hòà Địch ngồi đối diện hết thảy đều nhìn thấy hết tất cả.

Ngô Mẫn ngồi giữa đứng ngồi không yên.
"Cục cưng, ăn uống gọn gàng một chút."
Cuộc đi chơi kết thúc không hề vui vẻ.

Ngụy Khiêm bị Lưu Khang lôi đi mua cho bằng được bánh kem ở cửa hiệu
Kerra.

Ngô Mẫn và Thời Khôi về chung đường thuận tiện Ngô Mẫn ghé qua Thời thị để đợi ông Ngô cùng về.
Trước khi về Ngô Mẫn dè dặt kéo Đường Ly dặn dò.

"Cục cưng, nhớ đấy...!Hạn chế tiếp xúc với người này lại."
Học cùng với nhau, Ngô Mẫn biết con người này lòng dạ không đẹp như vẻ bề ngoài.
Mọi người về hết chỉ còn lại Đường Ly cùng Tạ Hòà Địch, cậu ta tỏ vẻ đáng thương.
"Mọi người có vẻ không thích mình...!Tệ thật đấy."
Cậu trai nhỏ xua tay tỏ ý không phải như vậy.

Tạ Hòà Địch cười nhẹ.
"Đi uống với mình một ly không?"
(Mình không biết uống.]

"Không sao.

Chỉ cần ngồi cùng thôi."
Ngẫm nghĩ đến việc về nhà thấy Tần Vũ, bản thân cậu trai nhỏ còn ngượng ngùng vì bị người kia cưỡng hôn thì đành gật đầu đồng ý.
Quán bar xập xình ồn ào, Đường Ly từ nhỏ đến lớn chưa từng đến nơi như thế này nên hơi lạ lẫm sợ hãi.
Tạ Hòà Địch quen thuộc ngồi vào chỗ gọi rượu, nhận lấy ly rượu từ bartender.
"Cho cậu ấy nước trái cây."
Khẽ nháy mắt với bartender, người kia hiểu ý âm thầm pha một ít rượu vào ly nước của Đường Ly, đây là ám hiệu của các khách hàng với nhân viên pha chế, chỉ cần nháy mắt là họ sẽ hiếu người này có ý với người đi cùng của mình, nhân viên pha chế liền tăng độ cồn trong rượu lên để chuốc say đối phương một cách nhanh chóng.
Đường Ly ngây ngô bị chuốc say nằm nhoài lên bàn ngủ.

Cầm lấy điện thoại của Đường Ly, thành thục lấy dấu vân tay mở điện thoại.

Tạ Hoà Địch muốn cài dấu vân tay của mình vào điện thoại của Đường Ly nhưng bất thành, chiếc điện thoại này vậy mà không nhận dấu vân tay khác, tất cả mật khẩu đều chỉ có thể một mình Đường Ly mở nó.
Tần Vũ cũng mất tâm tư vào chiếc điện thoại này của Đường Ly khá nhiều.

Tạ Hòa Địch lần mò số điện thoại của
Tần Vũ mãi không thấy cho đến khi có bóng dáng ai đó quen thuộc bước đến gần.
"A Ly..."
Không ai khác ngoài Tần Vũ.

Hắn lạnh lùng nhìn Tạ Hòa Địch, đuôi mắt không vui hơi nhíu xuống nhìn thấy điện thoại trong tay của Tạ Hoà Địch, cậu ta biết ý trả điện thoại lại cho Tần Vũ, không đợi hắn hỏi cậu ta liền nói.
"Em không vui nên rủ cậu ấy đi uống một chút...!Không ngờ cậu ấy...!Lại say thành ra thế này."
"A Ly không biết uống rượu." Tần Vũ vừa nói vừa dịu dàng bế người lên.
"Em sẽ chú ý cậu ấy hơn...!Lúc nãy em muốn tìm số để gọi cho anh.

Nhưng không nghĩ là cậu ấy không lưu số của anh...!Thấy hai người thật thân thiết...!Vậy mà..."
Câu nói sặc mùi ly gián, Tần Vũ ở thương trường bao lâu không lẽ không nhận ra ý tứ trong lời nói.

"Không cần cậu quản."
Không nói thêm, hắn bế người một mạch đi ra xe.

Vốn định để cho hắn thấy cậu là người đáng tin cậy ở bên cạnh
Đường Ly sẽ có nhiều tín nhiệm, hắn sẽ để ý cậu ta hơn, sau đó có nhiều cơ hội tiếp xúc...!Kế hoạch này cần thời gian lâu dài.

Nhưng không ngờ Tần Vũ đối với Đường Ly một mực tin tưởng còn đối với cậu ta lại bài xích dè chừng như vậy.
"Không sao...!Chỉ là mới khởi đầu nên hơi khó khăn...!Sau này sẽ dễ dàng hơn.

Nhất định không được bỏ cuộc."
Khi sáng Đường Ly bỏ đi, hắn có hỏi Ngụy Khiêm thì biết Đường Ly đang ở cùng nên cũng đôi chút yên tâm đi gặp đối tác, không ngờ lại gặp cậu bạn nhỏ này ở đây say khướt bét nhè.

Điện thoại của Đường Ly vốn được cài định vị trong điện thoại của Tần Vũ nên khi hắn thấy tín hiệu của Đường Ly ở gần, hắn không tin lần mò đi theo liền phát hiện ra bóng dáng quen thuộc kia.
Hắn vốn có tính chiếm hữu cực cao nên một khi biết bản thân mình đã yêu Đường Ly thì một mực muốn đem người kia đặt dưới mí mắt ngày ngày quan sát mới yên tâm, thế nhưng hắn thừa biết Đường Ly sợ hắn nên hắn đành phải thu hồi tâm tư cẩn thận mà bảo hộ để đứa trẻ nhà hắn không bị kinh hãi.
Bé con ngốc nghếch chỉ sợ hắn, đề phòng hắn là giỏi, còn đối với người cần dè chừng thì lại không có một chút tâm tư đề phòng.
Phương Từ vội vội vàng vàng mở cửa xe.

"Chuyện gì đang sảy ra vậy nè? Đường Ly cũng biết đi quán bar uống đến say khướt?"
Như không tin vào mắt mình Phương Từ bàng hoàng đứng mở cửa xe, đặt người vào bên trong, Tần Vũ đi vòng qua bên kia cũng leo vào ngồi ở ghế sau.
Trợ lý nhỏ như chú lật đật ngồi vào ghế tài xế lái xe về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận