Sáng sớm hôm sau Lạc Táp tới nhà cậu, không ngờ mẹ Du Ngọc còn đến sớm hơn, cũng là tới ăn ké bữa sáng như cô.
Hai người đều thích món bánh chẻo áp chảo [1] mợ làm.
[1] bánh chẻo áp chảo: bánh chẻo còn gọi là sủi cảo, đây là món sủi cảo chiên (hình minh họa bên dưới, nguồn google)
Lạc Táp ăn no rồi, nhưng lại nhịn không được gắp thêm một cái bánh chẻo áp chảo vào đĩa. Du Dương liếc mắt nhìn cô một cái: “Mấy trăm năm rồi không được ăn?”
“Còn lâu hơn cả nền văn minh Hoa Hạ [2].”
[2] Hoa Hạ: (chữ Hán: 華夏; bính âm: huá xià) là tên thường dùng để chỉ Trung Quốc hoặc nền văn minh Trung Quốc.(wikipedia)
“...”
Cậu của Lạc Táp liếc nhìn cái đĩa bánh chẻo áp chảo của cô, lại nhắc đến một chủ đề cũ: “Lạc Lạc à, có bạn trai chưa?”
Mợ và Du Ngọc đều cùng nhau nhìn về phía cô, đây cũng là điều mà các bà quan tâm.
Lạc Táp nhấp một ngụm sữa đậu nành, lắc đầu, tiếp tục ăn bánh chẻo áp chảo.
Du Dương ghét bỏ nhìn ba ba: “Ba, mới sáng sớm đã nói đến chuyện sốt ruột như vậy, định không để cho chị của con yên ổn ăn sáng hả? Có ai làm cậu như ba không hả?”Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Ba Du: “Con nói đúng, chính xác là ba không muốn để chị của con ăn đấy, nó ăn luôn cả phần bánh chẻo áp chảo của ba rồi.”
Mọi người nghẹn họng.
Lạc Táp: “...”
Đau lòng.
Mợ nhìn cậu: “Chưa ăn no?”
Cậu: “Ừ.”
Mợ đẩy ly sữa đậu nành của mình đến trước mặt cậu: “Nếu chưa no, lại uống thêm ly sữa đậu nành cho chắc bụng, uống hết 2 ly sữa đậu nành,tôi bảo đảm ông ăn không nổi nữa.”
Cậu: “...”
Lạc Táp phụt một tiếng bật cười.
Du Ngọc nhìn về phía cô: “Còn không ăn nhanh lên, kẻo cậu con cướp lại bây giờ.”
Cậu: “...”
Du Dương ăn xong rồi, buông đũa, nói với Lạc Táp: “Em sắp quay về trường rồi, nếu chị muốn đi nhảy dù thì em sẽ liên hệ với bạn em một chút, để nó nhờ người sắp xếp một huấn luyện viên tốt cho chị.”
Du Ngọc nghi hoặc: “Lạc Lạc, con muốn đi nhảy dù à?”
Lạc Táp gật đầu: “Vâng, tính ngày mai đi.”
Cậu tiếp lời: “Không phải con và Du Dương từng nhảy dù ở nước ngoài rồi sao? Đừng đi nữa, ngày mai cùng cậu đi dạo chợ hoa đi.”
Ông khá lo lắng về vấn đề an toàn, sau đó hung hăng liếc xéo Du Dương một cái.
Du Dương nhanh chóng mách với mợ: “Mẹ, mẹ nhìn ba kìa, như hận không thể giết chết con vậy đó. Chắc là đang trách con nói cho chị biết sáng nay nhà mình ăn bánh chẻo áp chảo.”
Ba Du: “...”
Oan ức chết mất.
Du Dương đứng dậy, bắn một ánh mắt cho Lạc Táp, làm một cử chỉ gọi điện thoại.
Lạc Táp khẽ nhếch cằm, ra hiệu đã hiểu, dặn dò Du Dương: “Lái xe cẩn thận đấy.”
Du Dương chào ba mẹ và cô Du Ngọc, lấy ba lô rồi đi.
Ăn cơm xong, mợ và mẹ vừa nói chuyện phiếm vừa thu dọn chén đũa, cậu không làm gì mà lôi báo pháp luật ra xem. Lạc Táp thì nhàn rỗi đến nhàm chán, cởi giày ngồi xếp bằng trên sô pha, lấy di động ra chơi game.
Phòng khách thật an tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên âm thanh loạt xoạt lật báo của cậu.
Cậu xem xong báo, đặt nó lên trên bàn trà, đưa chén trà về phía Lạc Táp: “Lạc à, rót cho cậu ly trà.”
Lạc Táp đang bận chơi game: “Buổi sáng không ăn đủ bánh chẻo áp chảo, không có sức lực.”
Cậu: “...”
Duỗi tay vỗ vào gáy cô: “Còn cố ý trêu chọc cậu nữa hả?”
Lạc Táp không kiên nhẫn: “Ôi ôi, cậu đừng làm phiền cháu.” Rồi lại giống như một đứa con nít, lấy chân khẽ đạp cậu cô một cái.
Cậu: “Một cái trò chơi vớ vẩn mà thôi, cháu còn làm như công việc không bằng?”
Lạc Táp không lên tiếng, đánh xong một ván, cô thoát ra: “Trò chơi vớ vẩn gì chứ, là dựa vào đầu óc, dựa chỉ số thông minh mới có thể thắng đó!”
Trong khoảng thời gian này cô bận rộn, đã lâu không online, không nghĩ tới đánh mấy ván đều bị đội trưởng của đối phương đập nát.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Lạc Táp buông di động ra, rót cho cậu ly trà.
Cậu hỏi cô: “Nghe nói Cục Quản lý giao thông của các cháu lại có sếp mới đến, mới vừa nhậm chức?”
Lạc Táp đối mặt với cậu, khuỷu tay chống ở thành sô pha, nâng má, “Cậu lại đến văn phòng thành phố đi lòng vòng đấy ạ?” Cậu là một cảnh sát làm việc chăm chỉ cả đời và đã nghỉ hưu.
Lúc trước cô quyết định vào học trường cảnh sát cũng là bị ảnh hưởng rất lớn từ phía cậu.
Cậu nói: “Nhàn rỗi không có việc gì nên đi lượn một vòng.”
Nhắc tới lãnh đạo mới nhậm chức, Lạc Táp nói: “Vâng, là Phó cục trưởng của tụi cháu, nghe nói rất lợi hại.”
Cậu gật gật đầu: “Cậu cũng nghe nói vậy, còn nghe nói anh ta vẫn độc thân.”
Bỗng nhiên chuyển đề tài: “Cháu đấy, cũng không còn nhỏ nữa đâu. Nếu cảm thấy Phó cục trưởng này khá ổn, vậy chủ động theo đuổi đi.”
Lạc Táp: “...”
Cô làm bộ như không nghe được, nhét tai nghe vào lỗ tai, tiếp tục chơi game.
Đánh một buổi sáng, chiến đội của cô thua thê thảm, gần như mỗi trận đều bị nghiền nát.
Cô buồn bực thoát khỏi trò chơi.
Ăn cơm trưa xong, Du Ngọc và Lạc Táp nói đến buổi hẹn ăn cơm vào buổi tối, thấy con gái ăn mặc quá bình thường nên Du Ngọc nói buổi tối đi ăn cơm phải mặc đàng hoàng một chút. “Đi thôi, đi dạo phố với mẹ, mua cái váy thay vào.”
Lạc Táp nhìn lại quần áo của mình: “Con cảm thấy khá tốt mà mẹ.”
Vẫn là quần dài và áo khoác.
Du Ngọc kiên trì: “Mặc váy đẹp hơn, dù sao buổi chiều cũng không làm gì, đúng lúc lâu rồi mẹ con mình không cùng nhau đi dạo phố.”
Ra khỏi nhà cậu, các cô đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Lâu rồi Du Ngọc không đi riêng với con gái. Thời gian rảnh rỗi hôm nay vẫn là do bà tăng ca liên tục hai ngày để xử lý xong hết mọi chuyện mới dư ra được.
Bà nghiêng mặt nhìn con gái: “Lạc Lạc?”
Lạc Táp đang nhìn bên ngoài xe, quay đầu lại: “Dạ?”
Du Ngọc: “Có thể nói với mẹ, vì sao con không muốn yêu đương, không muốn kết hôn không?”
Lạc Táp: “Chưa gặp được người mình thích.”
Du Ngọc thở dài, mỗi lần con gái đều lấy cái lý do này ra mà qua loa lấy lệ. Bà cẩn thận tìm từ: “Có phải hôn nhân của mẹ và ba ba con thất bại khiến cho con sinh ra sợ hãi với hôn nhân không?”
Lạc Táp ngẩn ra, lắc đầu: “Không đâu, mẹ cũng biết, vòng bạn bè của con cũng chỉ có một người, thật sự là do chưa gặp được người thích hợp mà.”
Du Ngọc còn muốn hỏi thêm, lại sợ trong lòng cô không thoải mái, đúng lúc xe ngừng, ngược lại nói: “Anh Năm nhà dì Đào của con có vòng bạn bè rộng, cũng thích ra bên ngoài vận động, nếu con rảnh thì thường xuyên cùng cậu ấy đi ra ngoài chơi.”
Lạc Táp đồng ý: “Vâng.”
Đi dạo vài tiếng đồng hồ, Lạc Táp nhìn trúng một cái váy màu đen ngang đầu gối, kiểu dáng đơn giản, không quá lộ, tay áo lỡ.
“Mặc cái nào màu sắc sáng sủa tí không tốt hơn à?” Du Ngọc hỏi.
“Con thích cái này.”
Du Ngọc cầm chiếc váy đen lên xem size, xoay người nói với người bán hàng cách đó không xa: “Lấy cái màu đen, size 175.”
Người bán hàng cười đi tới, nhìn Lạc Táp. Lạc Táp đang đưa lưng về phía cô ta mà ngắm bộ quần áo khác. Nếu chỉ nhìn bóng lưng, khá gầy, tuy rằng cao, nhưng cô ta cảm giác size 170 cũng vừa rồi.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Thế nên người bán hàng nói với Du Ngọc: “Con gái của bà mặc size 175 sẽ rộng.”
Du Ngọc: “Không rộng đâu.”
Bà biết con gái mặc quần áo là size gì.
Đúng lúc này Lạc Táp quay đầu, người bán hàng nhìn đến phần nhấp nhô trước ngực cô thì im lặng, sau đó nói: “Vâng, xin bà chờ cho một lát.” Nhanh chóng đi vào kho quần áo.
Đổi xong váy, khoảnh khắc Lạc Táp bước từ phòng thử đồ ra, Du Ngọc phải sửng sốt: “Không ngờ tới cái váy này mặc lên lại đẹp như vậy. Ok, mặc cái này đi luôn.”
Người bán hàng cắt bỏ thẻ mạc trên váy, nhịn không được khen một câu: “Người đẹp ơi, dáng người của cô đẹp quá.” Chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên đầy thì rất đầy.
Lạc Táp cười cười: “Cảm ơn.”
Ra khỏi trung tâm thương mại, thời gian đã không còn sớm, Du Ngọc bảo tài xế đi thẳng đến quán ăn tư gia.
Trên đường đi, Du Ngọc trang điểm cẩn thận lại cho Lạc Táp.
Lạc Táp dở khóc dở cười: “Mẹ, chúng ta chỉ đi ăn một bữa cơm bình thường mà thôi, sao mẹ cứ làm như con đi tham gia cuộc thi sắc đẹp vậy.”
Du Ngọc cất đồ trang điểm đi, “Khi ra ngoài, mỗi người mẹ đều muốn trang điểm cho con gái mình thành một cô công chúa nhỏ cả. Chờ sau này khi con làm mẹ sẽ có thể cảm nhận được.”Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Bà lấy gương ra: “Mẹ cầm cho con soi, sửa sang lại tóc tai của con đi.”
Lạc Táp bắt đầu sửa sang lại tóc, vấn mái tóc dài lên cao, để lộ ra chiếc cổ dài trắng nõn, cô thuận miệng hỏi: “Anh Năm làm nghề gì hả mẹ?”
Du Ngọc: “Kinh doanh dầu mỏ ở nước ngoài.”
Bà cũng không biết nhiều, trước đó có nghe Doãn Phàm nhắc qua vài câu thôi.
Lạc Táp: “Lớn hơn con mấy tuổi?”
“Hơn bốn tuổi.”
“À, vậy được, chắc sẽ không bị cách biệt tuổi tác.”
Du Ngọc: “Không phải ngày mai con muốn đi nhảy dù à? Lát hỏi một chút xem cậu ấy có đi không, nghe dì Đào của con nói cậu ấy chơi nhảy dù ở khắp nơi trên thế giới rồi, cũng thích đi lặn, còn hay đi nhảy bungee gì đó nữa...”
Nghe được những môn anh ta thích chơi cũng là thứ cô yêu thích, Lạc Táp hơi hơi kích động: “Được đó, để lần sau con và anh ấy cùng đi chơi.”
Đột nhiên, lại cảm giác có gì đó sai sai: “Nhưng anh ấy kết hôn rồi, con và anh ấy thường xuyên đi ra ngoài chơi cũng không tiện.” Ngẫm lại vẫn là thôi.
Du Ngọc: “Tiểu Ngũ chưa kết hôn, anh Tư của cậu ấy mới kết hôn.”
Lạc Táp: “Vậy là tốt rồi.”
Một giờ sau hai người tới quán ăn tư gia, sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng, hỏi người phục vụ, người phục vụ nói phòng số 5 đã có anh Tưởng tới rồi.
Lạc Táp vừa nghe đến họ Tưởng, trong lòng tự nhiên giật thót, đại khái là cô quá mẫn cảm, Bắc Kinh lớn như vậy, sao có thể sẽ là anh ta cơ chứ.
Du Ngọc và Lạc Táp đi theo người phục vụ đến phòng hẹn, Lạc Táp nhỏ giọng hỏi mẹ: “Anh Năm tên gì?”
“Tưởng Mộ Tranh.”
“!!”Đột nhiên, dưới chân lảo đảo.
“Con bé này, sao thế! Con đi giày đế bằng mà còn không vững à.” Du Ngọc đỡ lấy Lạc Táp.
Lạc Táp: “...”
Nhanh chóng đứng vững, chột dạ nói: “Bị thứ gì đó vướng vào.”
Du Ngọc nhìn xuống thảm: “Bằng phẳng thế kia, nào có đồ vật gì vướng vào con?”
Lạc Táp ho nhẹ hai tiếng, không nói tiếp.
Cô nghĩ, có nên tìm cớ gì đó chuồn đi không.
Nhưng đầu óc rối loạn, không thể bình tĩnh lại để suy nghĩ gì cả.
Cô cúi đầu nhìn bản thân ăn mặc long trọng như vậy, trong lòng thậm chí có cảm giác muốn chết.
Đã tới cửa phòng số 5, ai ngờ giống như tâm linh tương thông, người phục vụ còn chưa kịp đẩy cửa thì cửa phòng đã được kéo ra từ bên trong.
Tưởng Mộ Tranh mỉm cười chào hỏi với Du Ngọc, sau đó tầm mắt xẹt qua Du Ngọc, dừng ở trên người đứng đằng sau bà. Cho dù cô cúi thấp đầu, nhưng Tưởng Mộ Tranh vẫn nhận ra cô, khóe miệng đang cười của anh cứng đờ.
Lạc Táp cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường quét lại đây, dưới đáy lòng cô hít sâu một hơi, dù sao đã như vậy rồi, chỉ có thể mặc kệ.
Cô ngước mắt, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Tưởng Mộ Tranh kịp bắt giữ được cảm xúc nơi đáy mắt cô trong thoáng chốc, là loại cảm xúc bất chấp tất cả.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
A!
Thì ra cô đã sớm biết đêm nay mời các cô ăn cơm chính là anh, lại quét mắt liếc nhìn toàn thân cô, hiển nhiên đã tỉ mỉ trang điểm qua, đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Du Ngọc kéo Lạc Táp bước về trước một bước, giới thiệu hai bọn họ với nhau. Đặc biệt là khi Du Ngọc bảo Lạc Táp gọi anh Năm đi, trong lòng Lạc Táp như có hàng vạn con ngựa chạy qua.
Cô căng da đầu lên mà gọi: “Anh Năm.”
Tưởng Mộ Tranh đã lẳng lặng sửa lại thái độ, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười nhạt: “Chào em, Lạc Lạc.”
Lạc Táp: “...”
Tưởng Mộ Tranh mời các cô đi vào, lại nói lời xin lỗi: “Chị Tư không tham gia được do có một bệnh nhân đến cấp cứu cần phải phẫu thuật gấp, chị ấy lại phải chạy đến bệnh viện. Anh Tư của con sẽ lập tức lại đây, còn đang trên đường đi.”
Du Ngọc thông cảm: “Không sao, thời gian của bác sĩ vốn dĩ không do bản thân quản lý, lần tới nếu vợ của Tiểu Tứ có thời gian, dì mới các con đến nhàdì làm khách.”
Thời gian kế tiếp đều là Du Ngọc và Tưởng Mộ Tranh nói chuyện công việc, Lạc Táp an tĩnh ngồi một bên nghe, trong lúc đó cũng không hề nhìn Tưởng Mộ Tranh.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Tưởng Mộ Tranh cũng giống như cô, sợ bị Du Ngọc phát hiện khác thường, không nhìn cô.
Hơn mười phút sau, Tưởng Mộ Thừa mới đến.
Đẩy cửa ra, khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Táp, chính anh cũng bị dọa cho hết hồn, nhưng so với Tưởng Mộ Tranh thì anh trấn định hơn một chút, sắc mặt như bình thường mà chào hỏi Du Ngọc và Lạc Táp.
Buồn bực nhất là Lạc Táp, hai ngày trước cô còn mới phạt hai người ở trước mặt này, một người 10 nhân dân tệ, một người 20 nhân dân tệ.
Càng mệt mỏi hơn là, cô còn đang thiếu vị Tưởng đại gia kia 170 nhân dân tệ chưa trả.
Lúc ăn cơm, Du Ngọc chủ động nhắc tới chuyện nhảy dù, hỏi Tưởng Mộ Tranh: “Con có biết về cái chỗ nhảy dù ở Thạch Gia Trang không?”
Tưởng Mộ Tranh khựng lại, không đáp mà hỏi: “Dì ơi, dì muốn đi nhảy dù ạ?”
Ánh mắt anh lại đảo qua Lạc Táp, đúng lúc cô cũng liếc lại đây, cảm nhận được ánh mắt anh, cô quay đi.
Du Ngọc cũng không nghĩ nhiều, nói: “Không phải dì, là Lạc Lạc. Nó muốn đi nhảy dù, nghe nói con thích nhảy dù,nhảy bungee, còn nói ngày nào đó rảnh thì sẽ cùng đi với con.”
Lạc Táp: “...”
Đó là do cô không biết anh Năm là ai mới nói như vậy nha!
Cô đưa tay đỡ trán. Ôi trời đất ơi, lời này sẽ làm Tưởng Mộ Tranh cuồng tự luyến kia sinh ra hiểu lầm tới cỡ nào đây!Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Bây giờ thượng đế cũng không cứu vớt nổi vụ hiểu lầm này rồi.
Tưởng Mộ Tranh mỉm cười: “Được đấy, ngày nào đó muốn đi cùng anh thì em cứ nói một tiếng.”
Vài phút sau, di động của Lạc Táp rung lên, cô click mở ra, ‘tên bỉ ổi ngu ngốc’: 【Muốn ở cạnh tôi đến vậy sao? Hử? 】
Lạc Táp: “...”
Thật muốn đập thẳng cái điện thoại vào mặt anh ta.