Tưởng Mộ Tranh vừa gọi cô vừa đẩy mặt dù đang vướng vào nhánh cây ra, thuần thục dùng trang bị cứu sinh cố định chắc Lạc Táp, móc khóa vào thắt lưng cô, ngay sau đó anh ôm lấy eo cô rồi cắt dây dù.
Tất cả đều được thực hiện gọn gàng, Tưởng Mộ Tranh khống chế dây cáp, thu dây lên thì dễ dàng hơn rất nhiều. Anh dùng hết toàn bộ sức lực của cả đời này mà ôm chặt lấy Lạc Táp.
Cuối cùng cũng trở lại được trên trực thăng. “Lạc Lạc?” Tưởng Mộ Tranh không kịp cởi bỏ thiết bị, trực tiếp đẩy kính chắn gió của cô lên, cũng tháo mũ bảo hiểm của mình ra.
Lạc Táp cố gắng mở mắt, nhìn nhìn người ở trước mặt mình. Cô muốn nâng cánh tay lên ôm cổ anh nhưng không có chút sức lực nào.
Trước đó lúc còn ở sườn núi, khi anh cố định cô lên trên người anh, tuy nhìn không thấy mặt anh, ngay cả giọng nói cũng đều là xa xôi, mơ hồ không rõ, nhưng cô cảm giác được đó là vòng tay của anh.
Trong một chớp mắt, đó chính là sống chết có nhau, thiên hoang địa lão. [1]
[1] thiên hoang địa lão: trải nghiệm vô cùng lâu dài (nguồn:baidu)
Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cô cũng sẽ giống như anh, không rời không bỏ, cùng nhau vượt qua.
Lạc Táp nghỉ ngơi một lúc lâu, rốt cuộc cơ thể cũng có lại chút sức lực. Cô hơi há mồm, có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng cuối cùng lại chỉ hóa thành một câu: “Tưởng Mộ Tranh, còn có cái gì là anh không làm được không vậy?”
Tuy rằng giọng nói hơi nhỏ, nhưng có thể nói thì có nghĩa là không có việc gì.
Rốt cuộc thì trái tim đang lơ lửng của Tưởng Mộ Tranh cũng đã có thể hạ xuống, ôm lấy cô giống như ôm toàn bộ thế giới, không đúng, có lấy toàn bộ thế giới đến thì anh cũng sẽ không đổi.
Anh dùng sức ôm cô, cười cười đáp lại: “Có đàn piano là anh không làm được, về nhà rồi em tiếp tục dạy anh được không?”
Trình Diệc: “.......”
Mẹ nó, đúng là anh ta tới để tìm ngược mà, nuốt bao nhiêu là cẩu lương.
Lạc Táp úp mặt vào trong lồng ngực anh, rất mệt, rất buồn ngủ, lại khát nước.
Đợi thật lâu cũng không nhìn thấy nhân viên cứu hộ tới, sau đó cô không còn ôm hy vọng gì nữa, lại thật sự quá buồn ngủ nên cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Còn mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ tất cả đều là anh.
Cô nhớ đến dáng vẻ của anh khi bỉ ổi, vô liêm sỉ, thậm chí là lúc đang hưng phấn.
Đó là Tưởng Mộ Tranh của cô, một người đàn ông tốt đến cỡ nào.
Cô thật sự sợ sẽ ở trong giấc mơ đó cả đời mà không tỉnh dậy nữa.
Tưởng Mộ Tranh hỏi cô: “Có phải sau khi bị thương thì có chút suy kiệt không?”
Lạc Táp lắc đầu, nói giọng khàn khàn: “Vẫn ổn, chỉ là cánh tay bị chảy ít máu. Thể chất của em khá tốt, cả ngày dãi nắng dầm mưa, em lại kiên trì rèn luyện, da dày thịt béo, không có việc gì cả.”
“Vừa rồi nhìn thấy em ngủ say mà anh cứ tưởng là em không trụ được.” Bây giờ nhớ lại, Tưởng Mộ Tranh vẫn nghĩ tới mà sợ. Anh sợ thời gian qua lâu, cô mất máu quá nhiều dẫn đến suy tạng.
Lạc Táp: “Vừa rồi buồn ngủ quá, cũng không biết khi nào nhân viên cứu hộ mới tới được, mí mắt nặng trịch nên tạm thời ngủ một giấc trước.”
Tưởng Mộ Tranh: “.........................................”
Cô phải buồn ngủ tới cỡ nào để có thể đứng trước sự sống và cái chết mà còn có tâm tình nghỉ ngơi trong chốc lát như thế.
Tưởng Mộ Tranh tháo dây ra, đút cho cô ít nước, lại cởi áo khoác của cô ra, vết máu trên cánh tay đã khô lại.
“Đau lắm nhỉ?”
“Vẫn ổn.”
Cánh tay bị thương đã tê liệt từ lâu, không có tri giác gì nữa, cũng không còn cảm nhận được đau đớn.
Tưởng Mộ Tranh hôn hôn lên trán cô: “Chịu đựng thêm một lát, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay thôi.”
Lạc Táp trấn an anh: “Thật sự không có việc gì đâu, chỉ là hơi mệt thôi.” Còn hơi buồn ngủ, ngủ bao nhiêu cũng thấy không đủ...
Hai tiếng sau, ở hành lang bệnh viện.
“Tưởng Mộ Tranh, anh thả em xuống!”
“Không thả!”
Tưởng Mộ Tranh ôm Lạc Táp xoay vòng vài cái, còn chưa có thỏa mãn, lại xoay thêm một vòng.
Lạc Táp cảm thấy choáng váng đầu: “Tưởng Mộ Tranh, anh điên rồi hả! Mau thả em xuống!”
“Cứ không thả!” anh ngửa đầu cười: “Anh điên rồi. Lạc Lạc, anh thật sự muốn điên rồi.”
Người đi ngang qua xung quanh đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt khác thường, nhưng căn bản là Tưởng Mộ Tranh không thèm quan tâm, vẫn tiếp tục làm theo ý mình, bế Lạc Táp đi về phía trước.
Lạc Táp cắn cắn môi bất đắc dĩ, tên ngốc này.
Bọn họ mới từ phòng siêu âm ra, cô đã có thai hơn bốn mươi ngày.
Từ tháng 10 mười năm ngoái khi gặp được Tưởng Mộ Tranh, thời gian hành kinh của cô đã không đều, mỗi lần đều chậm lại mấy ngày, cho nên thời gian hành kinh cũng không chuẩn.
Đôi khi quá bận rộn thì cô còn chẳng nhớ rõ tháng trước có vào ngày mấy. Giống như lần này, cô bị trễ hơn mười ngày rồi nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.
Vừa rồi ở trong phòng bệnh, bác sĩ kiểm tra vết thương bên ngoài cho cô xong thì nói không có việc gì, sát trùng rồi băng bó lại một chút là được, ngay cả thuốc chống viêm cũng không cần uống.
Nhưng Tưởng Mộ Tranh không yên tâm, nói là cô bị treo ở trên cây còn có thể ngủ, có phải do tim hay não bị thiếu oxy không. Lúc này không phát hiện ra, lỡ như để lại di chứng gì thì biết làm sao?
Bác sĩ tạm dừng, rồi nói: “Các anh đi qua khoa phụ sản khám đi.”
Không ngờ là thật sự có thai.
Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn điên cuồng từ phòng siêu âm đến tận đây, cười không ngừng như một tên ngốc.
Tới phòng bệnh, Tưởng Mộ Tranh thật cẩn thận đặt Lạc Táp lên trên giường, đắp chăn đàng hoàng cho cô: “Trước hết nghỉ ngơi một lát đã.”
Lạc Táp vỗ vỗ đầu của anh: “Có phải anh cố ý không đấy?”
Ánh mắt Tưởng Mộ Tranh mờ mịt: “Cố ý cái gì?”
Lạc Táp nhìn ánh mắt anh, lời tới bên miệng rồi lại nuốt xuống. Nhìn cái dáng vẻ ngu ngốc kia của anh chắc cũng sẽ không nghĩ đến việc chơi chiêu trò để được làm ba ba sớm đâu nhỉ.
Tưởng Mộ Tranh ngồi ở mép giường, ôm eo cô, nghiêng tai đặt lên trên bụng nhỏ của cô. Chẳng nghe thấy gì nhưng lại cứ cảm thấy như có một mầm non đang chào hỏi với anh.
“Lạc Lạc, em thích con trai hay là con gái?” Tưởng Mộ Tranh hỏi cô.
“Con trai hay con gái gì cũng thích cả, sinh dưad nào em thích đứa đó.”
“Anh cũng vậy, con của mình thì đều thích cả, nhưng anh càng muốn có một cô con gái. Con gái là tri kỷ, có thể nói chuyện với em, đi dạo phố với em. Cho dù con bé có làm nũng với em thì anh cũng sẽ không ghen.”
Lạc Táp: “.................”
Tưởng Mộ Tranh bò ở trên bụng cô một lúc lâu, trong lòng anh thì như sóng cuộn biển gầm, làm thế nào cũng không bình tĩnh được.
Tuy người bị thương, bị mắc kẹt chính là Lạc Táp, nhưng cảm giác như được sống sót sau tai nạn lại chính là anh.
Khi tất cả hưng phấn, vui sướng qua đi và cẩn thận ngẫm lại, anh thật không dám tưởng tượng nếu anh không vội vàng kết thúc hành trình mà trở về sớm, nếu anh không liều mạng phóng xe đến sân bay, nếu không có Trình Diệc, nếu không phải thể chất và tâm lý của cô tốt, nếu bọn họ không may mắn như vậy, thì thứ anh mất đi đâu chỉ là cô.
Đến bây giờ anh vẫn còn vô cùng hối hận và tự trách.
Tưởng Mộ Tranh hôn rồi lại hôn lên bụng nhỏ của Lạc Táp. Sau đó đột nhiên anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, gọi điện thoại cho mẹ Đào Doãn Phàm.
Bên phía Đào Doãn Phàm là ban đêm, bà đang ngủ nên mơ mơ màng màng hỏi anh: “Con trai, làm sao vậy?”
“Mẹ, từ ngày mai mẹ bắt đầu mua sách nuôi dạy trẻ mà xem đi. Tám tháng sau thì về nước chăm cháu cho con. Mẹ tiếp tục ngủ đi, con cúp đây.”
Cũng không cho Đào Doãn Phàm thời gian kịp phản ứng, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Đào Doãn Phàm gọi đến, Tưởng Mộ Tranh không nghe, ấn tắt.
Tưởng Mộ Tranh nhìn màn hình di động ngây ra vài giây, sau đó khẽ cười lên tiếng.
Hưng phấn trong lòng còn chưa được xả hết, anh lại gửi trăm cái ‘ha ha’ vào nhóm chat 'Playboys Bắc Kinh'.
Tất cả mọi người:...........
Còn chưa đã ghiền, anh gửi tất cả các biểu tượng cảm xúc được lưu trong điện thoại lên.
Chưa đầy một phút sau, anh nhận được tin nhắn thông báo của hệ thống, ‘Bạn đã bị anh Tư xóa khỏi nhóm’.
Tưởng Mộ Tranh: “......”
Anh còn có nhiều lời chưa kịp nói mà.
Sau khi hưng phấn qua đi, Tưởng Mộ Tranh ghé vào cửa sổ nhìn xuống phía dưới, trên đường cái xe cộ tấp nập, anh cũng không biết chính xác là mình đang nhìn cái gì.
Lạc Táp gửi tin nhắn cho ba ba xong, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ thì thấy Tưởng Mộ Tranh đang dùng ngón tay khẽ lau khóe mắt, sau đó hai tay dùng sức xoa xoa mặt.
Trong lòng cô chấn động.
Anh ấy thực sự khóc??
Người đàn ông lý trí mạnh mẽ cứu cô vừa rồi, lúc này lại lặng lẽ cảm tính như một đứa nhỏ.
Tưởng Mộ Tranh chống khuỷu tay lên cửa sổ, đưa tay che mặt, hít sâu vài cái.
Đời này anh chưa từng khóc bao giờ, hôm nay xem như rửa mắt vậy.
Anh có con rồi, sắp được làm cha, sinh mệnh nhỏ bé kì diệu kia nằm ở trong bụng Lạc Lạc, dũng cảm kiên cường như vậy, thay anh ở cùng cô, che chở cho cô.
Lạc Táp nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.
Đột nhiên, Tưởng Mộ Tranh xoay người lại, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Giống như lần đầu tiên cô gặp anh ở bãi đậu xe, ánh mắt sâu thăm thẳm, giốngnhư lốc xoáy không thấy đáy.
Thực ra cô đã sớm hãm sâu vào trong đó.
Lạc Táp nhìn anh: “Tưởng Mộ Tranh, sau này đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác.”
Điều cố muốn nói chính là đừng dùng ánh mắt thâm tình như vậy nhìn những người phụ nữ khác, ai có thể cự tuyệt được chứ?
Tưởng Mộ Tranh cười đi tới, anh nói: “Anh cũng chỉ nhìn em thôi.”
Anh cúi người, đôi tay ôm đầu cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên, môi hai người còn chưa kịp tách ra thì Du Ngọc đã bước nhanh vào phòng bệnh.
Xấu hổ vài giây.
Ánh mắt Du Ngọc đỏ hoe, trong đầu hỗn loạn, cẳng chân mềm nhũn, cũng không có ý rời khỏi phòng bệnh.
Tưởng Mộ Tranh buông Lạc Táp ra, chào hỏi: “Dì.”
Du Ngọc gật gật đầu, nhìn thấy hai người còn có thể hôn nhau thì biết không có chuyện gì nghiêm trọng. Bà thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim vẫn thắt chặt đến phát đau.
Tưởng Mộ Tranh dọn một cái ghế đến bên cạnh giường cho Du Ngọc, anh nói với Lạc Táp: “Anh đi hỏi bác sĩ một chút xem quan sát bao lâu nữa mới có thể xuất viện.” Rồi anh rời khỏi phòng bệnh.
Du Ngọc không ngồi xuống ghế dựa mà trực tiếp ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay của cô: “Miệng vết thương có sâu không? Có phải khâu không?”
Lạc Táp lắc đầu: “Không có việc gì.”
Du Ngọc khàn khàn giọng: “Trước kia đã nói với con rồi, con gái con đứa thì nên đi dạo phố, chăm sóc sắc đẹp, thật sự nhàm chán thì đi tập thể hình. Con lại cứ thích chơi toàn mấy trò vận động của con trai... Con biết nó nguy hiểm cỡ nào không? Mẹ nói nhiều thì sợ con không vui. Năm ngoái con muốn đi nhảy dù, suốt đêm mẹ ngủ cũng không yên giấc, sáng sớm dậy liền gọi cho Tưởng Mộ Tranh dặn đi dặn lại, nhờ nó chú ý đến con. Con nói... Lỡ như con thực sự xảy ra chuyện bất trắc gì, mẹ và ba con, nửa đời sau biết sống thế nào đây hả?”
Nói rồi hốc mắt bà lại đỏ lên.
Lạc Táp quay đầu đi, nhìn về phía cửa sổ.
Cô cũng nghĩ mà sợ, nếu lúc ấy cô thật sự xảy ra chuyện, Tưởng Mộ Tranh sẽ khổ sở đến mức nào đây?
Ba ba thì sao? Trụ cột tinh thần của cuộc sống cũng chẳng còn.
Về phía mẹ, đến bây giờ cô vẫn không nhìn rõ được rốt cuộc tình cảm mẹ dành cho cô là thế nào. Nhưng nếu như cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ mẹ cũng sẽ bị đả kích nặng nề.
Bọn họ đều sẽ trở thành tình cảnh tuổi già không nơi nương tựa.
Du Ngọc tạm dừng, vốn là bà định nói đến chuyện lái xe khi uống rượu hôm trước, nhưng lại cảm thấy nói ra cũng không có ý nghĩa gì. Chuyện Lạc Lạc đi nhảy dù cũng chẳng thoát khỏi liên quan đến việc đó.
Khi Du Dương gọi điện thoại cho bà, tay bà run lẩy bẩy, ngồi trên sô pha thật lâu cũng không đứng dậy nổi, hai chân như nhũn ra, cả người đều tê liệt.
Lúc ấy đầu óc bà trống rỗng, không biết phải làm cái gì. Một lúc sau mới nhớ tới phải gọi điện thoại cho Phùng Khiếu Vịnh. Khi nghe được giọng của Phùng Khiếu Vịnh, bà nhịn không được bật khóc nức nở.
Nếu Lạc Lạc thực sự có gì không hay xảy ra, bản thân bà cũng sống không nổi nữa. Bà sẽ vô cùng có lỗi với Phùng Khiếu Vịnh. Phùng Khiếu Vịnh chỉ có một người thân duy nhất là Lạc Lạc. Nếu Lạc Lạc không còn, chắc chắn là ông ấy sẽ suy sụp đến tuyệt vọng.
Sau đó Phùng Khiếu Vịnh nói rằng ông đang chạy về Bắc Kinh, chuẩn bị ra khỏi cao tốc rồi. Ông còn nói với bà là Lạc Lạc không bị nguy hiểm tánh mạng, hiện tại đang ở bệnh viện. Bà lập tức buông điện thoại xuống rồi chạy ngay tới đây.
“Lạc Lạc, hiện tại con có thấy phản ứng gì không, mẹ nói phản ứng có thai ấy.” Du Ngọc chuyển đề tài đi, không nhắc lại những chuyện không vui đó nữa.
Lạc Táp: “Không có phản ứng gì.”
Du Ngọc: “Vậy chắc là còn chưa tới lúc, ngày mai mẹ sẽ tới khu cư xá đối diện đơn vị của con để thuê một căn nhà hoặc mua một căn hộ nhỏ. Buổi trưa con qua đó ăn cơm hay nghỉ trưa cũng tiện.”
Lạc Táp: “Không cần đâu, mẹ đừng làm mấy chuyện phiền phức như vậy. Con cũng không làm dáng làm vẻ như thế, lain quen ăn đồ ăn ở căn tin của đơn vị rồi, đồ ăn cũng không tệ.”
“Cái này chẳng liên quan gì đến làm dáng làm vẻ, phản ứng khi có thai rất kỳ quái, có lẽ bình thường con thích ăn nhưng đến lúc đó lại chẳng ăn nổi một miếng. Hơn nữa nhà ăn đầy khói dầu như vậy, con sẽ khó chịu mà nôn nghén ngay. Chưa kể những món con thèm thì đầu bếp cũng không thể làm riêng cho con, vẫn là ở nhà mẹ làm cho con ăn thì tiện hơn.”
Du Ngọc lại nói: “Hai ngày này mẹ bàn giao xong hết việc ở công ty, về sau cũng không có công việc gì để bận rộn, nhàn rỗi cũng khó chịu nên làm chút cơm trưa cho con và Tiểu Ngũ thôi. Mười mấy năm rồi mẹ cũng chẳng nấu cơm, chắc phải đi học lại một chút.”
Lạc Táp kinh ngạc nhìn về phía Du Ngọc, không nghĩ tới bà sẽ vứt bỏ sự nghiệp của bản thân, thật sự không thể tưởng tượng được.
Du Ngọc biết cô tò mò cái gì, giải thích: “Mẹ chuyển cổ phần cho Tiểu Ngũ. Con không hỏi về chuyện kinh doanh, nhưng, việc bán cổ phần không có lời bao nhiêu nên mẹ nghĩ tới nghĩ lui thấy tốt nhất là chuyển cho Tiểu Ngũ. Tuy nó không ham thích kinh doanh, nhưng so với mẹ thì nó còn am hiểu kinh doanh hơn.”
Lúc này tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên, giọng nói quen thuộc truyền đến: “Lạc Lạc?”
“Ba ba!” Lạc Táp lập tức từ ngồi dậy, kích động nói: “Ba, ba vào đi!”
Trong lòng Du Ngọc chua xót không thôi, từ nhỏ cô đã thân thiết với ba hơn với người mẹ là bà.
Khoảnh khắc Phùng Khiếu Vịnh đẩy cửa bước vào thấy được Du Ngọc, dù biết là bà ở chỗ này nhưng tâm tình vẫn khó có thể miêu tả được. Đã rất nhiều năm rồi ông không gặp bà.
Du Ngọc đứng lên, cảm giác cảnh còn người mất thực sự khiến người ta đau lòng không thôi.
Người đàn ông ở trước mặt này là người đã từng khiến bà không màng đến gây gỗ với người nhà, một mình rời khỏi nhà, rời khỏi Bắc Kinh, cùng ông đi đến biên giới Tây Nam sống một cuộc sống gian khổ thiếu thốn.
Tình cảm thề non hẹn biển ấy thậm chí còn không chịu khuất phục bởi mắm muối gạo tiền.
Tuổi trẻ khi yêu thì không màng đến tất cả. Đêm mùa đông, hai tuần trước khi vỡ nước ối, ông đi chấp hành nhiệm vụ không có nhà, một mình bà đi hết mấy dặm đường núi để đến bệnh viện sinh nở, những ngày tháng gian khổ nhất cũng đều chịu đựng được.
Nhưng sau này vì sao lại thay đổi?
Du Ngọc hoàn hồn, ổn định cảm xúc rồi nói với Lạc Táp: “Con trò chuyện với ba ba đi, mẹ đi tìm Tiểu Ngũ, xem bác sĩ nói như thế nào.”
Bà cầm túi xách rời khỏi phòng bệnh.
Lạc Táp hơi thẫn thờ nhìn về phía cửa phòng bệnh.
“Lại ầm ĩ với mẹ con à?” Phùng Khiếu Vịnh sửa sang lại mấy cọng tóc lộn xộn của cô.
“Không phải, mẹ cũng vừa tới được một lát thôi.” Lạc Táp nắm tay Phùng Khiếu Vịnh: “Ba, con sắp bức bối chết rồi. Con không muốn nói chuyện với mẹ, nhưng con tưởng tượng đến hiện tại bà ấy chỉ có một mình thì lòng con cực kỳ khó chịu. Ba ba, con hy vọng bà ấy có thể sống thật tốt, mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, con đều muốn bà ấy sống tốt, thật đấy.”
Nhưng tại sao lại khó khăn đến như vậy cơ chứ.
Phùng Khiếu Vịnh cầm mu bàn tay cô cọ cọ lên mặt mình: “Bức bối là bình thường thôi, bởi vì mặc kệ là bà ấy làm sai chuyện gì thì vẫn là mẹ của con, là mối quan hệ huyết mạch, là bà ấy sinh ra con, cũng là bà ấy nuôi lớn con. Không muốn nói chuyện với bà ấy cũng không sao, vậy chờ đến khi muốn nói rồi hẵng nói. Thời gian sẽ cho con một điểm cân bằng, hiện tại cũng làm mẹ rồi, đừng ép bản thân làm chuyện khiến mình không vui, nhưng cũng đừng oán trách ai, con gái ba phải sống vui vui vẻ vẻ mỗi ngày chứ.”
Lạc Táp cười rồi thở dài, lại nói: “Mẹ nói muốn thuê nhà ở khu đối diện đơn vị con để nấu cơm cho con ăn hằng ngày.”
Cô cắn cắn môi: “Ba, con không muốn đến. Bao nhiêu năm qua, ngoại trừ trước khi chín tuổi là sống cùng bà ấy mỗi ngày thì đã gần hai mươi năm rồi, gần như con không sống cùng mái nhà với bà ấy nữa.”
Cô hít một hơi: “Hiện tại nghĩ đến sau này phải ở cạnh bà ấy mỗi ngày, trong lòng con cứ có cảm giác quái dị nói không nên lời. Nhưng nếu như cự tuyệt thẳng mặt thì con lại cảm thấy tội nghiệp bà ấy, lòng con không dễ chịu. Trước nay bà ấy làm gì cũng chưa bao giờ cân nhắc xem con có muốn hay không.”
Phùng Khiếu Vịnh cười: “Vậy để Tiểu Ngũ qua đó ăn cơm.
Ông nói: “Hiện tại mẹ con chính là có bệnh thì chữa loạn, chính bản thân bà ấy cũng đang rất bối rối, chỉ muốn đền bù lại cho con những gì đã thiếu. Chính bà ấy cũng không biết bản thân mình đang làm cái gì đâu.”
Lạc Táp yên lặng nhìn ba ba.
Phùng Khiếu Vịnh: “Hãy tin ba ba. Bà ấy không có ý xấu, cũng không phải cố ý làm con ngượng ngùng. Mẹ con là một thương nhân thành công, nhưng lại là một người thất bại trong hôn nhân, cũng là một người mẹ thiếu trách nhiệm, cũng giống như ba, cho nên ba có thể hiểu được tâm trạng của bà ấy.”
Lạc Táp đặt hai tay lên vai Phùng Khiếu Vịnh, nhỏ giọng nói: “Ba ba, con cảm thấy hôm nay ba nói chuyện không có hướng về con nha?”
Phùng Khiếu Vịnh không hề kiêng dè gì, thẳng thắn, thành khẩn mà nói: “Bởi vì hôm nay ba nhìn thấy mẹ con nên tất nhiên sẽ có khác biệt, chắc chắn là hướng về bà ấy rồi.”
Ông tạm dừng, như là trầm tư gì đó.
“Nhìn bà ấy, lại nghĩ đến con cũng phải làm mẹ rồi, không khỏi nghĩ đến hai mươi tám năm trước, tâm tình của ba giống hệt như Tưởng Mộ Tranh bây giờ. Mặc kệ là ba với mẹ con đã trải qua chuyện gì, hiện tại là trạng thái gì thì năm đó, ba và mẹ con cũng giống như con và Tưởng Mộ Tranh lúc này. Tức cảnh sinh tình, con nói xem ba có thể không nói chuyện hướng về bà ấy được sao?”
Phùng Khiếu Vịnh duỗi tay cầm quả quýt lên lột ra: “Lạc Lạc, bất kể là lúc nào, chỉ cần chúng ta có một trái tim biết ơn thì chúng ta sẽ giàu có hơn người khác rất nhiều.”
Lạc Táp gật gật đầu.
Phùng Khiếu Vịnh lột xong thì tách mấy múi quýt đút vào trong miệng Lạc Táp: “Mẹ con nói bà ấy uống rượu lái xe bị con bắt được nên tâm trạng con mới không tốt. Khi bà ấy gọi điện thoại cho ba thì vô cùng tự trách.”
Ông lại đút thêm mấy múi quýt cho cô: “Con nói xem con có ngốc không. Mẹ con uống rượu lái xe mà sao con phải tự trách. Nếu là ba, chắc chắn ba sẽ nhốt bà ấy tám, chín ngày cho hả giận.”
Lạc Táp: “........”
Rồi cô bật cười, đánh ba ba vài cái, sau đó ôm cánh tay ba ba: “Giúp con cảm ơn Phó Duyên Bác nha, nhất định phải chân thành một chút.”
Phùng Khiếu Vịnh dùng khóe mắt liếc cô một cái: “Đừng có tự mình đa tình, Phó Duyên Bác nể mặt ba nên mới đi cứu con thôi.”
Lạc Táp cười, bất mãn nói: “Ai tự mình đa tình chứ!”
Phùng Khiếu Vịnh nhìn đồng hồ: “Ba còn phải trở về gấp, còn một cuộc họp tổ chuyên án đang chờ.”
Ông nhét phần còn lại của quả quýt vào trong tay cô, rồi trầm tư.
Có một số khúc mắc không phải một ngày hai ngày là có thể giải quyết được. Nhưng lúc này Du Ngọc hơi nóng vội, hận không thể móc tim móc phổi ra cho Lạc Lạc xem. Mà bây giờ lại đúng là lúc nội tâm Lạc Lạc đang bài xích và chống đối nhất. Tốt quá hóa lốp [2] mà thôi.
[2] tốt quá hóa lốp: (thành ngữ) tương đương với nhiều quá hóa dở, giống như cây lúa được bón nhiều phân quá, lớn nhanh, thân cao nhưng bị lép hạt (lúa bị lốp)
Ông phải tranh thủ một lúc nào đó tìm Du Ngọc tâm sự chuyện về con gái mới được. Chứ nếu cứ tiếp tục như vậy, khúc mắc giữa hai mẹ con sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng nếu đi đến bế tắc thì ai cũng phải bất lực.
Phùng Khiếu Vịnh suy nghĩ, rồi nói với Lạc Táp: “Nếu hiện tại con thật sự không muốn cả ngày phải ở chung với mẹ thì ba có một biện pháp rất hay.”
Ánh mắt Lạc Táp sáng lên: “Biện pháp gì thế?”
Phùng Khiếu Vịnh: “Bảo Tưởng Mộ Tranh đưa một ít việc kinh doanh bên tập đoàn Trung Liên cho mẹ con phụ trách. Mẹ con mà một khi đã lao vào công việc rồi thì lục thân [3] cũng không nhận.”
[3] lục thân: bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ/chồng, con cái
Lạc Táp: “.............”
Có điều đây đúng là một biện pháp hay.
Phùng Khiếu Vịnh lại cười nói: “Mẹ con mà quản lý công ty thay cho các con thì chắc chắn sẽ cố gắng hết 100% sức lực. Như vậy Tưởng Mộ Tranh còn có nhiều thời gian hơn để ở cạnh con. Tốt cả đôi đường, đúng không? Mấy ngày nay ba sẽ bớt chút thời giờ để tâm sự với Tưởng Mộ Tranh và mẹ con, bảo đảm sẽ khiến con vừa lòng.”
Đúng lúc ông cũng muốn tìm Tưởng Mộ Tranh để bàn một số vấn đề khác.
Lạc Táp vui vẻ tiến đến thơm một cái lên má ông: “Cảm ơn ba ba.”
Sau khi Phùng Khiếu Vịnh rời đi thật lâu, Tưởng Mộ Tranh và Du Ngọc mới tiến vào phòng bệnh.
“Em có thể về chưa?” Lạc Táp nhìn Tưởng Mộ Tranh.
“Ở lại đây một đêm đi. Muộn quá rồi, lăn lộn qua lại như vậy em cũng mệt mỏi.” Tưởng Mộ Tranh xoay mặt nhìn về phía Du Ngọc: “Dì, con đưa dì về, bệnh viện có con là được rồi.”
Du Ngọc muốn ở lại chỗ này, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến vợ chồng son bọn họ nói chuyện nên đành gật gật đầu nói ừ.
Bà lại dặn dò Lạc Táp vài câu rồi mới lưu luyến rời đi, nói là sẽ ở bãi đỗ xe chờ Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh rót cho Lạc Táp một ly nước ấm: “Anh đưa dì về rồi quay lại. Chắc tầm một tiếng đồng hồ, nếu em chán quá thì xem TV một lát nhé.”
Lạc Táp uống mấy ngụm nước rồi buông ly: “Em buồn ngủ lắm, muốn ngủ thôi.”
Tưởng Mộ Tranh: “........”
Anh hôn hôn lên trán cô: “Vậy ngủ đi.”
Rồi lại thấp giọng nhắc nhở cô: “Ngày mai chính là sinh nhật anh. Đã đồng ý với anh rồi thì không thể nuốt lời đâu đấy.”
Lạc Táp cười: “Em đồng ý với anh cái gì vậy? Anh cũng biết đó, mang thai một lần ngốc ba năm mà.”
Tưởng Mộ Tranh cắn môi cô: “Quên cũng không sao, anh nhớ rõ.”