Ánh mắt Trình Phóng nhìn chằm chằm vào chỗ Minh Hạnh té ngã ngày hôm đó.
Trong đầu hiện lên cảnh cô ngã.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân hình Minh Hạnh nhỏ nhắn, lúc ngã bóng lưng điềm đạm đáng yêu, nước mưa rơi tí tách từ trán rơi xuống cổ thon dài.
Xinh đẹp đến mức khiến người ta điên cuồng rung động.
Nhưng cũng rất đau lòng.
Trình Phóng chưa từng nghĩ rằng bản thân có thể thay đổi như này.
Chỉ là cảnh cô ngã lại có thể nhớ lâu đến vậy.
Bây giờ anh đang san phẳng những ổ gà lồi lõm đã nhiều năm không tu sửa.
Cho dù cô đi vào chỗ đó cũng sẽ không dễ dàng ngã như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Phóng thấy bản thân mình không được coi trọng.
Minh Hạnh vốn không hề coi trọng anh, tránh anh giống như tránh ôn thần, anh lại không biết xấu hổ tiến về phía trước.
Cũng không hy vọng xa vời cái gì.
Chỉ là anh thật sự muốn bảo vệ cô.
Lúc Giang An Ngữ nói xong, Trình Phóng mới thu hồi ánh mắt.
Thoáng chốc lấy lại tinh thần.
Anh khẽ nhíu mày, lúc này mới phản ứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn Giang An Ngữ.
Nghe thấy cô nói mấy câu, nhưng không nghe rõ.
Giang An Ngữ đứng trước mặt anh, nói những lời bản thân đã kìm nén rất lâu, ngón tay đan chặt vào nhau, đầu óc căng thẳng sắp thiếu oxy.
“Cậu muốn đến thành phố nào học đại học?” Giang An Ngữ nhìn thấy anh không nói gì, lại lấy dũng khí hỏi thêm một câu.
“Tôi không học đại học.” Trình Phóng gần như không muốn nhắc đến vấn đề này, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
“Vậy…” Giang An Ngữ đột nhiên có phần ngượng ngùng, lời đến bên miệng lại úp úp mở mở rất lâu: “Tôi…”
Hồi lâu cũng không biết nên nói gì.
Một cô gái có thể phá vỡ ranh giới để tỏ tình, như vậy đã là chuyện rất hiếm có rất dũng cảm rồi.
Chỉ là… xem ra Trình Phóng hoàn toàn không muốn chú ý đến cô.
Lúc này, cuối cùng Trình Phóng đã nghĩ ra cô vừa nói cái gì.
“Tôi có người mình thích rồi.” Anh trực tiếp mở miệng nói.
Nói xong, anh cúi đầu thu dọn đồ đạc trên đất.
Trong lòng Giang An Ngữ lộp bộp, khóe môi cứng ngắc, sửng sốt tại chỗ, trong chốc lát cảm xúc phức tạp không rõ ràng.
Cô cong khóe môi lên, tựa như nhất thời đại não không thể điều khiển được sự vận động của cơ bắp, cảm xúc buồn bã trong phút chốc lan ra, gặm nhấm cả đáy lòng.
Không có lời nào buồn bằng chính tai nghe được lời nói này.
Không phải cô chắc chắn phải được cái gì, chỉ là trong lòng luôn muốn cho mình một hy vọng.
Thích một người thích lâu giống như một giấc mộng, càng ngửa mặt trông lên thì càng muốn tới gần.
“Là… Minh Hạnh sao?” Cô dò hỏi.
Trình Phóng không do dự liền gật đầu.
Giang An Ngữ miễn cưỡng mỉm cười, chỉ cảm thấy bây giờ mình đang ở trong tình cảnh xấu hổ lúng túng khác thường.
“Cô giáo Minh rất đẹp, cũng rất ưu tú.” Giọng cô đang run run, ngón tay bị bản thân nắm đến trắng bệch, lộ ra dấu vết thật sâu.
Vì vậy mấy tin đồn đó đều là thật.
“Vậy… Tôi không làm phiền cậu nữa.” Giang An Ngữ nói xong, vội vàng xoay người rời đi.
Bóng lưng bối rối, giống như chạy trối chết.
…
Tháng sáu yên lặng trôi qua, trong nháy mắt chỉ còn lại hai ngày cuối tháng.
Mỗi buổi tối Trình Phóng đều đón Minh Hạnh tan học, mặc kệ gió mưa.
Minh Hạnh không thể thay đổi được anh, cũng không làm sao trốn anh được, thế là chỉ có thể coi anh như không khí, bản thân sống bình yên vô sự.
Nhưng một chuyện khiến cô kinh ngạc chính là con đường thường đi kia không biết từ hôm nào đã được sửa bằng phẳng rồi.
Cho dù mưa cũng sẽ không khó đi.
Tiện hơn rất nhiều.
Ngày cuối cùng của tháng sáu, cũng vừa hay là thứ sáu, sắp được nghỉ hai ngày nghỉ.
Minh Hạnh hiếm khi ra khỏi cổng trường từ sớm.
Cô đứng ở cửa nhìn xung quanh, Trình Phóng không có ở đây, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Minh Hạnh.” Ngay chính lúc này, ở cổng có người gọi cô.
Là âm thanh rất quen thuộc.
Minh Hạnh ngờ vực nhìn qua hướng có âm thanh.
Lúc nhìn thấy người, hai mắt cô mở to, kinh ngạc nói: “Lộ Tuyển?”
“Sao cậu lại ở đây?”
Lộ Tuyển cao một mét tám, diện mạo trắng trẻo sạch sẽ, đứng trong đám người quả thật nổi bật giữa đám đông
“Có việc gần đây, đi ngang qua, tới thăm cậu.” Lộ Tuyển cười nhát, quan sát cô một hồi: “Không phải nói rất khổ cực ư? Sao lại còn béo lên?”
Lời Lộ Tuyển nói, Minh Hạnh không nghi ngờ là giả, con ngươi co rút lại, cô hỏi: “Thật sự béo lên sao?”
“Lừa cậu đó.” Lộ Tuyển quay đầu, bật cười.
Mới có nửa tháng không gặp, đến cả Lộ Tuyển cũng biết lừa người.
Minh Hạnh nhíu mày, quay đầu nhìn anh, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ánh mắt Lộ Tuyển u ám, nhấc chân đi về phía trước: “Vừa đi vừa nói.”
Minh Hạnh chỉ cảm thấy tò mò.
Cô cảm thấy Lộ Tuyển có gì đó không đúng.
Đã đi được một đoạn, Lộ Tuyển không hề mở miệng, đột nhiên anh nặng nề mở miệng: “Tớ rất khó khiến người ta thích đúng không?”
Không đợi Minh Hạnh trả lời, anh lại nói: “Là quá buồn chán hay miệng lưỡi không ngọt?”
Cái này…
Minh Hạnh mím khóe môi, khéo léo nói: “Tớ không biết.”
Nói xong cô lại lập tức nói thêm: “Nhưng tớ biết Kiều Kiều cũng không thích người nói nhiều.”
Minh Hạnh chưa từng yêu đương, cô không hiểu chuyện giữa nam nữ, nhưng chỉ có duy nhất một điểm đó là cô rất hiểu Kiều Kiều.
Lộ Tuyển nói: “Nhưng cô ấy không để ý tớ.”
Minh Hạnh nghĩ ngợi một chút: “Có thể cậu chọc giận cậu ấy rồi.”
Hai người đang nói chuyện về vấn đề thích hay không thích này rõ ràng có hơi buồn cười.
Suy cho cùng thì kẻ tám lạng người nửa cân, không ai mạnh hơn ai.
“Cậu từ xa đến đây là để hỏi cái này hả?” Minh Hạnh cuối cùng không nhịn được hỏi: “Wechat hoặc điện thoại cũng được mà.”
“Không phải.” Lộ Tuyển phủ nhận: “Thật sự là đi ngang qua.”
Đi ngang qua tiện vào thăm cô.
Không phải từ xa đi tới.
Lời của Lộ Tuyển nói liền giống đầu gỗ.
Kiều Kiều đã từng than phiền với Minh Hạnh, nói Lộ Tuyển mắt mù với khuôn mặt này, là trai thẳng não thẳng, thành một đường, mãi mãi cũng sẽ không hiểu thế nào là lãng mạn và trái tim thiếu nữ.
Kiều Kiều là thiếu nữ có tính hình thức rất mạnh mẽ, trong lòng luôn tồn tại bong bóng màu hồng.
Mà Lộ Tuyển lại cực kỳ đầu gỗ.
Vì vậy Kiều Kiều có quá nhiều thất vọng với Lộ Tuyển.
“Nếu quả thực cần thiết, nên biết dỗ dành người ta một chút.” Minh Hạnh cũng nói lung tung, lời cô nói cảm thấy không đúng, vẫn là đừng dẫn dắt người khác đến sai lầm.
Thôi vậy, không nói chuyện này nữa.
“Vậy tối nay cậu ở đây hay là?” Minh Hạnh hỏi anh.
“Không, tối tớ đi rồi.” Lộ Tuyển nói: “Không phiền cậu đâu.”
Minh Hạnh nghĩ, muốn phiền cũng không phiền được, bản thân cô ở một nơi thế này, còn gặp nhiều khó khăn.
“Đúng rồi, tớ còn mang cho cậu chút đồ ăn, đợi lát nữa đưa cậu.”
Lộ Tuyển ngừng một chút, lại nói: “Tớ mua theo khẩu vị của Kiều Kiều.”
Minh Hạnh mỉm cười, gật đầu nói: “Cảm ơn cậu.”
Dù sao thì khẩu vị của cô và Kiều Kiều cũng khá giống nhau.
Khi hai người nói chuyện, Phùng Dụ vẫn đứng nhìn ở phía sau.
Từ lúc ra khỏi cổng trường học đến giờ, cậu đã lặng lẽ đi theo được một lúc.
Chỉ thấy họ cười cười nói nói nói, tay cũng chạm nhau, xem ra quan hệ rất tốt.
Phùng Dụ không thể không nghĩ nhiều.
Cậu ta nhíu chặt mày, lặng lẽ thương lượng với Lý Thụy.
“Cậu nói xem có cần báo với anh Phóng không?”
Anh Phóng chỉ nói bọn họ quản lý tốt kỷ luật trong lớp, không có chuyện gì thì đừng làm loạn, chứ không nói để bọn họ thông báo tin tức.
Phùng Dụ gãi đầu, do dự không xác định, nghĩ ngợi một lúc: “Hay là cứ nói một câu đi.”
Để anh Phóng có cảnh giác mới được.
“Đi đi đi, đừng nhìn nữa.” Thấy Lý Thụy vẫn đang nhìn về phía trước, Phùng Dụ gõ đầu cậu ta, trực tiếp kéo người đi.
“Tao phải đi tìm anh Phóng.”