Đường Một Chiều


Tới gần cuối năm, công việc của Lạc Táp nhàn hơn, năm nay đội trưởng không sắp xếp cho cô trực trong Tết âm lịch.
Tiểu Hạ và Thượng Viện Viện thì lại được sắp xếp cho trực trong Tết.

Tổng cộng bảy ngày, hai người bọn họ trực đến bốn ngày, khiến Thượng Viện Viện vui đến quên trời đất.
Khi lịch trực ban được phát ra, Thượng Viện Viện cầm tờ lịch phân công mà nhảy tưng tưng tại chỗ, kích động không thôi.
Nhưng hưng phấn được một lát, cô ấy vẫn cầm lịch trực ban đi tìm đội trưởng, nói bốn ngày hơi ít.
Đội trưởng liếc cô ấy một cái: “Dù là chuyện gì cũng một vừa hai phải thôi, đừng có tham lam quá.

Khi mọi việc qua rồi thì lại thành làm nhiều công ít.

Tình cảm cũng là như vậy đấy.”
Thượng Viện Viện chớp chớp mắt, giống như đã hiểu ra được gì đó.
Trở lại văn phòng, chỉ còn Tiểu Hạ và Lạc Táp, các đồng nghiệp khác đều đã đi về nhà.
Lạc Táp đang nói chuyện với cậu em họ Du Dương.
Mấy ngày nay cô đang lo chuyện Tết âm lịch đến nhà cậu.

Không đi thì không được, thường ngày cậu mợ tốt với cô như vậy.

Nhưng nếu như đi, cậu sẽ lại càm ràm cô, bảo cô đừng trách mẹ nữa, rốt cuộc là vì cô mà mẹ đã quyết định ly hôn.

Cậu còn nói, nếu có cơ hội thì cô hãy khuyên nhủ mẹ.

Đã đến tuổi nào rồi mà còn đòi ly hôn nữa.
Không ngờ là vừa rồi Du Dương lại gửi tin nhắn cho cô: 【 Chị, Tết âm lịch năm nay chị với anh rể tự đón với nhau đi nhé.

Em đặt vé máy bay rồi, đưa ba mẹ đi Hải Nam ăn tết.


Lạc Táp thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: 【 Sao đột nhiên em lại nghĩ tới đi Hải Nam ăn tết thế? 】
Du Dương: 【 Ha ha, không phải sợ chị khó xử sao? Chị, mặc kệ lúc nào em cũng sẽ đứng về phía chị vô điều kiện.

Lúc cần đánh người cũng thế, chỉ cần gọi em một câu thôi, gọi lúc nào đến lúc đấy.


Lạc Táp cảm động, trả lời cậu ta: 【…… Đánh người thì tự chị giải quyết được, cách đánh cầm nã [1] trước kia cậu dạy, chị vẫn luyện thường xuyên.


[1] cách đánh cầm nã: là một cuốn sách giáo khoa thực tế giải thích và phân tích tất cả các khía cạnh của chiến đấu tay không, được xuất bản bởi Nhà xuất bản Đại học Công an Nhân dân Trung Quốc
Tìm được cảm giác thành tựu rất lớn trên người Tưởng Mộ Tranh.

Du Dương: 【 Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em.


Lạc Táp: 【 Đúng rồi, chị nhận được giấy phép nhảy dù rồi, đến mùa xuân cùng đi nhảy dù ha.


Du Dương: 【 Được đấy, bữa nào anh rể bận thì chị tìm em, vẫn là câu nói kia, gọi lúc nào đến lúc ấy ~】
Kết thúc trò chuyện với Du Dương thì Tưởng Mộ Tranh gọi đến.
Lạc Táp đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Alo, anh bận xong rồi hả?”
Giọng nói trầm ấm của Tưởng Mộ Tranh truyền đến: “Vẫn chưa xong, còn đang họp, ra ngoài hút điếu thuốc nghỉ ngơi một lát.

Một mình em đợi ở văn phòng chán lắm nhỉ?”
Đã tan tầm từ lâu, nhưng anh lại có một cuộc họp video đột xuất từ nước ngoài.
Anh rít một hơi rồi lại nói: “Hay là anh bảo tài xế rước em qua văn phòng anh, phải một tiếng nữa anh mới xong việc.”
Lạc Táp: “Không cần đâu, anh cứ bận việc đi, em ở văn phòng lên mạng lướt web một lát là hết một tiếng ngay ấy mà.”
“Ngày mai bọn em không cần đi làm nữa nhỉ.”
“Ừm, hôm nay chính thức được nghỉ.”
“Vậy buổi tối tụi mình đi dạo siêu thị, mua ít đồ ăn tết, trong nhà không còn gì để ăn rồi.”
“Ừ, tụi mình tự làm sủi cảo ăn đi.”
“Em biết làm hả?” Tưởng Mộ Tranh cười nói: “Anh không biết đâu, chưa làm bao giờ.”
Lạc Táp: “Không rành lắm, trước kia ở nhà mợ có làm vài lần, mình lên mạng tra cách làm cụ thể xem, hẳn là không khó lắm đâu.”
Tưởng Mộ Tranh dập tàn thuốc xuống gạt tàn, nhìn vào đồng hồ: “Chúng ta gặp mặt rồi nói sau, anh đi vào họp đây.”
“Ừa.”
Tưởng Mộ Tranh vẫn chưa cúp điện thoại, Lạc Táp biết anh đang đợi cái gì.

Mỗi lần cô đều phải nói yêu anh rồi anh mới kết thúc cuộc gọi.

Lạc Táp không giỏi biểu đạt, căng da đầu mới nói vào microphone được câu yêu anh.

Tưởng Mộ Tranh còn cố ý gây sự: “Sao nói nghe có vẻ không tình nguyện cho lắm nhỉ? Lặp lại lần nữa đi.”
“Anh biến đi! Nhanh đi họp đi!”
“Không muốn nói cũng được thôi, đến tối ở trên giường sẽ làm thêm một lần.” Tưởng Mộ Tranh cười uy hiếp cô.
“……” Lạc Táp bị anh quấn đến phát sợ, hạ giọng: “Đêm nay em sẽ ở lại khách sạn, bây giờ đi đặt phòng liền.”
Tưởng Mộ Tranh bị uy hiếp ngược lại, anh vui cười nói: “Vợ à, vừa rồi em nói cái gì thế? Bên này tín hiệu của anh không tốt, lát nữa sẽ gọi lại cho em nha.”
Sau khi nói xong cũng không cho Lạc Táp cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Lạc Táp trở lại văn phòng, tiếp tục lật xem tạp chí.

Thượng Viện Viện cầm quả táo đưa cho cô: “Nè, ăn rất ngon đấy, chị đi rửa đi rồi ăn.”
Cô ngước mắt lên nhìn, thừa biết chút ý đồ này của Thượng Viện Viện, cố ý nói: “Hai ngày này tôi không thể ăn lạnh.”
Thượng Viện Viện: “……”
Lạc Táp thấy cô ấy bị sặc rồi, buông tạp chí trong tay ra, cầm lấy quả táo rồi vừa huýt sáo vừa đi ra ngoài.
Thượng Viện Viện kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Lạc Táp, thường ngày lạnh lùng thanh cao, không nghĩ tới lại còn có chút dáng vẻ du côn du đảng của đại tỷ thế này.
Cô ấy nhíu chân mày, cẩn thận nghe bài hát cô đang huýt, là một bài hát đã cũ, 《Anh có biết em đang đợi anh 》.
Lạc Táp đang huýt câu “Bỗng nhiên em lại yêu anh, yêu anh đậm sâu……” Đi xuống toilet dưới lầu, chừa không gian trên lầu lại cho những người đang cuồng nhiệt trong tình yêu.

Vừa đến góc cầu thang, Lạc Táp nhìn thấy người đang đi lên thì nụ cười trên khóe miệng chợt tắt, bước chân nâng lên lại hạ xuống, mặt lạnh lùng nhìn người ở trước mắt.
Sở Tư Tư dừng lại ở góc xoay của cầu thang, cách Lạc Táp hai ba mét.

Cô ta ngửa lên, Lạc Táp nhìn xuống, hai người im lặng giằng co.
Giằng co mấy chục giây, Lạc Táp vẫn luôn dùng đôi mắt lạnh nhìn qua, không có ý muốn mở miệng nói chuyện.
Kiềm chế không được, Sở Tư Tư phá vỡ trầm mặc trước: “Lạc Táp, đừng làm bộ bày ra dáng vẻ thanh cao, cảm thấy như toàn thế giới đều thiếu nợ chị! Chị lén làm việc xấu xa gì, đừng cho là tôi không biết!! Chị không thể chịu được khi thấy tôi hạnh phúc đúng không! Lại còn khoe môi múa mép trước mặt em gái của bạn trai tôi! Lạc Táp, trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ, chị diễn cũng giỏi lắm đấy.

Chị cố ý chơi xấu tôi như vậy, không sợ ban đêm sẽ gặp ác mộng hả?”
Lạc Táp nhướng mày, quét mắt từ trên xuống dưới kiếc cô ta một cái, lười phản ứng, tiếp tục đi xuống lầu.
Khi hai vai sát nhau, cô cũng không thèm liếc nhìn lấy Sở Tư Tư một cái.
“Lạc Táp!” Sở Tư Tư không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi rống lên một tiếng.
Mấy ngày nay ngày nào cô ta và bạn trai cũng cãi nhau, không lớn thì nhỏ, chẳng có lúc nào êm ả, cô ta cũng chịu không nổi nữa rồi.
Du Ngọc muốn ly hôn với ba ba, ba ba không muốn.

Vậy mà Du Ngọc lại ra thông điệp cuối cùng cho ba ba, nói là nếu không ký tên, bà ấy sẽ đi theo trình tự của pháp luật.

Bởi vì chuyện ly hôn này mà gần đây việc kinh doanh của công ty cũng không được thuận lợi.

Du Ngọc muốn một nửa cổ phần của công ty, ba ba không đồng ý, hai người vẫn luôn giằng co.
Hiện tại cả ngày ba ba đều sứt đầu mẻ trán, còn xụ mặt xuống, cô ta làm gì cũng thấy không thuận mắt.
Nhưng Lạc Táp thì sao, đang vô cùng hạnh phúc bên Tưởng Mộ Tranh, Du Ngọc cũng là một lòng hướng về cô.
Lạc Táp mặc kệ cô ta, trải qua tất cả những chuyện này, cô đã thấy rõ mọi việc, chọn làm lơ Sở Tư Tư, đời này cũng sẽ không còn bất kì dính dáng gì tới Sở Tư Tư.
Sở Tư Tư thấy Lạc Táp không phản ứng lại mình mà tiếp tục đi xuống lầu, cô ta gấp gáp: “Lạc Táp, chị có ý gì hả! Có bản lĩnh làm mà không có bản lĩnh thừa nhận phải không! Chị dựa vào cái gì mà đặt điều nói xấu tôi trước mặt Thượng Viện Viện! Chị làm người xảo trá như vậy, Tưởng Mộ Tranh có biết không!”
Lạc Táp xoay mặt lại, nhàn nhạt “A” một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Sở Tư Tư, cô cũng thật sự quá đề cao bản thân mình rồi.

Người như cô, còn không có tư cách để tôi chủ động nhắc tới.”
Sở Tư Tư: “……”
Bị nghẹn đến nội thương.
Tức đến mức môi trở nên trắng bệch.
Trên lầu Thượng Viện Viện và Tiểu Hạ đều nghe được tiếng hét “Lạc Táp” đầy phẫn hận.

Lúc ấy hai người đang ngồi ở bên nhau, Thượng Viện Viện đang lén hôn Tiểu Hạ, cũng bị một tiếng hét này làm cho hoảng sợ.
“Đi xuống nhìn xem có chuyện gì.”
Tiểu Hạ gật đầu, hai người bước nhanh ra khỏi văn phòng, tới cửa thang lầu liền nhìn thấy màn giằng co giữa Sở Tư Tư và Lạc Táp.
“Lạc Táp không nói với tôi một chữ nào về chị cả, là tôi tự biết được, mẹ tôi cũng biết.

Cả nhà tôi đều biết chuyện lúc nhỏ của các chị, trước kia nhà bà ngoại tôi ở tầng dưới nhà các chị.

Lúc đó chị khóc quấy, hàng xóm chung quanh đều không chịu nổi.” Thượng Viện Viện nói một hơi thật dài.
Sở Tư Tư run run bờ môi, hơi há mồm nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thượng Viện Viện lại nói: “Tôi cũng không nói bậy gì về chị cả, chỉ kể lại tình hình thực tế thôi.

Đừng nói Lạc Táp là đồng nghiệp của tôi, cho dù tôi không quen biết chị ấy đi nữa thì trong tình huống này tôi cũng sẽ giúp chị ấy giải thích hai câu.

Đừng giẫm lên chỗ đau của người khác để thỏa mãn niềm vui của bản thân, tôi cảm thấy đây là phẩm chất căn bản nhất của đạo lý làm người.”
Tạm dừng, cô ấy lại nói ra hết những suy nghĩ của bản thân: “Trong gia đình tái hôn, đứa nhỏ này bài xích đứa nhỏ khác, không muốn chấp nhận là chuyện bình thường.

Cho dù chị có đuổi người ta đi rồi, tôi nghĩ cũng sẽ không có ai trách chị, bởi vì chị còn nhỏ.

Nhưng mà nhiều năm qua đi như vậy rồi mà chị vẫn không thay đổi, hơn nữa nghe nói 6 năm trước khi chị say rượu lái xe……”
Nói rồi Thượng Viện Viện nhìn về phía Tiểu Hạ, đây là Tiểu Hạ kể cho cô ấy nghe, bởi vì lúc ấy Tiểu Hạ cùng một tổ với Lạc Táp.

Cô ấy nói tiếp: “Bởi vì đợt kiểm tra say rượu lái xe lần đó là các liên hợp chấp pháp, các đại đội đều điều động nhân sự đến, chia ra thành từng tổ nhỏ, chuyện của chị ầm ĩ đến mức mọi người trong Cục Quản lý giao thông đều biết.

Tất cả mọi người đều nghị luận ở sau lưng Lạc Táp, nói chị ấy là một bà chị kế lòng dạ hẹp hòi.

Mặc dù sau đó có video quay lại khi thực hiện nhiệm vụ chứng minh là máy đo nồng độ cồn kia vốn không có vấn đề gì, cũng không phải Lạc Táp cố ý vu oan cho chị.

Nhưng tất cả mọi người lại chỉ nhớ rõ là Lạc Táp cố ý làm khó dễ chị tại hiện trường chứ chẳng mấy người quan tâm đến chuyện video phía sau nữa.

Hiện tại chị lại còn muốn người ta cho chị thể diện, nói một câu không dễ nghe, chị cảm thấy chị dựa vào cái gì vậy? Mặt dày à?”
Thượng Viện Viện đã bị chiều hư từ nhỏ, từ trước đến nay nói chuyện đều không quan tâm đến tâm trạng của đối phương, cô ấy chỉ dựa vào tâm tràng của mình.
Muốn nói cái gì thì nói cái ấy, có khi vô cùng độc miệng.
Giống như lần đầu tiên cô ấy đi làm, gặp được Lạc Táp ở toilet, ngay cả xin lỗi mà còn là dáng vẻ như đại gia bố thí cho người ta.
Hiện tại cô ấy đang có ác cảm với Sở Tư Tư nên nói năng lại càng không kiêng nể gì.
Mặt Sở Tư Tư lức trắng lúc đỏ, hai tay không khỏi siết chặt thành nắm đấm.
Bị người khác nhắc lại quá khứ đáng xấu hổ, hơn nữa còn là ngay trước mặt Lạc Táp, loại cảm giác này tựa như bị người khác quăng cho hai cái tát ở trước mặt mọi người vậy.

Xấu hổ, ngượng ngùng, chật vật.
Thượng Viện Viện thì cô ta không thể trêu vào, quan hệ giữa cô ta và bạn trai vốn đang tràn ngập nguy cơ, cô ta không thể tranh cãi với Thượng Viện Viện nên đành bắn tầm mắt như dao phay về phía Lạc Táp.

Cô ta cười lạnh một tiếng với Lạc Táp, gằn từng chữ một mà nói: “Thường ngày chị vẫn luôn bày ra dáng vẻ đáng thương để cho đồng nghiệp cảm thấy chị bị tôi ức hiếp ghê gớm lắm, rất cố gắng đắp nặn bản thân thành hình tượng tiên nữ không dính khói lửa phàm tục.

Nhưng chắc đồng nghiệp của chị cũng không biết là chị có ba, hơn nữa ba chị còn là Phùng Khiếu Vịnh - bộ trưởng bộ công an của mấy người.”
Nói xong, cô ta xoay mặt rời đi ngay.
Khóe mắt thì liếc nhìn Thượng Viện Viện và Tiểu Hạ, vẻ mặt bọn họ cũng giống như cô ta đã đoán trước, đều là kinh ngạc không thôi.
Cô ta cũng mới biết được tin này từ miệng ba mình vào hôm nay.

Hóa ra là Lạc Táp có ba, lại còn là quan lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui