Lục Nghiên loay hoay lấy điện thoại muốn gọi cho Đinh Nhất Kỳ, còn chưa kịp ấn gọi đã bị cái tên nào đó giựt chiếc điện thoại khỏi tay cô.
"Sếp tổng làm sao vậy, điện thoại của tôi mà?"
Không hiểu sao, khi từ "sếp tổng" cất lên từ miệng của Lục Nghiên, anh lại nghe đau tai một cách lạ, rõ ràng là đúng phận sự, nhưng Lục Nghiên gọi anh lại thấy rất chói tai, nghe xa cách quá.
Trong lòng Dịch Gia Húc khó chịu, anh cau mày, chẳng hiểu bản thân khó chịu vì điều gì, nhưng rồi lại cất giọng nói khó Lục Nghiên.
"Ăn cùng tôi thì không được phép dùng điện thoại!"
Vô lý! rõ ràng rất vô lý, cái lý do gì mà rất lãng xẹt.
Lục Nghiên lặng câm, cô cũng thôi không đôi co thêm với anh làm gì, đang ở tập đoàn lời sếp nói thì phải nghe theo.
Nhưng ở nhà...cô cũng vẫn nghe theo lời anh mà?
Lục Nghiên tự nghĩ rồi tự đánh vào đầu, dạo này cô cứ suy nghĩ lung tung, thật phiền phức!
Lần này lại thất hứa với cậu nhỏ, lần sau đành bù đắp thêm vậy!
Trên bàn lúc này bày biện rất nhiều đồ ăn ngon, cũng là lần đầu tiên Lục Nghiên được tận mắt nhìn thấy sau 3 năm làm việc ở đây.
Tuy rằng kết hôn với anh được 2 năm hơn, nhưng cô chưa từng được vào đây ăn cùng anh.
Hôm nay cũng là lần duy nhất!
"Ở đó trố mắt làm gì, không lo ăn đi!"
Lục Nghiên bay giờ mới quay về thực tại, lòng cô có chút rung rung, ánh mắt cô nhìn anh chất chứa cả một tình yêu to lớn.
Có phải anh đang quan tâm cô không? Hay cô lại nghĩ nhiều?
Muốn được sự quan tâm của anh, cũng rất khó.
Phải! đã hai năm trôi qua, nếu anh quan tâm cô, thì lúc trước đã quan tâm cô rồi, cần gì đến bây giờ! Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ trong lòng cô luôn thắp sáng lên một niềm tin nho nhỏ, một sự chờ đợi, mong chờ không biết tới bao giờ mới được đáp trả.
Lục Nghiên động đũa, cô cố gắng ăn hết bát cơm, tuy hôm nay được ăn cùng anh, nhưng mùi vị thức ăn bây giờ cô chẳng thấy ngon, là do tâm trạng ư?
Biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt Lục Nghiên, Dịch Gia Húc đều thu hết vào tầm mắt.
Anh tỏ ra như không thấy gì, vô tư mà ngồi ăn.
Có phải anh đang vô tư, bất cần quá không?
Một lúc sau, cả hai cũng hoàn thành xong bữa trưa, anh và cô chia ra cảm xúc hai cực đối nghịch.
Anh khó chịu! cô khó chấp nhận!
"Ăn xong rồi, tôi xin phép đi xuống làm tiếp nhiệm vụ."
Dịch Gia Húc ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, trên tay còn đang cầm thêm điếu thuốc lá.
"Thuốc lá không t..." Lục Nghiên vô thức muốn khuyên nhủ anh, nhưng còn chưa nói dứt câu, cô đã ngưng không nói tiếp! Vì sao ư! Vì lần nào câu nói này thốt lên, chỉ nhìn được một ánh mắt liếc qua của anh.
Lòng lại nặng nề, nhưng cô tự phải trấn tĩnh bản thân để vượt qua mà đối mặt hằng ngày.
"Ừm!"
Anh không nhìn lấy Lục Nghiên một cái, chỉ trầm giọng mà nói được một chữ ngắn gọn.
"Vâng!" Cô quay người lại, đi về phía cửa.
Cửa phòng đóng lại cảm xúc của cả hai lúc này mới quay lại là chính bản thân mình.
Dịch Gia Húc vô thức nhìn về hướng cửa, nơi mà Lục Nghiên vừa đi ra, anh dụi tắt điếu thuốc lá, lưng ngã ra sau ghế, tay kề lên trán, không biết anh đang nghĩ ngợi gì.
Lục Nghiên rời khỏi phòng sếp tổng, cô nhanh chóng lấy lại cảm xúc tích cực hết mức có thể.
Bước chân vào phòng làm việc liền ập đến một luồng khí lạnh bao trùm lấy cô.
"Chị Nghiên!"
Rồi xong, cô nhém quên mất, vừa rồi đã cho cậu nhỏ leo cây.
Lục Nghiên nở một nụ cười sượng trân, nhẹ giọng mà đánh chuyển hướng khác.
"Chị đây! vừa rồi là do có việc đột xuất nên không kịp thông báo với em, chị xin lỗi nha, hôm khác chị lại đi ăn cùng em sau nhé!"
Đinh Nhất Kỳ mặt mày trù ụ, có vẻ như đang hờn dỗi, cậu không nhanh không chậm cất giọng:
"Được rồi, thứ lỗi cho sự thất hứa lần này! lần sau phải bù gấp đôi đấy nhé!"
"Được...được."
Qua được ải này, Lục Nghiên cũng khỏe trong người không ít, vẫn còn hên là mọi người không tò mò chuyện cô lên đó lâu như vậy.
Trên văn phòng Tổng Giám đốc, Lục Nghiên vừa đi thì Phó Giám đốc liền tới.
"Nè Húc, cậu xem cái này đi, đảm bảo bao chất lượng."
"Đây là tập đoàn, xưng hô cho đúng vào."
Tần Hiển Văn mặt mày cau có, nhăn nheo vì bị anh chấn chỉnh cách xưng hô đúng mực.
"Rồi rồi, sếp tổng đây mau xem cái này đi."
Không biết là thứ gì mà Tần Hiển Văn phải chạy sang đây để mà đưa cho anh coi.
"Thấy sao, ổn mà đúng không? Cuối tuần nhập!"
Dịch Gia Húc anh tức điên, hai mắt nhắm nghiền, ném điện thoại lên bàn, sau một lúc mới nói:
"Tần Hiển Văn! cậu đây là đang quá rảnh, công việc đang ít lắm đúng không?"
"Cậu nhìn xem, đây đang là giờ làm việc, cậu chạy sang đây, rồi bàn việc nhập hàng lô rượu đó?"
Mà thật sự anh mắng Tần Hiển Văn cũng không sai đâu, cái tật hay làm truyện không liên quan, tối ngày cứ mà bị mắng.
"Đâu có, tôi đây làm việc vất vả lắm đấy! vừa hoàn thành xong mới chạy sang đây, thậm chí còn chưa kịp ăn trưa nữa cơ."
"Thế là tôi trách nhầm cậu à?"
"Không! Mà cũng đúng! nói chung là thôi bỏ qua đi, tôi về phòng làm nốt công việc."
Dịch Gia Húc "..." ??
Hình như chơi thân quá nên sinh ra tật nhây, nhoi đúng không?
Phải! Dù gì Dịch Gia Húc và Tần Hiển Văn cả hai cũng chơi thân từ nhỏ, nên một chút tật nhỏ này cũng bình thường thôi.
Tần Hiển Văn tính tình cứ mà nhây nhây thế đấy, nhưng làm việc hiệu quả và hiệu suất vô cùng cao đấy nha..