Đường một chiều, ngược lối yêu nhau


Lạc Táp giải thích với bảo vệ: “Chào anh, tôi là chủ căn biệt thự số 29, thẻ ra vào của tôi để quên trong xe khác rồi, anh hỏi đội trưởng Triệu giùm một tiếng đi, tôi tên Lạc Táp, tôi dùng thẻ căn cước để đăng ký thay.”
 
Bảo vệ: “Cô chờ cho một lát.”
 
Anh ta xoay người đi vào phòng trực ban.
 
Bảo vệ mới vừa đi, Tưởng Mộ Tranh liền tới đây. Anh khom lưng, cánh tay đặt lên cửa sổ xe: “Cảnh sát Lạc.”
 
Lạc Táp đang xoay người lấy túi xách bên ghế phụ tìm thẻ căn cước,  sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói, cô sợ tới mức run cả người, da đầu tê dại. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Cụm từ 'âm hồn không tan'đã không đủ để hình dung mối nghiệt duyên giữa cô và anh.
 
Cô quay vụt người lại, ánh mắt lạnh thấu xương đối diện với anh.
 
Đáy mắt anh tràn đầy trào phúng cùng hài hước, cô cũng không hề yếu thế hơn chút nào.
 
Cách quá gần, đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
 
Tưởng Mộ Tranh nhìn vào mắt cô: “Cảnh sát Lạc, rốt cuộc cô muốn thế nào đây?”
 
Lạc Táp: “... Cái anh này, tôi về nhà mình, liên quan gìđến anh?”
 
Tưởng Mộ Tranh cười khẽ, hiển nhiên đối với anh thì lời nói của cô chẳng còn chút độ tin cậy nào, “Về nhà? Cổng lớn của khu dân cư còn vào không được, sao cô vẫn có thể tiếp tục nói phét được vậy?”
 
Lạc Táp đã chẳng muốn giải thích gìnữa, vì nói gì anh cũng sẽ không tin. Đại khái là cũng không có mấy người tinđược, bởi đêm nay cô và anh liên tục vô tình gặp nhau, đến về nhà còn có thể đụng mặt. 
 
Tưởng Mộ Tranh cong cong khóe miệng: “Phụ nữ theo đuổi đàn ông cũng là chuyện rất bình thường, nhưng cô dùng phương thứcquá khích như vậyđã tạo thành phiền toái rất lớn đối với cuộc sống của tôi. Hẳn là cô cũng am hiểu pháp luật, biết bản thân làm như vậy thật ra được coi là... quấy rối tình dục nhỉ?” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Lạc Táp như được nghe chuyện nực cười, cô quấy rối tình dục anh ta?
 
“Cho dù anh có giống như Phan An, tình như Tống Ngọc, thắng được Tử Kiến [1], cũng không có nghĩa là tất cả phụ nữ trên thế giới này nhất định phải chọn anh!”
 
[1] giống như Phan An, tình như Tống Ngọc, thắng được Tử Kiến: chỉ người đẹp trai, có tình cảm phong phú, đầy bụng tài hoa
 
Cô lại đột ngột nói: “Đây là anh đang giở trò vì tôi không theo đuổi anh đó hả?”
 
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Thiếu chút nữa bị nghẹn tới nỗi nhồi máu cơ tim.
 
Anh không muốn lại cùng cô nói chuyện tào lao, anh coi thường nhất là loại phụ nữ khẩu thị tâm phi như thế.  
 
Anhnói trắng ra: “Lạc Táp, một vừa hai phải thôi, cho dùchúng ta có vô tình gặp nhau 18 lần một ngày thì giữa hai chúng ta cũng không thể có gì, về sau đừng có tiếp tục ‘vô tình gặp nhau’ với tôi nữa.”
 
Lúc này di động trong túi bắt đầu rung, anh lấy ra nhìn, là anh Tư. Anh bắt máy: “Emđã tới khu nhà anh rồi.”
 

Cũng không nhìn Lạc Táp nữa, anh xoay người rời đi.
 
Lạc Táp tức đến nỗi ngũ tạng lục phủ cũng đau, với loại người vô lại kiểu này, cô lười phải tranh luận.
 
Bảo vệ đi tới: “Cô Lạc, xin đưa ra thẻ căn cước của cô.”
 
“Vâng.” Lạc Táp điều hòa hơi thở, lấy thẻ căn cước ra đưa qua, bảo vệ đối chiếu thông tin trên thẻ và thông tin đã lưu giữ, sau đó trả lại cho cô: “Được rồi, cảm ơn cô Lạc.”
 
Anh ta ra hiệu cho một người bảo vệ khác để cô qua. 
 
Tưởng Mộ Tranh đang đi về phía ô tô của mình, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng ô tô bóp còi, anh cũng không quayđầu lại mà đi sát vào ven đường, tiếp tục gọi điện thoại với anh Tư.
 
Nhưng chiếc xe ở sau vẫn không chịu thôi, vẫn tiếp tục bóp còi.
 
Anh xoay mặt lại.
 
Mợ nó!
 
Anh lại vội quay mặt đi, đôi mắt thiếu chút nữa bị đèn pha chói mù. 
 
Lúc này chiếc xe hơi vượt nhanh qua anh, khi lướt đến bên cạnh anh còn đột nhiên bấm coi to inh ỏi.
 
Tưởng Mộ Tranh: “...”
 
Hôm nay đúng là ra cửa bất lợi, gặp được nhiều người không biết điều như vậy.
 
Ô tô vượt qua anh, xe hơi màu đỏ thực đáng chú ý, bởi vì đó là chiếc xe liên doanh chỉ hơn 100.000 nhân dân tệ, không tương thích với khu biệt thự sang trọng này.
 
Anh sững sờ.
 
Sau khi phản ứng lại, anh hít một hơi thật dài, phổi như muốn nổ tung vì tức giận.
 
Lại là Lạc Táp!
 
Nhưng tại sao bảo vệ lại cho phép cô ta vào đây?
 
Dựa vào bản thân xinh đẹp, trong tay có thẻ cảnh sát nên muốn làm gì thì làm sao?
 
Phía trước là ngã rẽ, ô tô của cô rẽ trái, mà nhà anh Tư của anh cũng là rẽ về phía bên trái đó.
 
Tưởng Mộ Tranh bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, không biết có phải Lạc Táp còn muốn tiếp tục cùng anh chơi cái trò chơi 'vô tình gặp được' đó không.
 
Trước kia từng có một cô gái giốngnhư cô vậy, anh cự tuyệt rấtnhiều lần, thậm chí cả những lời tuyệt tình, gây mất mặt cũng đã nói, nhưng người ta mắt điếc tai ngơ, vẫn theo đuổi anh không biết mệt. 
 
Cô gái kia từng có một câu nói rất  kinh điển: Đàn ông các anh lì lợm,la liếm theo đuổi phụ nữ, theo đuổi nhiều năm cũng không buông tay sẽ được tâng bốc rùm beng là người đàn ông tốt, cần quý trọng, là tình yêu đích thực. Mà phụ nữ chúng tôi theo các anh còn chưa được mấy ngày, đã bị gán cho làda mặt dày? Không tự trọng? Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh

 
Sau đó anh không để ý tới nữa, cô gái kia theo đuổi hơn ba tháng rồi chủ động từ bỏ.
 
Kể từ sau đó anh gần như có bóng ma tâm lý, rất khó chịu với cái tình yêu tự cho là đúng kia. 
 
Lạc Táp về đến nhà, bật tất cả đèn trong nhà lên, bấm điều khiển từ xa cho rèm đóng lại.
 
Trong phòng trống không, an tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở của bản thân.
 
Cô nằm ở trên sô pha, nhìn chiếc đèn chùm pha lê. Mặt dây pha lê phản chiếu ánh sáng, nhìn một lúc lâu cô hơi hoa mắt. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Nhắm mắt lại.
 
Cũng không biết cụ thể là bản thân đang suy nghĩ gì.
 
Có lúc là hình ảnh cùng ba mẹ đi chơi công viên khi còn bé, có lúc lại là lần đầu tiên cùng mẹ đến một ngôi nhà mới xa lạ, bối rối không biết làm sao, chỉ thấy sợ hãi.
 
Sau đó hình ảnh đột nhiên lại chuyển tới bãi đỗ xe, cô gõ cửa sổ xe người đàn ông kia, hai người đối diện trong chớp mắt, trong não cô có một giây trống rỗng.
 
Trong đầu lung tung rối loạn, Lạc Táp ép buộc bản thân bỏ qua hết, không nghĩ gì nữa.
 
Ngơ ngẩn một hồi lâu, sau đó cô đứng dậy lấy quần áo đi tắm rửa.
 
Khi cô tắm xong lên trên giường nằm thì cũng đã qua một ngày mới. 
 
Lạc Táp phát một tin lên vòng bạn bè: một ngày cẩu huyết rốt cuộc cũng kết thúc.
 
Có người trả lời gần như trong trong vài giây. 
 
Lạc Táp click mở tin, là cậu em họ Du Dương: 【Lại bị ai đó thổ lộ khi đang làm nhiệm vụ hả? 【nhe răng 】
 
Cô thường xuyên bị người ta tiếp cận xin số di động khi đang trực ngoài đường, gần như là mỗi tháng đều có, đôi khi đi một vòng còn có thể gặp được hai lần. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Đặc biệt là lúc kiểm tra những lái xe say rượu, có vài người đàn ông chạy siêu xe sẽ ngả ngớn hỏi xin số của cô.
 
Cũng may là cô quen rồi. 
 
Lạc Táp trả lời:【Bị một anh chàng ăn cơm mềm làm cho tởm lợm, vài câu cũng nói không rõ được, lần sau gặp mặt chị kể cho nghe. 】
 
Du dương: 【Ừ, ok. Đúng rồi, cuối tuần này đám tụi em đi Thạch Gia Trang nhảy dù, đi không? 】
 
Lạc Táp: 【Tuần này thì không được, thứ bảy chị trực ban, chủ nhật hôm sau thì lại là ngày đội trưởng Phó của chị kết hôn, cả đội bọn chị đều sẽ đi tham gia tiệc vui. 】

 
Du Dương: 【Nhưng sau đó em lại không có thời gian,phải làm dự án với thầy hướng dẫn rồi.】
 
Lạc Táp: 【Không sao, cậu cứ bận việc của cậu đi, khi nào muốn chơi chị tự đi. 】
 
Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
 
Mấy ngày kế tiếp Lạc Táp cũng không còn gặp Tưởng Mộ Tranh nữa, lại khôi phục cuộc sống trước kia - bận rộn, bình đạm, buồn tẻ, nhưng cũng phong phú.
 
Tưởng Mộ Tranh thật giống như một đoạn nhạc đệm trong cuộc sống nhạt nhẽo của cô vậy. Lúc đó thì tức giận không thôi, ký ức khắc sâu, nhưng cũng chỉ qua mấy ngày thôi là cô đã quên mất. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Cũng có khi Chu Nghiên sẽ nhắc tới, nhưng cô lại chẳng còn cảm giác xúc động muốn xé toạc cái miệng anh ta như lúc đó nữa, thật ra anh ta có một ánh mắt rất sâu, giống như xoáy nước vậy.
 
Cô không quên được.
 
Chủ nhật hôm ấy, những ai không trực ban đều đi dự hôn lễ của đại đội trưởng Phó.
 
Cô dâu và chú rể đều là người tỉnh khác, tuần trước đã đãi một tiệc cưới ở quê, hôm nay là tiệc mời bạn bè và đồng nghiệp ở Bắc Kinh.
 
Khách khứa không nhiều, tổng cộng hơn mười bàn, nhưng không khí thì rất vui.
 
Đặc biệt là mấy bàn ngồi phía trước kia, quả thực là quậy ầm trời.
 
Lạc Táp cùng Chu Nghiên ngồi ở bàn sau cùng, các cô không uống rượu, hơn nữa cũng không quen với mấy đội khác, hai người vừa ăn vừa nhỏ giọng trò chuyện.
 
Chu Nghiên lại bắt đầu sự nhiều chuyện: “Uây, cậu có biết đội trưởng của tụi mình và vợ quen biết nhau như thế nào không?”
 
Lạc Táp: “Xem mắt?”
 
Chu Nghiên lắc đầu: “Là quen biết lúc kiểm tra lái xe say rượu đó.”
 
Lạc Táp: “... Chị kia uống rượu bị tra xét?”
 
Chu Nghiên: “Có thể nói như vậy, nhưng uống không nhiều lắm, nghe nói hình như chỉ uống vài ngụm bia, khi đó đội trưởng của tụi mình mới chỉ là cảnh sát giao thông bình thường thôi. Chị kia la lối khóc lóc với anh ấy, đội trưởng hiếm khi được lúc hiền lành mà khuyên chị ấy xuống xe, còn cẩn thận dạy dỗ cho một trận cơ.” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Lạc Táp cười: “Sau đó họ liền ở bên nhau?”
 
Chu Nghiên: “Sao có thể chứ, sau lần đó chị kia thường xuyên tìm anh ấy gây phiền toái, còn hở tí lại gọi điện thoại khiếu nại đội trưởng của tụi mình, hại đội trưởng luôn bị phê bình.”
 
Chu Nghiên nói rồi lại tạm dừng, áp sát vào bên tai Lạc Táp: “Đại khái là kiểu nghiệt duyên như cậu và anh chàng ăn cơm mềm kia kìa.”
 
Lạc Táp: “...”
 
Cô vỗ Chu Nghiên mấy cái: “Sau này không được nhắc đến anh ta, mất hứng quá.”
 
Chu Nghiên cười không khép miệng được, mấy ngày nay nghĩ đến chuyện Lạc Táp nói sau đó lại vô tình gặp được anh ta hai lần, tự nhiên cô thấy mắc cười, thật đúng là một anh chàng bỉ ổi mà.
 
Bọn đàn ông ở mấy bàn phía trước đang đấu rượu, tiếng nói ồn ào, có mấy anh chàng đứng lên, kề vai sát cánh cầm chai bia dốc cạn, người bên cạnh huýt sáo ầm ĩ.
 
Chu Nghiên ăn xong chén canh, rót một ít rượu trắng, nói với Lạc Táp: “Sư phụ tớ cũng tới, tớ qua bên kia kính rượu đây.”
 
“Đi đi.”

 
Những người này Lạc Táp chẳng quen biết mấy người, cô liền an phận ngồi ăn tiệc. Ăn cũng sắp xong mà Chu Nghiên còn chưa trở về, cô đưa mắt nhìn quanh, tìm được Chu Nghiên, cô ấy đang trò chuyện với vài người trong văn phòng thành phố, khá là sôi nổi.
 
Lạc Táp thu hồi tầm mắt, nhàm chán nên lấy di động ra xem tin tức.
 
Hơn mười phút sau Chu Nghiên mới trở về, đại khái là lại hóng được tin gì đó, kéo ghế dựa về gần phía này, ngồi xuống sát bên cô. 
 
“Êy, Lạc Lạc.” Tỏ ra thần bí. 
 
Lạc Táp ngước mắt: “Hả?”
 
Chu Nghiên đưa tay che miệng, nói nhỏ bên tai cô: “Phó cục trưởng Cục Quản lý giao thông của tụi mình cũng tới đó, hình như từng là chiến hữu với đội trưởng Phó của tụi mình.”
 
Lạc Táp suy nghĩ, hình như vị Phó cục trưởng này mới được điều về, không có quen biết.
 
Hỏi Chu Nghiên: “Phó cục trưởng làm sao?”
 
Chu Nghiên: “Đẹp trai chứ sao.”
 
Lạc Táp: “...”
 
Chu Nghiên đưa mắt về phía bàn của Phó cục trưởng, đáng tiếc anhta ngồi đưa lưng về phía bên này.
 
Cô đưa mắt ra hiệu với Lạc Táp: “Kia kìa, người mặc sơ mi trắng ngồi bên cạnh Tiểu Hạ đó, nhìn sau lưng thôi cũng thấy đẹp rồi, đúng không? Nghe nói là được đặc biệt điều động xuống vị trí thấp hơn, hậu trường cũng không tầm thường. Trước mắt còn độc thân đấy.”
 
Lạc Táp vẫn không nói nên lời, đưa mắt nhìn Chu Nghiên: “Hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ như vậy, cậu muốn làm gì?”
 
Chu Nghiên cười: “Đương nhiên là muốn để anh ta làm em rể của tớ rồi.”
 
Lạc Táp: “Đừng nói bừa, cẩn thận người khác cắt câu lấy nghĩa đồn linh tinh đấy.”
 
Chu Nghiên rót đồ uống vào ly nhấp một hớp, “Lạc Lạc à, thời buổi bây giờ khác xưa rồi, mình không thể chờ đàn ông tốt tìm tới cửa nữa đâu. Có đôi khi anh ấy còn chưa kịp đi đến cửa của cậu thì nửa đường đã bị cô gái khác cướp đi mất rồi. Cho nên nhìn thấy đối tượng tốt thì phải lập tức tiên hạ thủ vi cường [2], tránh cho sau này tiếc xanh ruột.”
 
[2] tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ dành được lợi thế
 
Lạc Táp cảm thấy Chu Nghiên còn sốt ruột về chuyện hôn nhân đại sự của cô hơn cả mẹ cô, lâu lâu lại nhắc một lần, chỉ cần trong đội xuất hiện một anh chàng trẻ tuổi mà chưa có người yêu là cô ấy lại bắt đầu thu xếp gán ghép cho cô.
 
Trước kia đều chỉ là mấy cảnh sát giao thông bình thường, vậy cũng đành thôi, hiện tại lại còn nảy sinh ý tưởng đến trên người Phó cục trưởng. 
 
Kiểu đàn ông này, tuổi còn trẻ đã lên vị trí Phó cục trưởng, chắc chắn ngoại trừ gia thế thì bản thân cũng xuất sắc và ưu tú, lại còn đẹp trai. Cô cũng biết thân biết phận, không có khả năng kiểm soát được mẫu đàn ông như vậy.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
 
Chu Nghiên vẫn còn đang nhiệt tình tính toán: “Tớ có mấy chị em quen ở trường cảnh sát hiện nay đang làm ở văn phòng thành phố, quan hệ giữa bọn tớ cũng không tệ, để hôm nào tớ lại cẩn thận hỏi thăm mấy cô ấy một chút...”
 
Còn chưa nói xong, di động cô vang lên, là điện thoại từ gia đình. Trong sảnh tiệc quá ồn ào nên cô nói một tiếng với Lạc Táp, đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại.
 
Chu Nghiên rời đi, lỗ tai Lạc Táp được nghỉ ngơi. Cô tiếp tục cúi đầu xem tin tức.
 
Đột nhiên, mí mắt phải giật giật, cô vội nhấn đè lại.
 
Kiểu này là có điềm báo xấu, vận đen lại sắp tới rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận