Dùng hắn theo đuổi người khác, quá gian lận, làm sao tôi biết được lúc đó người ta thích hắn hay là thích tôi?
Hắn tưởng tượng cũng thật hay.
Đúng rồi, anh có bạn gái không? Tôi hỏi hắn.
“Không”
Hắn trả lời như thế, tôi cũng liền nhanh chóng thu lượm toàn bộ lịch sử tình trường của hắn trong trí nhớ.
Không khỏi cảm khái: Đường tình của anh thật phong phú.
Bạn gái cũ nhiều đến mức tôi cũng không đếm xuể.
Nhưng cũng bởi vì công việc quá bận, mà thời hạn của mỗi cuộc tình đều ngắn đến đáng thương.
Tôi cũng gần như không cảm nhận được hắn có bất kỳ tình cảm quyến luyến gì đối với các cô bạn gái cũ kia.
À, ngoại trừ cô gái lai Tây kia, dáng người cô ta cực kỳ đẹp, tôi không tự chủ được mà lần theo ký ức của hắn nhìn sâu hơn một chút.
Ối, có một màn cấm trẻ em.
Hắn cũng rất lợi hại…
Còn có thể chơi như vậy sao…
Cô gái này cũng thật đúng là…
Khuôn mặt tôi đỏ lên.
Hắn lập tức ngừng lại, không cho tôi cảm nhận nữa.
Nhưng thật ra tôi cũng đã cảm nhận được một phần.
Thì ra làm đàn ông sướng đến như vậy.
Ký ức và cảm nhận này cũng khắc sâu vô cùng, có thể thấy hắn hài lòng với mối quan hệ này.
Là rất hài lòng.
Hắn chưa từng yêu sâu sắc một người nào, tôi ý thức được điều này.
“Có qua có lại”
Hắn vừa nói xong thì tôi cũng giật mình phản ứng lại, liền cảm nhận được hắn nhanh chóng quét qua tình sử của tôi.
Đối lập với hắn, hai cuộc tình kết thúc trong bình lặng kia của tôi, quả thật không khác gì với những người khác.
Hắn còn hết sức kinh ngạc: “Cô còn là...?”
Tôi:...
Hắn âm thầm đặt cho tôi một biệt hiệu là tiểu xử nữ, dự định sau này lấy ra trêu chọc tôi.
Bị tôi phát hiện được.
Vậy người nhà của anh đâu? Tôi hỏi hắn, anh, không dự định gặp lại người nhà à?
Hắn im lặng một lát, hỏi lại: “Cô sẽ cho phép tôi dùng cơ thể của cô đi gặp người nhà tôi à?”
Đúng là tôi sẽ không.
“Lúc tôi còn rất nhỏ thì mẹ tôi đã qua đời, ba của tôi lập gia đình khác, sinh ra một trai một gái, tôi sống hay chết, đối với ông ta mà nói cũng không có giá trị gì.”
A...
Thật là đáng thương.
“Sao?”
Tôi cảm nhận được hắn cười.
“Tiểu xử nữ ăn lẩu cay 10₫, đang cảm thấy thương hại cho tôi mỗi ngày phải ăn cơm hơn 1.000 à?”
… Mẹ kiếp!
Không nói nữa!
Đừng hòng mà xem đá bóng nữa!
Tôi phải mất rất nhiều công sức mới có thể dẹp bỏ tai tiếng của mình ở công ty.
Buổi tối tan tầm về nhà, tôi lại bị người ta đậu xe sai chỗ chặn đường.
Thật ra cũng không hẳn là đậu sai chỗ, chỉ là vị trí chừa lại cho tôi quá nhỏ, có chút khiến tôi khó xử.
Lần này hắn trực tiếp khống chế thân thể của tôi, một tay đỡ vô lăng, vừa quay đầu vừa đánh tay lái, căn bản là không cần nhìn camera, chỉ hai phút là đã có thể đậu xe ổn định.
Lúc quay đầu lại, tôi lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy mình trong kính chiếu hậu, đối diện với đôi con ngươi kia, tôi liền cảm thấy có chút xa lạ.
Đó không phải là ánh mắt thuộc về tôi.
Sau đó "tôi" ở trong kính chiếu hậu nhìn tôi mỉm cười.
“Ngầu không?” Hắn hỏi.
Tôi:...
Nói thật là rất ngầu.
Nhưng bị chính bản thân mình thu hút thì có gì để nói.
Cho nên đừng thả thính với tôi nữa.
Tắm rửa xong tôi nằm trên giường đắp mặt nạ, lại nhận được video call của một người chị em, cô ta ở đầu bên kia phấn chấn nói với tôi: Cậu có còn nhớ một tháng trước, chúng ta đi viếng mộ Bà Cô ở thành phố S không?
Tôi sửng sốt một chút.
Cô ta nói tiếp: Tớ đã cầu có thai đấy, linh nghiệm lắm, thật sự có rồi này!
Tôi hết sức kinh ngạc và vui mừng: A! Chúc mừng, chúc mừng!
Thời gian trước cô ta và chồng của mình đã phấn đấu rất lâu mà cũng không có kết quả gì.
Cô ta: Bà Cô thật là linh quá đi! Mấy ngày nữa tớ và ông xã tớ dự định sẽ đến đó trả lễ, nghe nói sau khi đạt được nguyện vọng thì phải đi trả lễ. Lúc đó cậu đã cầu xin cái gì? Đạt thành chưa?
Tôi…. Lúc đó tôi đã thuận tiện xin xỏ, bảo tiên tử cho tôi một người đàn ông tự đưa tới cửa.
Vậy cái này có tính là đã đạt thành không?. Nhanh nhất tại # t𝗋umt𝗋u𝗒 en﹒𝒗n #
Nếu tính thì, tôi cũng phải đi trả lễ, nếu đi thật... thì có phải sẽ thoát được hắn không?
“Vì sao lại không đi trả lễ với bọn họ?” Sau khi cúp điện thoại hắn liền hỏi tôi.
Vợ chồng người ta đi trả lễ, tôi đi theo làm gì?!
Tôi đã nói như vậy với hắn, nhưng sâu trong nội tâm thì lại nghĩ khác.
Hắn cười xấu xa một tiếng, “A, cô không nỡ xa tôi.”
Tôi không có!
Nếu hắn rời khỏi tôi, thì sẽ đi đâu?
Tôi không khỏi nghĩ đến điều này.
Có phải từ đây sẽ vĩnh viễn biến mất không?
Tôi không nhẫn tâm.
Sau khi ý nghĩ này truyền tới hắn, hắn cũng im lặng một lúc.
Tối hôm đó cả hai chúng tôi đều mất ngủ.
“Không phải lúc đầu cô rất bài xích tôi hay sao?” Hắn hỏi tôi.
Ngay cả nước bùa mà tôi cũng dám uống.
Câu hỏi này tôi không thể trả lời.