Đường Ly Đam Mỹ


"Vậy phải làm sao?" Trong lời nói thể hiện phần nào sự gấp gáp của Tần Vũ.
"Không quá nguy hiểm, về sau cậu ấy sức khỏe tốt lên sẽ làm phẫu thuật một lần nữa."
"Thật sự không sao?"
"Đúng vậy, yên tâm đưa người về nhà đi."
Ngụy Khiêm vỗ vai hắn, Tần Vũ lúc này đi đến phòng bệnh đón người.

Đường Ly lúc này đang ngồi bối rối trong phòng nhìn đồ đạc ngổn ngang không biết phải làm sao, tay của cậu đã bị bó một cánh thật sự bất tiện không làm gì được.
Tầm mắt quét quanh phòng một lượt rơi vào người đang ngồi trên giường, Đường Ly có chút né tránh ánh mắt ấy.

Tần Vũ cũng nhận thấy điều đó, cũng không cưỡng ép mà thu hồi tầm mắt, đi đến bên cạnh thành thạo thu dọn đồ.
Lúc này Đường Ly có vẻ đứng ngồi không yên tay chân cứ thấp thỏm nhặt đồ, hắn biết cậu là đang ngại không muốn để hắn một mình thu dọn, hắn nhìn người kia bức quá tặc lưỡi ra lệnh.
"Đừng náo."
Thấy người kia dừng tay ngồi yên, hắn hài lòng vẻ mặt có điểm cười nhẹ.
"Để yên tôi dọn, đừng làm loạn lên."
Đường Ly đôi mắt to tròn nhìn hắn mím môi chấp thuận ngồi yên, Tần Vũ cảm thấy vẻ mặt cậu hiện tại như đứa trẻ làm sai bị phụ huynh trách phạt, lòng hắn như ăn phải kẹo bông ngọt đến sâu răng.
Đồ thu dọn xong xuôi, Tần Vũ đưa người ra xe mang về nhà.

Vừa bước ra khỏi xe, Đường Ly lòng trào dân sự sợ hãi, bước chân vô thức lùi một bước, cậu theo bản năng muốn trốn tránh mà quay mặt đi muốn chạy.

Vừa quay ra sau liền thấy hai người vệ sĩ nghiêm nghị sừng sững đứng sau lưng tự lúc nào.
"Muốn trốn?" Tần Vũ như có như không lời nói mang ý không vui hỏi.

Tay hắn không chút nhân nhượng chạm vào vai Đường Ly mang người xoay lại, đặt người đứng ngang hàng với mình.

Nhận thấy Đường Ly có chút run rẩy, hắn cũng không vui cúi xuống cùng tầm mắt với cái người thấp hơn hắn cái đầu, đem mặt cả hai hướng về ngôi biệt thự trước mắt nói.
"Bắt đầu từ bây giờ, đây là nhà cậu.

Và cậu phải sống ở đây vĩnh viễn, không được rời khỏi đây..."
Hắn quay nhẹ sang tai của cậu thì thầm.

"...!Dù chỉ là nửa bước.

Nếu không...!Tôi sẽ đem chân cậu thả xuống hồ làm thức ăn cho cá."
Tần Vũ chỉ vào hồ cá bên cạnh, Đường Ly lúc này run còn mạnh mẽ hơn khi nãy.

Chân cũng như bị đóng băng không bước đi nỗi nữa, chưa vào nhà nhưng đã bị hù doạ thành ra như vậy.
Tần Vũ nhìn người bị mình hù doạ đến thất thần thấy cũng hơi quá rồi.

Đường Ly ngây người thấy Bạch Hựu quản gia đi đến như thấy vị cứu tinh vội vội vàng vàng chạy đến.

Bạch Hựu cũng không từ chối đưa tay đón lấy cậu, ông mừng rỡ nhìn cậu một vòng vui vẻ nói.
"Không sao, không sao rồi, cậu Đường vẫn khoẻ mạnh."
Bạch Hựu nắm lấy bàn tay phải của cậu mà vỗ vỗ.
"Ba tháng sau đưa cậu ta đi tháo băng tay, ông nhớ ghi chú lại đề phòng tôi quên việc này."
Tần Vũ nói xong nhìn sang Đường Ly, cậu vẫn như cũ nép sang người của quản gia để trốn tránh hắn.

Đôi mắt không vui khẽ nhíu lại, bình thường đã sợ, hiện tại vừa bị hắn hù doạ xong nỗi sợ còn lớn hơn.
"Sắp xếp chỗ ở cho cậu ta.

Chỗ nào thuận tiện quan sát đề phòng người bỏ trốn."
Nói xong lên xe đi đến công ty, Bạch Hựu vỗ vỗ tay cậu cũng đưa người vào trong nhà.

Hôm qua Tần Vũ cũng đã gọi về kêu ông dọn dẹp phòng cho Đường Ly, phòng cậu ở cũng thuận tiện ở dưới lầu, đối diện phòng ngủ của Tần Vũ chỉ khác chỗ phòng hắn ở trên lầu còn cậu thì dưới lầu.

Theo như ý của hắn, chỉ cần hắn vừa mở cửa ra liền thấy được phòng cậu.
Ngơ ngác nhìn xung quanh, căn phòng này thật lớn thật xa hoa.

Đường Ly có chút mơ hồ kéo kéo tay quản gia Bạch.


Bạch Hựu cũng có nghe qua tình hình của cậu bèn hiểu ý đưa điện thoại của mình cho Đường Ly, cậu gõ một dòng.
[ Bác có nhầm lẫn gì không? Phòng này thật quá sang trọng rồi?]
Bạch Hựu cười hiền từ.

"Đứa trẻ này thật quá khiêm nhường, không sang trọng cũng không nhầm lẫn.

Là cậu chủ kêu tôi chuẩn bị."
Đường Ly ngây ngất lễ phép trả điện thoại lại cho ông.
"Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi gọi người vào sắp xếp đồ đạc giúp cậu."
Đường Ly tỏ ý từ chối nhưng Bạch Hựu nhìn tay cậu rồi nói.

"Thật sự cần, tay của cậu không tiện hoạt động."
Bạch Hựu cười với cậu rồi đi ra ngoài, Đường Ly nhìn theo ngây ngốc rồi cũng thật sự nhận ra bản thân hiện tại làm gì cũng không tiện, càng làm càng phiền phức cho mọi người.

Đường Ly ảm đạm ngả người xuống giường nhìn đâm chiêu, mệt mỏi thiếp đi.
Đến tầm chiều tối Đường Ly mon men đi theo Bạch Hựu ra ngoài phòng ăn, nhìn các món trên bàn Đường Ly có vẻ cậu hơi không muốn ăn.
"Cậu chủ gọi bảo tôi chuẩn bị bữa tối cho cậu, cậu xem ngồi vào bàn ăn đi.

Lát nữa cậu chủ về sẽ ăn sau."
Đường Ly thật sự không muốn ăn các món này, lâu ngày trong bệnh viện ăn cháo bản thân cậu đã ngán đến tận cổ rồi.

Hiện tại cậu rất thèm một thứ, quản gia nhìn Đường Ly như muốn nói gì đó bèn nhanh chóng đưa điện thoại cho cậu.
[Có thể cho con ăn mì tôm không?]
Bạch Hựu đọc một dòng, ông khẩn trương từ chối.

"Tiểu tổ tông ơi, cậu vừa xuất viện, ăn mì tôm...!Không được."

[Một hôm thôi, không sao.

Được không?]
Nét mặt quản gia có chút biến hoá, đang suy nghĩ đắn đo, Đường Ly sợ không thuyết phục được vội bổ sung thêm.
[Hôm nay thôi, con sẽ không ăn nữa.]
Quản gia cân đo đông đếm một hồi cũng đành chấp thuận cho cậu ăn một hôm.

Đường Ly vui vẻ ngồi vào bàn ăn, thật sự cậu thèm món mì tôm này rất lâu rồi.
Năm phút sau món mì ra đến bàn ăn, vừa ngửi mùi thôi là miệng Đường Ly đã nuốc một ngụm nước bọt.

Thật sự rất thơm, bụng cậu cồn cào không chịu được, vội vã tay cậu cầm đũa lên.
Thấy đứa trẻ nọ háo hức đòi ăn Bạch Hựu cũng vui lây.

"Cẩn thận nóng."
Ông sợ đứa trẻ kia vội ăn sẽ bị bỏng liền nhắc nhở hai câu rồi cũng quay đi chỗ khác làm việc để cậu tự nhiên mà dùng bửa.

Vừa mới ăn được hai ngụm mì thì phía trên đỉnh đầu Đường Ly truyền đến một giọng nói mang hàn khí nặng nề.
"Ngon không?"
Linh cảm chẳng lành, Đường Ly quay lại thấy Tần Vũ đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào.
"Tôi đã cho phép cậu ăn những thứ này chưa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận