Đường Mây Trong Gió


"Aaa...aaa tên khốn kiếp."
"Nhanh nữa không cưng! Phê lắm đúng không?"
Lục Nghi rên rỉ, cơn khoái cảm lên đến tận đỉnh.
Tà dục! quả là tà dục mà!
Lục Nghi nghĩ: "Tao cho mày chơi lần cuối, đến khi nó mất hết tất cả, tạo cho mày đi gặp con gái mẹ mày thằng khốn!"
Quấn quýt triền miên không dứt, mùi thuốc kích dục lang tỏ thật kinh tởm.
[.....]
"Phạm Duy Quân, anh không được đi!"
Phong Tuyết chạy theo phía sau lưng, cố đưa cái giọng vừa khóc ra gọi anh đứng lại.
"Phong Tuyết, em còn nhỏ, đừng cố chấp như vậy, anh không muốn tổn thương em, em hiểu không? Từ bỏ đoạn tình này đi em!"
Phạm Duy Quân đưa giọng giải thích, khuyên nhủ.
"Em không biết...hức...em thích anh là thật! PHẠM DUY QUÂN! em yêu anh! anh hiểu không hả?"
Phong Tuyết cố chấp, cô thật sự thích anh lâu lắm rồi, cô biết vị trí của cô trong lòng anh chưa từng có, nhưng cô mặc kệ, yêu anh là yêu anh, cô vẫn sẽ kiên trì tiếp.Phạm Duy Quân đau đầu, anh không biết nên nói sao cho Phong Tuyết hiểu! Anh không muốn thêm một người bị tổn thương! Giống anh suy tình rồi lại khổ.


Em ấy còn nhỏ, tương lai lại rất sáng.
"Phong Tuyết nghe anh nói, em đừng đặt tình yêu vào anh nữa, em hiểu không? Sẽ không có kết quả tốt!"
"Em mặc kệ, anh không yêu em, vậy cứ để em yêu anh, anh đừng né tránh em, như vậy em mới tổn thương hơn đó, anh biết không...hức.
Phong Tuyết khóc, nơi trái tim nhói đau, đâu phải lần đầu cô nói lời yêu với anh đâu, lần nào anh cũng né cô, gặp là né là chạy."Được rồi, ngoan! Đừng khóc!"
Phạm Duy Quân cảm thấy rất có lỗi, anh lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má Phong Tuyết, giọng ôn dịu:
"Được rồi, anh đưa em về nhà, ngoan, đừng khóc!"
Phong Tuyết sụt sùi hít mũi, đôi mắt đỏ hoe, ươn ướt nước mắt, nhìn cô nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, ai lại nở nặng lời từ chối tiếp đây.Lại là tình yêu đơn phương...
Mộ Kim Thuần ngáp ngắn ngáp dài, cô chưa muốn đi ngủ, đồng hồ đã điểm hơn 04 giờ sáng.

Lăn qua lăn lại trên chiếc nệm mềm ấm.
"Kim Thuần ơi Kim Thuần, mày bị khùng rồi đúng không hả, tự nhiên lại nhớ người ta là sao? Trời ơi!"
Lại vò đầu bứt tóc, khó hiểu trong lòng.

Trong đầu cô lại lóe lên một ý nghĩ:
"Ở không thì chán nhỉ! Thằng Húc nó không đưa lại địa chỉ thì mình tự mò tìm! Dù sao cũng ở cùng một khu này, một ngày không lẽ không tìm ra hay sao?"
Quăng cái điện thoại ra niệm, Mộ Kim Thuần lon ton đi vào vệ sinh cá nhân, thức luôn chỉ ngủ gì tầm này nữa.
Tâm trạng không tốt, sáng sớm thức giấc cũng không mấy năng lượng, Lục Nghiên tỉnh giấc, mi mắt nặng trĩu, cô sớm đã không còn nằm trong vòng tay của anh, anh lại rời đi lúc nào mà cô không hề hay biết.
Cô lê bước cái thân mệt mỏi, uể oải trong người, tâm trạng mới ban sáng đã tuột xuống dưới cùng, không có năng lượng làm việc.
Lục Nghiên thấy cô ngày một không ổn, chẳng thể lái xe nổi mà đi, ngồi trên bàn ăn, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng không quá lộ liễu."Cô chủ! Cô vẫn ổn đó chứ!"
"Tôi không sao, chỉ hơi thấy mệt mỏi trong người một chút!"
"Công việc của ngày hôm nay quan trọng không cô? Nếu không quan trọng, hay cô xin nghỉ phép một ngày đi, sức khỏe quan trọng hơn."
Chị Thanh lo lắng ra mặt, nhìn Lục Nghiên đến cầm đũa ăn cũng không nổi, lấy đâu năng lượng mà làm việc.

Lục Nghiên ngẫm nghĩ, thấy chị nói cũng đúng.
"Ừm, vậy tôi xin nghỉ một hôm."
"Sức khỏe quan trọng nhất, cô không ổn chỗ nào cứ gọi tôi nhé, nếu cần tôi sẽ gọi bác sĩ Vân đến!"
"Tạm thời không cần đâu, có gì tôi sẽ gọi chị, chị đừng quá lo lắng."
Lục Nghiên một lúc cũng gọi đến tập đoàn xin nghỉ phép một hôm, hôm nay thật đuối, bữa sáng nuốt không trôi, đi dạo quanh nhà cho thông thoáng một lúc, Lục Nghiên lại buồn ngủ.
Cô lê cái thân không một miếng sức, nằm trên nệm êm ái, rồi chìm vào giấc ngủ không hay.
Tập đoàn Hoa Thiên.
Dịch Gia Húc đang cắm đầu cắm cổ vào cái đống hồ sơ duyệt ký chất đầy ra bàn, ngày mới mở đầu lại nhiều đến không đếm xuể.
"Reng reng."Tiếng chuông điện thoại kéo anh ra khỏi sự tập trung, cầm điện thoại lên anh nối máy:
"Nói!"
- Không có căng thẳng nha, làm gì mà cộc lốc vậy?
"Tôi đang làm việc, cậu muốn nói gì thì nhanh, tôi không dư dả thời gian"
- Huh! Tôi báo cho cậu một vài tin tức quan trọng, nghe không thì bảo?
"Nói thì nói, không nói thì thôi! Vòng vo!"
Tần Hiển Văn ".." Anh em tốt có khác, nói chuyện cũng không nể nang chút nào.
- Ây...Về việc rắc rối của vợ cậu.


Cái hôm tăng ca về muộn, camera ẩn của chúng ta nhận thấy lúc Lục Nghiên rời khỏi phòng, có người đến bàn làm việc lấy đi chìa khóa xe!
Dịch Gia Húc cau mày, hóa ra là bị người ta giấu đi, vậy anh lại mắng cô.
- Còn nữa, ban ngày làm việc, họp ban hôm qua về vụ việc tố cáo ban nhân sự lạm dụng, không trung thực..mấy đống tài liệu đó đều không đúng.

Lỗi sai ở mỗi trang mà ban tiếp thị đưa ra đều có dấu vết của việc sao chép in lỗi.
- Tôi cố gắng từ đêm qua đến giờ đó, nhanh hết mức rồi, Lục Nghiên, vợ cậu không làm sai gì cả, ban tiếp thị mới là ban không trung thực, khai báo thông tin sai, nhầm mục đích gì thì chắc cậu cũng hiểu rồi đó, hết việc!
Dịch Gia Húc lặng thinh, sự thật đã rành rành ra đó còn gì, Tần Hiển Văn đã tra xuất thì không sai vào đâu được.Hoàng Thiên Trúc
"Ừm, cảm ơn!"
- Lo mà giải quyết ổn thỏa đi, đừng để vợ cậu ôm thêm ấm ức.
Tắt máy, Dịch Gia Húc ngồi ngẫm nghĩ, anh thật không tốt, không hiểu cô gì cả! 2 năm trước cũng vậy, hiện tại vẫn vậy!
"Lục Nghiên, tôi sai rồi đúng không?"
"Cô thật khó hiểu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận