Đường một chiều, ngược lối yêu nhau

 

 
Tưởng Mộ Tranh dùng tay che mũi, dòng máu ấm nóng sền sệt chảy ra.
 
Lạc Táp choáng váng vài giây, sau khi phản ứng lại thì muốn tìm thứ gì đó lau máu mũi cho anh, nhưng cô không mang theo túi xách, trên người cũng không có khăn giấy.
 
Cô vỗ vỗ túi áo, chỉ có bao tay trắng dùng khi đi làm, bên ngoài đã hơi dơ, cô lật mặt trong ra, nhét vào trong tay anh: “Dùng cái này chặn lại.”
 
Người đi đường xung quanh đều đưa ánh mắt tò mò qua, cô cũng không rảnh mà quan tâm đến họ.
 
Đèn xanh bật sáng.
 
Lạc Táp túm ống tay áo của anh, lôi kéo anh đi qua bên kia đường, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn anh.
 
Tưởng Mộ Tranh nói với cô: “Không sao cả.”
 
Qua được một lúc, ngoại trừ còn đau thì mọi thứ đã ổn. 
 
Có điều cái cảm giác bị nắm tay dẫn qua đường này thật không tệ.
 
Trước kia đều là anh lo lắng cho an nguy của người khác, hiện tại bản thân lại giống như một người yếu đuối, để cô giúp anh che mưa chắn gió.
 
Xe của Lạc Táp đậu ở bên phía đường đối diện. Đến trước xe, cô buông tay Tưởng Mộ Tranh ra, mở cốp xe lấy chai nước khoáng, lại tìm thêm một chiếc khăn vải sạch sẽ trong hộp chứa đồ. Cô thấm ướt khăn vải, vắt hết nước rồi đưa cho anh: “Dùng cái này lau đi.”
 
Bao tay trắng đã bị nhiễm đỏ, Tưởng Mộ Tranh dùng khăn vải ướt thay thế, anh vươn cái tay còn lại ra để Lạc Táp đổ nước vào trong tay anh, sau đó dùng nước lạnh vỗ lên trán.
 
Ổn định một lát, máu mũi không chảy nữa.
 
Lạc Táp dùng sức nắm chặt chai nước khoáng đến mức khiến nó móp méo. Cô hối hận không thôi, vừa rồi ra tay quá nặng.
 
Cô nói: “Đưa anh đi bệnh viện nhé.”
 
Tưởng Mộ Tranh lau mặt, lại xử lý sơ vết máu trên tay, mỉm cười nhìn về phía cô: “Thật xem anh như người giấy vậy sao? Một xíu như này còn chẳng tính là bị thương, em mau về nhà đi.”
 
So sánh với những khổ cực anh đã từng chịu trước kia, một đấm này thật không đáng nhắc tới.
 
Lạc Táp còn muốn nói gì đó nhưng anh đã quay đầu rời đi, đưa lưng về phía cô mà vẫy vẫy tay.
 
Tưởng Mộ Tranh tới bên kia đường, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nhìn bên này, xác nhận cô đã lên xe chạy đi rồi, anh mới bước nhanh hơn về phía xe của mình.
 
Dọc theo đường đi, di động đều không ngừng rung lên.
 
Là trong nhóm chat Playboys không ngừng nhao nhao, đều đang tán dóc về kế hoạch ‘ say rượu lái xe ’ đêm nay của anh. 
 
Anh tập trung lái xe, không rảnh để ý tới.
 
Sau khi về đến nhà, Tưởng Mộ Tranh ném chìa khóa xe xuống rồi lập tức đi về hướng toilet, muốn nhìn xem bản thân bị đánh thành cái dạng gì rồi. Kỳ thật vừa rồi ở trong xe anh đã nhìn qua một lần, nhưng cứ cảm giác nhìn qua kính chiếu hậu không rõ ràng cho lắm.
 
Tới toilet, anh bật đèn.
 
Nhìn thấy bản thân ở trong gương, anh nhíu mày lại, khóe miệng đã xanh tím, còn hơi sưng lên.
 
Aida, một đấm này đánh cũng tàn nhẫn ghê.
 
Lúc ấy có khi cô còn hận không thể giẫm anh ở dưới chân mà nghiền chết.
 
Trong nhóm chat vẫn đang ầm ĩ, liên tục tag anh vào. 
 
Tưởng Mộ Tranh click mở di động, mọi người đều đang thúc giục anh: 【 Anh Năm, nhanh nào, khán giả đều đang đợi anh xuất hiện để ‘tuyên bố về hôm nay’ đấy 【 nhe răng 】】
 
Tưởng Mộ Tranh như suy tư gì, bản thân bị đánh thành dáng vẻ như con gấu thế này, nhất định không thể để cho bọn họ chế giễu, trả lời lại: 【Đám nhóc này, giải tán hết đi, đang ăn khuya với chị dâu của các cậu! 】
 
Anh đặt điện thoại qua một bên, lại nhìn nhìn chỗ vết thương.
 
Trong nhà không có thuốc giảm sưng, nhớ tới lần trước khi bị phỏng ở câu lạc bộ nhảy dù, y tá có cho anh một lọ thuốc sát trùng, cũng không biết có thể giúp giảm sưng hay không. Thôi kệ cứ lấy ra bôi lên thử. Chứ không thì với dáng vẻ này, ngày mai anh không thể nào mà gặp người khác được.
 
Trong nhóm chat riêng của ba người lại náo nhiệt lên.
 
Giang Đông Đình không mỉa mai Tưởng Mộ Tranh ở trong nhóm chat Playboys, dù sao cũng phải cho anh mặt mũi, nhưng còn trong nhóm chat riêng thì anh ta không hề cố kỵ. 
 
Anh ta trêu chọc: 【 Ăn khuya? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha →_→】
 
Trình Diệc: 【 Giang Đông Đình, mẹ nó anh đừng cười Tiểu Tranh của chúng ta, một cậu bé thành thật biết bao, ha ha ha ha ha ha ha ha ha 】
 
Tưởng Mộ Tranh tìm thuốc sát trùng và bông tăm ra, trước hết đi vào phòng tắm tắm rửa sơ qua, sau đó lau khô mặt, nhìn vào gương rồi cẩn thận bôi lên.
 
Di động vẫn không ngừng rung rung, anh sắp bị phiền chết luôn rồi.
 
Nhìn sơ qua tin nhắn trong nhóm riêng, anh âm thầm ghim một dấu cho Trình Diệc và Giang Đông Đình.
 
Khóa di động lại, anh tiếp tục bôi thuốc sát trùng. 
 
Trước mắt không tự giác hiện lên hình ảnh lần đầu tiên Lạc Táp bôi thuốc mỡ trị phỏng cho anh. 
 
Lúc ấy, anh thật sự hy vọng mình sống ở trong TV, sau đó trong tay cầm điều khiển từ xa, anh sẽ bấm cho thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc ấy.
 
Trở lại phòng ngủ, Tưởng Mộ Tranh lại mở điện thoại ra, ngại trong nhóm ồn ào phiền toái, anh tạm thời tắt thông báo nhóm.
 
Hơn mười một giờ rồi, cũng không biết Lạc Táp đã nghỉ ngơi hay chưa, anh nhắn tin cho cô: 【 Ngủ ngon. 】
 
Qua một lúc khá lâu nhưng cô vẫn chưa trả lời, anh hậm hực ném điện thoại qua bên cạnh gối.
 
Lạc Táp về đến nhà, tắm xong liền ngã thẳng xuống giường, nhưng tâm tư lộn xộn, nhắm mắt lại cũng không ngủ được, lồng ngực khó chịu.
 
Cô lại bò dậy, sau khi ăn mặc đàng hoàng rồi thì khoác ba lô lên lưng, lấy chìa khóa xe ra khỏi cửa.
 
Thời điểm này, tất cả ô tô đều đi về nhà, có rất ít người chạy về hướng đi ra ngoài.
 
Ở cửa khu biệt thự có tiệm thuốc và cửa hàng tiện lợi, Lạc Táp dừng xe, ghé tiệm thuốc trước để mua thuốc và khẩu trang, lại mua thêm thuốc chống viêm thoa ngoài da. 
 
Nhưng khi tới cửa hàng tiện lợi, cô do dự hồi lâu, không biết mua chút gì mới thích hợp.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, cô mua một lọ kẹo bạc hà.
 
Nhân viên thu ngân trả lại ba đồng tiền lẻ, Lạc Táp không nhận, nói với nhân viên thu ngân: “Tôi lấy luôn ít kẹo que.”
 
Cô cầm lên hai cây kẹo que hình bàn chân nhỏ.
 
Từ khu biệt thự của cô đến khu chung cư của Tưởng Mộ Tranh cũng không xa.
 
Bình thường ban ngày kẹt xe thì đi khoảng hai mươi phút, hiện tại trên đường ít xe nên chạy nhanh hơn,  không tới mười phút đã đến.
 
Cô có thẻ ra vào của khu chung cư. Vào sinh nhật hai mươi tuổi, mẹ và chú Sở tặng cho cô một căn hộ trong khu chung cư này. Cô chưa từng vào ở, sau đó thì đã cho thuê.
 
Thật ra là cô tính bán đi, bởi vì Sở Tư Tư cũng có một căn hộ ở đây, cô không muốn ở cùng một khu chung cư với cô ta, cho dù là cách vài toà nhà đi nữa thì cô vẫn không muốn.
 
Sau đó mẹ bảo khu chung cư này có tiềm năng tăng giá cao, kêu cô giữ lại.
 
Cô không biết Sở Tư Tư nghĩ như thế nào, cô mua nhà ở đâu, Sở Tư Tư cũng muốn theo sát cô tới đó.
 
Cô lớn hơn Sở Tư Tư hai tuổi, mỗi lần sinh nhật tặng bất động sản gì đó, đều là cô nhận trước, hai năm sau mới đến lượt Sở Tư Tư.
 
Cho nên cô chọn ở đâu, mua cái gì, Sở Tư Tư đều học theo cô.
 
Phản cảm đến cực điểm.
 
Cô cũng biết, thật ra Sở Tư Tư nhìn cô cũng cực kỳ không vừa mắt.
 
Lạc Táp chạy xe thẳng đến ngay bên dưới nhà của Tưởng Mộ Tranh. 
 
Dừng xe xong, cô gọi cho Tưởng Mộ Tranh, gần như được bắt máy ngay tức khắc.
 
Tưởng Mộ Tranh: “Lạc Lạc, sao còn chưa ngủ nữa?”
 
Vừa rồi tuy rằng anh đặt điện thoại qua bên gối, nhưng đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào màn hình di động, sợ bỏ qua tin nhắn của cô. Anh không nghĩ tới cô lại gọi điện thoại cho anh.
 
Đây là lần thứ hai cô chủ động tìm anh.
 
Lạc Táp gọn gàng dứt khoát: “Xuống lầu!” rồi trực tiếp cúp điện thoại.
 
Tưởng Mộ Tranh: “...”
 
Đây không phải lời thoại mà đàn ông sẽ nói với phụ nữ sao?
 
Phim truyền hình đều là kiểu như vậy mà.
 
Bình tĩnh lại, xác định không phải là bản thân sinh ra ảo giác sau khi bị đánh, anh nhanh chóng rời giường mặc quần áo vào. 
 
Dùng tốc độ khi còn ở trong quân đội, hai phút sau anh đã vào thang máy.
 
Bốn bề mặt kính của thang máy đêm nay được lau chùi cực kỳ sáng bóng, rõ ràng đến có thể thấy được khóe miệng xanh tím của anh. 
 
Anh nhìn vào kính, mỉm cười trong vô thức.
 
Nửa đêm cô chạy tới thăm anh, đây là chuyện mà vài phút trước dù có nằm mơ anh cũng không dám trông mong. 
 
Tưởng Mộ Tranh chạy vội ra cửa lớn của tòa nhà, cô đang đứng ngay dưới bậc thang, mặc một chiếc khoác dài, gió lớn nên cô đội thêm mũ kết.
 
“Trễ thế này rồi, sao em lại tới đây? Em gọi điện thoại cho anh, anh chạy qua đó là được rồi.”
 
Lạc Táp vẫn giống như hằng ngày, vẻ mặt nhàn nhạt, cô đưa túi nilon nhỏ trong tay cho anh: “Đây là thuốc chống viêm, sau khi anh đi lên lầu thì bôi một chút.”
 
Đèn đường sáng lờ mờ, nhưng cô vẫn thấy được vết xanh tím nơi khóe miệng anh.
 
Tưởng Mộ Tranh mở ra xem, đôi mắt chớp chớp.
 
Có ý gì đây?
 
Thật sự coi anh như trẻ ba tuổi sao?
 
Lạc Táp ho nhẹ hai tiếng, giải thích: “Khẩu trang là để ngày mai anh đeo khi đi làm, kẹo bạc hà thì ngậm trong miệng sẽ có cảm giác mát lạnh, mang khẩu trang cũng sẽ không khó chịu.”
 
Còn hai cây kẹo que kia, cô không nói gì đến.
 
Tưởng Mộ Tranh cầm hai cây kẹo que hình bàn chân nhỏ, nhìn nhìn, cảm thấy buồn cười.
 
Anh nhét một cây vào túi áo của cô: “Anh lấy một cái, cho em một cái.”
 
Lạc Táp: “...”
Có loại cảm giác như đám nhóc ba tuổi đang chơi trò gia đình. 
 
Hơn nửa đêm, hai người đứng ở chỗ này chia kẹo ăn.
 
Cô không lên tiếng, cũng không cự tuyệt.
 
Bàn tay đút vào túi áo, sờ sờ cây kẹo kia.
 
Trong lúc nhất thời hai người không ai lên tiếng, bầu không khí xấu hổ xen lẫn ngọt ngào.
 
Lạc Táp liếc anh một cái: “Tôi về đây.”
 
Cô xoay người tính đi.
 
Tưởng Mộ Tranh gọi cô: “Lạc Lạc.”
 
Cô quay đầu lại: “Có việc?”
 
“Ừ.” Còn là chuyện gì thì đại não anh đang bắt đầu hoạt động điên cuồng để tìm ra. Anh không muốn để cô đi, muốn được ở cạnh cô thêm chút nữa. 
 
Vài giây trôi qua, đã có đáp án.
 
Anh nói: “Đúng lúc anh muốn đi qua nhà anh Tư tìm anh ấy nói chút chuyện. Chúng ta tiện đường, anh ngồi xe em qua đó, khi trở về thì để anh Tư chạy một chuyến đưa anh về.”
 
Lạc Táp: “...”
 
Hơn nửa đêm, anh đi qua nhà Tưởng Mộ Thừa làm gì?
 
Có chuyện gì không thể chờ đến ngày mai nói sao?
 
Nhưng cô cũng không vạch trần anh.
 
Tưởng Mộ Tranh cất thuốc vào túi áo khoác, nói với cô: “Đi thôi, chậm trễ sẽ quấy rầy anh Tư nghỉ ngơi.”
 
Lạc Táp bất đắc dĩ, đành phải cùng anh lên xe.
 
Ngồi trên xe, Tưởng Mộ Tranh mở bịch khẩu trang ra, bản thân đeo một cái, lại đưa một cái cho Lạc Táp: “Cái này cho em, hôm nay sương mù nhiều, mang vào để bớt hít khí độc.”
 
Lạc Táp: “... Ở trong xe không cần mang đâu.”
 
Tưởng Mộ Tranh một hai bắt cô cầm cho bằng được: “Xuống xe rồi sử dụng.”
 
Lạc Táp yên lặng nhận lấy, đặt trên bục điều khiển.
 
Tưởng Mộ Tranh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài xe, lại không tự giác huýt sáo lên.
 
Anh và cô cùng mang khẩu trang tình nhân, càng nghĩ trong lòng càng sung sướng.
 
Chợt nhớ tới cái gì, anh vội lấy di động mở danh bạ ra, tìm số điện thoại của Lạc Táp, lại thêm chữ A vào trước ‘tay theo dõi thiện nghệ’.
 
Anh nhắn cho anh Tư một tin trước: 【 Lát nữa em đến nhà anh. 】
 
Anh Tư: 【 Giờ là mấy giờ rồi, cậu bị mộng du hả? 】
 
Tưởng Mộ Tranh: 【 À, em tìm anh bàn chút chuyện. 】
 
Tứ ca: 【 Bàn về hôn sự của cậu hả? 】
 
Tưởng Mộ Tranh: “...” Bị nghẹn họng. Anh không kiên nhẫn: 【 Không nói nữa, mười phút sau em đến. 】
 
Anh Tư: 【 Anh không ở nhà, đi công tác ở Thượng Hải rồi. Đêm nay chị Tư của cậu trực ca đêm, tài xế và người giúp việc trong nhà đều nghỉ hết rồi, biệt thự không có ai, cậu không cần qua đâu. 】
 
Tưởng Mộ Tranh: “...”
 
Khi ô tô dừng lại, Tưởng Mộ Tranh sửng sốt, đã tới rồi à?
 
Sao có cảm giác như ngồi tên lửa vậy, còn chưa có ngồi ấm ghế đã đến nơi rồi.
 
Tưởng Mộ Tranh không xuống xe, xoay mặt nhìn cô; “Lạc Lạc, ngày mai em không trực nhỉ?”
 
Lạc Táp: “Ừ.”
 
Tưởng Mộ Tranh đấu tranh một lúc, vẫn là không biết xấu hổ mà nói: “Là  thế này, anh vẫn luôn muốn xem một bộ phim nhưng mấy ngày nay lại bận, nếu còn không đi xem thì bộ phim kia sẽ ngừng chiếu mất. Đúng lúc tối mai được rảnh, em đi xem phim với anh nha.”
 
Lại đặc biệt bổ sung thêm một câu: “Đi xem phim một mình rất chán. Anh chưa từng đến rạp chiếu phim, cũng không biết đi vào như thế nào, mua vé rồi soát vé kiểu gì, em đi với anh đi.”
 
Lạc Táp: “...”
 
Chưa từng đến rạp chiếu phim, không biết đi vào như thế nào?
 
Người này thật đúng là thánh trợn mắt nói nói dối.
 
Cô không từ chối, chính là ngầm đồng ý.
 
Trong lòng Tưởng Mộ Tranh tràn đầy vui mừng, lại dặn dò cô về nhà đi ngủ sớm một chút.
 
Anh Tư không ở nhà, anh chuẩn bị ra cửa gọi xe trở về.
 
Anh mới vừa đẩy cửa xuống dưới, Lạc Táp cũng xuống theo, vòng qua đầu xe, cô thảy chìa khóa xe cho anh: “Đêm hôm khuya khoắt, đừng phiền anh Tư hay tài xế đưa anh về.”
 
Tưởng Mộ Tranh lui về phía sau một bước, đón được chìa khóa xe mà cô ném qua, không đợi anh nói chuyện, cô đã xoay người đi về hướng cổng lớn nhà mình.
 
Đây là chiếc chìa khóa có 'trọng lượng' nhất mà anh từng được cầm. Nó vẫn đang còn độ ấm từ tay cô. 
 
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: 
Nhật ký của Tưởng Mộ Tranh  ~
Ngày thứ tám theo đuổi vợ:
Không nghĩ tới Lạc Lạc sẽ đến thăm tôi vào lúc nửa đêm, còn mua nhiều đồ cho tôi như thế.
Về sau mỗi ngày tôi đều sẽ mang khẩu trang, kẹo bạc hà thì sẽ ăn dè sẻn, mỗi ngày chỉ ăn một cái thôi.
Còn có cây kẹo que kia, tôi sẽ đóng gói kĩ rồi bỏ vào tủ lạnh.
Chờ sau này khi đến đám cưới vàng của tôi và Lạc Lạc, tôi sẽ lấy ra khoe trước mặt các con. Xem đi, đây là mẹ tặng cho ba lúc còn trẻ đấy!
- Hai giờ rưỡi sáng, kích động như bơm hai cân máu gà.-
Yêu em quá đi, Lạc Lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui