Đường Mây Trong Gió


⚠Chương chứa H+ lưu ý trước khi đọc.
Một lần nữa, anh đặt xuống môi Lục Nghiên một nụ hôn cuồng nhiệt, lần này anh muốn cô, thật sự không nhịn được nữa!
Hơn 1 năm nay, anh chưa từng động đến cơ thể cô, chỉ một lần duy nhất vào năm hai người kết hôn.

Đến thời điểm hiện tại, nhiều lần chỉ dừng lại ở mức hôn là xong, không phải vì không được, mà vì anh đã áp chế cơn dục vọng của bản thân, điều tiết hết mức có thể, nhưng lần này không kiềm được nữa rồi.
"Ưm...buông ra."
Hai hàng nước mắt lăn dài xuống, Lục Nghiên khóc vì anh không hiểu cô, lại đột ngột như vậy, chẳng một lí do, cô không muốn như vậy.
Lòng cô đau một, lòng anh lại đau mười, chẳng biết phải nên làm gì tiếp theo, khó chịu, dục vọng cháy trong người, hòa vào men rượu đã thấm sâu, làm đầu óc anh ngày một không tỉnh táo.
"Dịch Gia Húc anh buông ra, anh không được như vậy...hức..."
Mặc dù có phản kháng, nhưng lời nói Lục Nghiên anh đều bỏ ngoài tai, lúc này từng câu từng chữ của cô cứ như thúc giục con mãnh thú trong anh hơn.
"Im đi, sao vẫn thích nói nhiều như vậy!"
Anh đảo mắt, dời tầm ngắm di chuyển xuống chiếc cổ trắng noãn của Lục Nghiên, hạ đầu xuống, anh mút lấy nơi cổ, di chuyển dài xuống bên dưới nơi đôi gò bông đang lượn lờ nhấp nhô theo từng nhịp thở.
Những nơi anh di chuyển qua đều để lại một dấu hôn đỏ màu.

Lục Nghiên muốn đẩy anh ra, nhưng không tài nào đẩy được con người to lớn bên trên, nước mắt cứ rơi lã chã, lòng cô đau, thật sự không thể chấp nhận trong hoàn cảnh này.
Không phải cô không cho anh, nhưng cô không muốn cho anh trong hoàn cảnh như bây giờ.
"Dịch Gia Húc anh dừng lại đi, hức...em không muốn."
Nói thì nói, nhưng Dịch Gia Húc nào chịu bỏ lời nói của Lục Nghiên vào tai.

Anh vẫn không dừng lại hành động của bản thân.
"Rẹt!" Tiếng quần áo bị xé rách vang lên, Dịch Gia Húc chẳng nói chẳng rằng anh xé toẹt chiếc áo mà cô đang mặc.
"Không bao giờ!"
Tới bước này Lục Nghiên biết anh chẳng buông tha cô được nữa rồi, nước mắt lại rơi, là do không chấp nhận cách làm của anh chăng?
Chuyện gì tới thì cũng phải tới, Lục Nghiên thôi không phản kháng nữa, vì cô biết lúc này phản kháng cũng vô dụng, giờ phúc này chỉ biết chấp nhận và chấp nhận mà thôi.
Hơi thở Dịch Gia Húc ngày một dồn dập, cơn dục vọng trong người cũng đã xâm chiếm hết lý trí còn lại trong anh, đặt nụ hôn lên môi cô, mút lấy những dư vị ngọt ngào trên đôi môi mộng nước.
Anh đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng Lục Nghiên, lấy đi hết những dư vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi, nụ hôn không nhẹ nhàng, chỉ thấy trong mỗi lần hôn của anh đều rất mạnh bạo và cuồng nhiệt.
Hơi thở Lục Nghiên ngày một nặng nhọc, cô đánh nhẹ lên lồng ngực anh, muốn thoát ra khỏi nụ hôn.

Anh bên trên cũng cảm nhận thấy hơi thở cô ngày một nặng dần đi mới chịu buông tha đôi môi.
Được buông tha Lục Nghiên hít lấy hít để không khí, cơ thể cô cũng dần nóng bừng lên, như có luồng điện kích thích đang chạy mạnh mẽ trong cơ thể.
Bên trên cô lúc này cũng chỉ còn duy nhất cái ảo lót màu tối, phía dưới vẫn còn nguyên vẹn chưa động tới, nhưng không chắc chắn một lúc nữa sẽ còn nguyên.
Dịch Gia Húc đưa tay luồn xuống dưới sóng lưng cô mà gỡ móc chiếc áo lót.

Không nhanh không chậm anh đã thuần thục tháo bỏ nó ra khỏi người Lục Nghiên.
Lục Nghiên sau khi lấy lại hơi thở liền bị một màn trước mắt làm cho sửng sốt, cô muốn lấy tay che đi, nhưng lại một lần nữa bị anh nắm chặt hai tay để lên đầu.
"Đừng...đừng nhìn như vậy."
Lục Nghiên đỏ mặt, hai vành tai cô còn đỏ hơn vì ngại ngùng, trong hoàn cảnh lúc này thật sự rất ngượng!

Đôi gò bông trắng tròn bày trơ trơ trước mắt, Dịch Gia Húc nuốt từng ngụm nước bọt lớn, anh cuối đầu hôn xuống, di chuyển dài xuống nơi chiếc eo nhỏ nhắn.
Tay còn lại anh không để thảnh thơi, anh đưa tay nhào nặn nơi gò bông căng tròn, cơn kích thích ngày một nhạy bén.
"Ưm...ư..."
Lục Nghiên phát ra tiếng kêu do bị anh tác động, cô cắn chặt răng che đi, không muốn phát ra những tiếng kêu ái muội này nữa.
Một lúc sau, khi chơi đùa bên trên đã đủ, bằng một thế lực nào đó anh đã lột sạch quần áo của cả hai từ lúc nào chẳng hề hay biết.
Anh nhìn ngắm nơi hoa nguyệt thiếu nữ, một lúc liền đưa tay vào thăm dò bên trong.
"Aaa...ưm, đau...đau quá...hức."
Nước mắt cô chảy dài, thật sự lúc này rất đau, chỉ mới dạo đầu đã đau như vậy thì một lúc sau còn đau cỡ nào nữa chứ!
Màn dạo đầu không biết đã diễn ra trong bao lâu, cuối cùng anh không dùng tay nữa.

Anh đặt cự vật đến bên cửa nguyệt hồng, không nói không rằng anh đưa thẳng cự vật vào bên trong hoa nguyện mà không báo trước.
Một sự xâm nhập lạ làm Lục Nghiên đau đến mức phải ưỡn người lên, khuôn mặt cô nhăn nhó vì đau, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống.
"Đau...đau quá...hức...đau...!hức."
"Đã từng rồi, vẫn không thích ứng được à!"
Anh hơi hỗn, nhưng cũng có chút xót xa cho Lục Nghiên, mọi sự chú ý lúc này của anh rơi lên khuôn mặt đau đớn của Lục Nghiên sau sự xâm nhập của anh.
Anh hôn lên môi cô trấn an.


Đánh lừa một chút, để cô mất tập chung mà giảm đau một ít.
"Khít quá! thả lỏng ra một chút! sẽ không đau nữa."
"Đau quá...hức...hu...!thật không được...hức."
"Ngoan ngoãn, thả lỏng cơ thể ra, một lúc nữa sẽ không đau nữa."
Anh an ủi động viên cô, chính anh cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm, nên chỉ biết tới đâu kinh nghiệm tới đó thôi.
Lục Nghiên nghe lời anh, cô nhẹ thả lỏng người để anh thuận lợi vào bên trong, nhưng thật sự cơn đau vẫn rành rành ra đó, đau chẳng thể nói nên lời.
Anh nhấp hông đi sâu vào bên trong nơi tư mật nhạy cảm của thiếu nữ.

Cơn kích thích của anh như dụ hoặc Lục Nghiên phải chìm sâu vào cơn khoái cảm.
Anh bắt đầu luận động ra vào bên trong cô, cơ thể Lục Nghiên cũng vì thế mà nhịp nhàng rung lên theo từng cái thúc của anh.
Giây phút thân thể cả hai hòa vào nhau, dính nhau chỉ thiếu điều có thể hòa huyện làm một nữa thôi.
Vậy là ngọt hay đắng?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận