Đường Ngựa Vằn

Nghe thấy câu nói này, Cận Ngữ Ca ngước mắt lên, trông thấy nét mặt của Âu Dương Thông.

Tùy Hân giật thót tim, hiển nhiên là cô không ngờ lại có người đứng sau lưng mình mà còn bất ngờ lên tiếng. Vừa quay người lại đã gặp ngay ánh mắt đang tia vào mình từ trên cao của Âu Dương Thông, cả người cô dợn cả da gà.

Tuy nhiên, kinh nghiệm lăn lộn trong nghề nhiều năm đã tôi luyện cho cô khả năng che đậy cảm xúc thật. Cô nhanh chóng quay mặt lại, tỏ vẻ suy nghĩ rồi từ từ mở lời:

“Vị này là….”

Nét mặt Âu Dương Thông lạnh băng, không thèm trả lời câu hỏi của cô, hoặc căn bản là chẳng hề xem cô ra gì, cô chỉ nhìn sang Cận Ngữ Ca, giọng nói trầm xuống: 

“Hiểu Kiều… có chuyện thật rồi.”

Ánh mắt của Cận Ngữ Ca đột nhiên trở nên sắc bén, câu nói này đã ứng chứng cho nỗi lo lắng của cô bao ngày qua, nhưng cô lại không đoán được cái gọi là “có chuyện” này là đến một mức độ nào. Nỗi hoảng sợ rình rập ấy khiến Ngữ Ca không dám lên tiếng, chỉ nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Âu Dương, chờ đợi những lời tiếp theo của cô.

Hoan Nhan cũng khẩn trương lên hẳn, Âu Dương xưa nay luôn tỏ ra biếng nhác, không xem trọng việc gì cả, lần này cô nghiêm túc đến thế, sự việc chắc chắn là không đơn giản.

“Tin từ phía Bộ Công an là sau khi bị xử phạt, Hiểu Kiều không còn đi làm nữa, mọi người đều ngỡ cô ấy đang giận lẫy. Tôi muốn tìm cô ấy trò chuyện, nhưng điện thoại không có người nghe, đến nhà thì lại không ai mở cửa.”

“Có thể cô ấy chỉ là…..”

“Im miệng!!”

Cận Ngữ Ca ngắt lời Tùy Hân, đây là lần đầu tiên cô dùng thái độ không lưu tình như thế đối với cô ký giả này, ngữ điệu vô cùng sắc lạnh.

Âu Dương do dự một lúc mới tiếp tục những gì cần nói.

“Nhưng rõ ràng là cô ấy đang ở trong nhà, tôi đã nghe thấy tiếng điện thoại reo từ bên trong. Vì vậy, tôi đã tự mình mở cửa đi vào.”

Đây vẫn chưa phải là trọng điểm, hai chị em Ngữ Ca đều không dám xen vào, không khí như bị bao trùm bởi sự khẩn trương. Cũng trong lúc này, sắc mặt của Tùy Hận chợt tối lại, ánh mắt vô hồn bất định.

“Cô ấy đích thật đang ngồi trong nhà, không đeo tai nghe, cũng không phải đang ngủ. Tôi mở cửa đi vào, cô ấy không có chút phản ứng nào. Mãi đến khi tôi đã đứng ở trước mặt, cô ấy mới phát hiện sự hiện diện của tôi, vả lại dường như còn có chút hoảng hồn…”

Nói đến đây, Âu Dương đã ngưng lại. Sắc mặt Cận Ngữ Ca từ từ trắng bệch, bàn tay đặt trên đầu gối đang run lên trong vô thức. Với trí thông minh của cô, chỉ cần nghe đến đây đã đủ hiểu chuyện này là thế nào. Nhưng cô vẫn mang một tia hy vọng mong manh, tâm lý này khiến cô quyết giữ im lặng, im lặng một cách cẩn trọng, cô vẫn chờ đợi người khác đưa ra lời tuyên phán cuối cùng.

Âu Dương ngỡ rằng cô sẽ tự mình nói ra kết luận, nhưng Cận Ngữ Ca lại chỉ nhìn cô. Trầm ngâm lại trầm ngâm, cuối cùng vẫn phải nhẫn tâm nói ra.

“Trong lúc bom nổ…. thính giác của Hiểu Kiều bị…. hủy rồi….”

Cận Ngữ Ca đứng phắt dậy, hai mắt trợn tròn, vẫn nhìn Âu Dương như không tin tưởng. Âu Dương nhìn sang chỗ khác, mím chặt môi, không nói thêm nữa.

Hơi thở dần trở nên gấp rút, Cận Ngữ Ca chỉ lặng người vài giây thì đã cầm giỏ xách lên bước nhanh ra ngoài. Hoan Nhan cũng trầm mặt đuổi theo. Âu Dương đứng tại chỗ nhìn Tùy Hân và cười lạnh nói:

“Ký giả Tùy, chuyện thính giác của Hiểu Kiều bị tổn thương, cô đã biết ngay từ đêm đó rồi chăng?”

Đối với người phụ nữ có thân phận không rõ ràng nhưng lại toát ra cảm giác khiến người khác lạnh lẽo này, Tùy Hân có hơi ngần ngại, bèn trả lời một cách hàm hồ:

“Tôi không chắc, làm sao dám nói bừa, hơn nữa…”

“Hiểu Kiều bị thương là vì cứu cô, còn cô thì quay ngược lại khiếu nại cô ấy, nếu để Cận Ngữ Ca biết được….”

Âu Dương không nói tiếp, nụ cười lạnh bên khóe môi đã nói rõ mọi chuyện.

“Hãy tự mà lo đi.” Nói hết những chữ này, cô cũng quay người chạy theo ra ngoài. Một mình Tùy Hân cứng đờ tại chỗ, đến cuối cùng, đôi mắt ấy mới lộ ra nỗi sợ hãi.

Không ai nói gì trong suốt chặng đường này, Cận Ngữ Ca siết chặt bàn tay, móng tay trắng bệch do bấu mạnh. Cô không dám hỏi gì cả, ngay trong lúc này, cô chỉ muốn nhìn thấy Kiều Hiểu Kiều.

Hoan Nhan chốc chốc lại quay sang nhìn chị của mình, quan sát từng chi tiết trên mặt của Ngữ Ca. Không biết rõ sự tình thì càng không thể nói gì, vậy nên chỉ ngồi yên tĩnh bên cạnh chị. Âu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, tay bỡn cợt với món đồ chơi bằng kim loại, hệt như một người ngoài cuộc.

Xe vừa dừng ở dưới nhà Hiểu Kiều thì đúng lúc có một người thanh niên định đi vào. Cận Ngữ Ca, một người ngày thường rất ít va chạm da thịt với người xa lạ đã đẩy luôn chàng thanh niên ra rồi đi nhanh lên lầu. Người đàn ông ngước lên định chửi rủa thì nhìn thấy nhóm người Ngữ Ca, lập tức im bặt.

Vừa đến trước cửa nhà thì Cận Ngữ Ca liền đập cửa, tiếng “đùng đùng” vang vọng trên hành lang. Hoan Nhan đi ở phía sau vội chạy tới ngăn cô lại,

“Chị! Đừng như vậy, chị hãy bình tĩnh lại.”

Cận Ngữ Ca thở hổn hển, ánh mắt thẳng đơ, khoang mắt đỏ hoe. Cô hít sâu một hơi, khàn giọng nói:

“Âu Dương, phiền cô mở cửa.”

Âu Dương Thông nhìn nhìn cô, thở dài nặng nề, món đồ chơi bằng kim loại được cô đút vào ổ khóa, xoay vòng vài cái thì cửa đã mở ra. Cận Ngữ Ca không hề chần chừ, đẩy cửa là xông thẳng vào trong.

Tại phòng khách, tivi đang mở, đầu DVD ở bên cạnh cũng chớp chớp luồng sáng yếu ớt, người phụ nữ trong màn hình đang làm động tác phát âm rất khoa trương, bên cạnh còn có dòng chữ – “Luyện Nhìn Khẩu Hình”. Hiểu Kiều ngồi trên ghế sô-pha, đối lưng với cửa ra vào, lưng cong vòm, khuỷu tay chóng trên đầu gối, mắt dán chặt vào màn hình.

Trông thấy bóng lưng ấy, Cận Ngữ Ca mới dừng hẳn mọi động tác, chỉ biết đứng ở sau lưng Hiểu Kiều, nhìn thơ thẩn vào con người ấy.

Hoan Nhan muốn đi vào theo nhưng đã bị Âu Dương Thông giữ lại, cô nhướng mày lên, lắc lắc đầu. Nhị tiểu thư không muốn nghe theo, nhưng cũng hiểu lúc này không thích hợp có người ngoài xen vào, bèn quay lại nhìn chị gái và Hiểu Kiều, chu môi, rất không tình nguyện mà để yên cho Âu Dương kéo mình ra ngoài, đồng thời không quên nhẹ tay khép cửa cho người bên trong.

Hiểu Kiều không hay biết gì đối với những việc xảy ra sau lưng mình, chỉ nỗ lực xem khẩu hình của người phụ nữ trong màn hình, đoán xem nó biểu thị cho ý gì. Cận Ngữ Ca tiến lên từng bước chậm rãi, càng đến gần tim càng nhói đau, phía dưới chiếc áo thun mỏng ngày hè, xương sống của Kiều Hiểu Kiều hằn lên tựa như con dao ghim vào mắt cô.

Kiều Hiểu Kiều chau mày không hiểu, tay cầm cái điều khiển tua trở về, cứ thế xem đi xem lại. Mãi đến khi Ngữ Ca đã đi tới bên cạnh mình, cô mới biết trong nhà có thêm một người từ lúc nào. Hiểu Kiều quay lại trong sự kinh ngạc, song khi phát hiện đối phương là Cận Ngữ Ca, cô chỉ biết sững người.

Tóc đã dài hơn một chút, gò má hơi hóp vào. Ánh mắt mà Ngữ Ca nhìn cô hỗn loạn và phức tạp, cái cảm xúc hòa lẫn giữa nỗi phẫn hận, xót xa, tương tư và bi thương xông kích vào nhau khiến cô suýt ngã quỵ. Khoang mắt dần sóng sánh nước, bàn tay nắm chặt đang run lên cầm cập.

Bốn mắt giao nhau, Kiều Hiểu Kiều sau một lúc sững sờ thì khẽ thở dài, mặt mày nhăn nhó rồi nói bằng giọng vừa bất lực vừa oan ức:

“Cái này khó học quá à…”

Cảm xúc tích tụ bấy lâu của Cận Ngữ Ca triệt để bị châm lửa bởi câu nói này, cô cắn răng giơ cao giỏ xách trong tay, cứ thế mà giáng vào người Kiều Hiểu Kiều.

Trong mắt Hiểu Kiều mang nỗi sợ hãi, chỉ biết đưa ngang tay chống đỡ theo bản năng. Nhưng Cận Ngữ Ca không hề nhượng bộ, từng bước tiến ép, cử động kịch liệt này khiến cho dòng lệ bị kìm nén nãy giờ tuôn trào như được giải phóng, cô cũng không màng lau đi. Hiểu Kiều bị ép đến rời khỏi sô-pha, lui dần nấp dần. Ngữ Ca vẫn không chịu buông tha, cuối cùng ép đối phương lui đến chân tường, không còn lối trốn chạy, Hiểu Kiều ôm đầu ngồi xuống, buông tiếng khóc nấc.

Ngữ Ca dừng tay, đứng trước mặt Hiểu Kiều cùng khóc với cô, nước mắt không ngừng lăn xuống gò má. Bờ vai run rẩy, tiếng nấc nghẹn ngào, Ngữ Ca từ từ ngồi quỳ xuống đất, ngón tay luồn vào mái tóc xoăn quen thuộc, giữ lấy, bắt Hiểu Kiều ngước lên nhìn mình, cô hận đến khó bật thành lời.

“Kiều Hiểu Kiều, khiến mình đau khổ suốt đời thì có lợi gì cho cậu? Hửm?!”

Kiều Hiểu Kiều ngẩng cao đầu ngã ra vách tường, gương mặt đẫm lệ, không ngừng thút thít, giọng khàn khàn nói không rõ ràng,

“Ngữ Ca, mình không nghe thấy… mình không nghe thấy…”

“Không nghe được thì không cần mình nữa ư? Phải vậy không?! Kiều Hiểu Kiều, cậu muốn mình moi tim ra cho cậu xem thì cậu mới hiểu đúng không?!”

Giọng của Cận Ngữ Ca như bị vỡ tan, sự kích thích đột ngột và sự mất kiểm khống trong cảm xúc khiến cô quên bén trạng thái vững trọng thường ngày. Người ở trước mặt đây, cô phí tận tâm tư bảo vệ, nghĩ đủ trăm phương ngàn kế, kết quả tính sai một ly vẫn phải đi đến hậu quả này, cuối cùng người bị thương vẫn là đối phương.

Kiều Hiểu Kiều nhìn cô, chỉ biết lắc đầu nói trong nghẹn ngào:

“Ngữ Ca cậu đừng nói nữa… mình không nghe thấy…. bác sĩ nói một thời gian sau sẽ khỏi, nhưng đã bao nhiêu ngày rồi, mình vẫn không nghe được gì cả…. cậu, cậu biết không? Lúc họ phạt mình, mình còn cười ấy chứ… mình chẳng biết họ đang nói gì cả… Ngữ Ca….”

Nước mắt ràn rụa lăn dài trên mặt, lăn xuống cằm. Ánh mắt xưa nay luôn sáng sủa và kiên định của Kiều Hiểu Kiều, giờ đây lại yếu đuối đến không chịu được một cú hích. Mỗi một tiếng nấc nơi cổ họng cũng như một lần ghì chặt trái tim của Ngữ Ca, tiếng nấc tiếp nối khiến hơi thở cũng khó mà điều hòa. Cận Ngữ Ca bắt đầu hối hận vì sự mạnh bạo của mình lúc nãy, cô vội ngưỡng cao đầu, chớp chớp mắt để những giọt lệ kia trở vào bên trong, lẳng lặng bình phục lại cảm xúc. Cánh tay đang giữ đầu của Hiểu Kiều chuyển thành cái ôm, nhẹ nhàng vuốt lưng cô, an ủi cô.

Kiều Hiểu Kiều vùi đầu vào người Ngữ Ca, khóc một trận sảng khoái. Đã kìm nén quá lâu quá lâu rồi, nỗi sợ và tuyệt vọng cứ mãi đè nén khiến cô cơ hồ sụp đổ. Không dám nói từ bỏ, cô chưa bao giờ nghĩ đến kết quả đó, bởi cô luôn tin rằng, chỉ cần vượt qua hết những trắc trở này, họ nhất định sẽ đón được hạnh phúc mà họ muốn nắm giữ. Nhưng tai nạn bất ngờ đã thiêu trụi niềm tin của cô, cô bắt đầu hoảng sợ, bắt đầu dao động, nếu Ngữ Ca không đến, cô thật sự vẫn chưa biết phải đối mặt với người mình yêu như thế nào.

Khi Cận Ngữ Ca về đến nhà thì trời đã rất muộn, bắt đầu từ lúc xuống xe cô đã nắm lấy tay Hiểu Kiều, mười ngón đan vào nhau, giữ thật chặt. Đi một mạch vào tòa chung cư, lên tầng 19. Hiểu Kiều rất yên tĩnh, cúi đầu đi hết chặng đường này, chỉ là thi thoảng sẽ lẻn nhìn qua Ngữ Ca. Khi cửa thang máy mở ra, Hiểu Kiều buông lỏng tay định để Ngữ Ca lấy chìa khóa, nhưng Cận Ngữ Ca không chịu, vẫn nắm chặt tay cô, chỉ dùng bàn tay còn lại mở túi xách.

Hiểu Kiều thấy thế, rất tự nhiên mà dùng tay còn lại của mình đỡ lấy túi xách để Ngữ Ca mở dây kéo tìm chìa khóa, cả hai phối hợp ăn ý như hành động của chỉ một người. Cận Ngữ Ca bất chợt dừng lại, buông hết mọi thứ rồi giang tay ôm lấy Hiểu Kiều.

Cánh tay siết lại, mặt xòa vào cổ và mặt của đối phương, hơi thở và xúc cảm quen thuộc này khiến Cận Ngữ Ca kiểu nào cũng không muốn rời xa. Hiểu Kiều có hơi bất ngờ, sau vài giây sững sờ, cô cũng từ từ giơ tay lên, từ từ, ôm lấy người trong lòng.

Hai vòng tay sau bao ngày xa cách, đã trùng phùng tại nơi quen thuộc, và duy trì rất lâu, rất lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui