Tuy rằng bây giờ tôi thoạt nhìn rất giống người mắc hội chứng Stockholm.
“Cô đồng ý để cho tôi dùng chung thân thể với cô cả đời à?” Hắn lại hỏi.
Tôi không trả lời, nhưng tiềm thức của tôi đã nói với hắn, tôi có thể chấp nhận.
“Nhưng mà tôi không chấp nhận được chuyện đàn ông đè tôi đâu.” Hắn cười nói “Trừ phi cô cả đời không kết hôn, hoặc cô yêu nữ giới.”
Tôi:?
Hắn ngồi dậy, dùng di động của tôi gửi một tin nhắn cho người chị em vừa rồi của tôi, hỏi bọn họ khi nào đi, tôi cũng sẽ đi cùng.
Lúc này hắn thể hiện ý chí khủng khiếp... tôi căn bản không thể cướp được quyền điều khiển hành vi của cơ thể.
Người chị em kia nhanh chóng trả lời, nói rằng ngày mai sẽ đi.
Đúng lúc ngày mai tôi được nghỉ.
Tôi không muốn đi.
Tôi thể hiện rõ ràng với hắn.
“Vì sao?”
Ngày mai tôi muốn dẫn anh đi ăn lẩu cay, tôi nói.
“Cái này thật sự không cần thiết.”
Qua mấy ngày nữa cũng được, qua mấy ngày nữa chúng ta có thể đi riêng, dù sao tôi cũng có xe.
Hắn khựng lại một chút, mới cười nói: “Cưng à, đợi thêm mấy ngày nữa, cô sẽ càng không muốn xa tôi”.
Đây là câu nói mang tính tán tỉnh nhất mà hắn nói với tôi từ đầu đến giờ, nhưng nghe vào tai lại khiến người ta cảm thấy rất khổ sở.
Ngày mốt đi, tôi nói với hắn.
“Rốt cuộc thì ngày mai cô có chuyện gì?” Hắn hỏi tôi.
Gần như hắn vừa hỏi ra miệng, thì đại não của tôi đã đưa ra câu trả lời.
Tôi muốn dẫn hắn đi công viên trò chơi.
“Con nít mới đi chỗ đó, tôi không đi.” Hắn kháng cự.
Nhưng rõ ràng trong lòng hắn không nói như vậy.
Bởi vì hoàn cảnh gia đình, mà hắn chưa từng được một lần đến công viên trò chơi, mẹ của hắn đã hứa sẽ dẫn hắn đi, nhưng sau đó lại sinh bệnh cho nên không thể thực hiện được lời hứa.
“Tiểu xử nữ, tôi đã 28 tuổi, không còn muốn đến công viên trò chơi nữa.”
Tôi nói tôi muốn đi.
Tôi nhắn tin cho chị em của mình nói ngày mốt mới có thể đi, cô ta nói có thể chờ tôi.
Sáng sớm hôm sau, tôi liền xuất phát đến công viên.
Hắn tỏ ra không quá hứng thú, chỉ là đi cùng với tôi.
Người đến công ty trò chơi buổi sáng rất ít, tôi lập tức đi chơi các trò nổi bật nhất.
Tàu lượn siêu tốc, nhảy lầu, đu quay, trượt nước...
Lúc tôi thét lên chói tai, tôi cảm nhận hắn cũng đang kêu lên.
Lúc tôi cười, hắn cũng đang cười.
Lúc tôi cảm thấy vui vẻ, sự vui vẻ kia là thuộc về hắn.
Chơi vui không? Chơi xong, tôi hỏi hắn.
“Mấy cái trò cảm giác mạnh kia, người ta đều là có đôi có cặp mà tới, cô đi một mình trông rất thảm.”
Chúng tôi mua hotdog và bắp ở công viên, tôi muốn ăn hotdog, hắn muốn ăn bắp, tranh chấp không xong, chỉ có thể mua hết cả hai.
Buổi chiều số lượng người đến công viên trò chơi đã đông hơn, xếp hàng chơi trò chơi cũng lâu hơn rất nhiều, chúng tôi mất kiên nhẫn, cho nên đi ra ngoài.
Buổi tối tôi và hắn đi xem phim, ăn nấm Truffle, gan ngỗng New York, và bò bít tết mà hắn thích, đáng ghét, mấy món này đúng là không phải mắc bình thường.
Buổi tối nằm trên giường, tôi không buồn ngủ chút nào, thậm chí còn cảm thấy rất khổ sở, hắn lại đột nhiên hỏi tôi: “Tôi có thể sờ cô không?”
Tôi:?
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
Tôi:???
“Coi như cho tôi chạm vào phụ nữ lần cuối đi?”
Nói xong, hắn liền dùng tay của tôi mò mẫm vào bên trong quần áo tôi.
Tôi xấu hổ đến nỗi mặt đỏ rần, vội vàng kéo lấy quần áo, không cho hắn xâm chiếm: Không được! Thật là biến thái!
“Sao lại biến thái, vừa rồi lúc tắm rửa không phải tôi còn vuốt sao?”
Cái đó không giống!
Lúc tắm rửa là tôi khống chế thân thể và ý thức, nhưng bàn tay vừa rồi chạm vào tôi, hoàn toàn không giống như là tay của tôi.
Là ý thức của hắn hoàn toàn khống chế nó.
“Thật sự không được sao? Tôi có thể khiến cô rất sung sướng đấy.” Hắn vẫn chưa từ bỏ.
Không được!
“Được rồi.” Hắn hết sức thất vọng thu tay lại.
Bị hắn quấy rầy như vậy, chưa đầy một lát tôi đã mệt rã rời.
Hắn cảm nhận được, nhẹ nhàng nói với tôi một câu: “Ngủ ngon, tiểu xử nữ.”
Ngày hôm sau, chị em tốt của tôi và chồng cô ta đúng giờ tới đón tôi xuất phát.
Trên đường đi, tâm trạng tôi đột nhiên xuống dốc, gần như không giao lưu gì với hắn.
Lúc sắp đến nơi, tôi đột nhiên hỏi hắn: Tôi có thể xem mặt anh trông như thế nào không?
Tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng của hắn, mỗi lần muốn thăm dò trong đầu tìm hình ảnh hắn, thì hắn luôn ẩn đi những thứ có khuôn mặt của mình, không cho tôi xem.
“Không thể.”
Vì sao? Anh xấu xí lắm à?
“Sợ cô sẽ yêu tôi.”
Tôi nhịn không được cắn cắn môi.
Tôi còn nhớ rõ lần trước khi tôi đến viếng mộ Bà Cô, là vô cùng thành tâm.
Hôm nay lại có chút thất thần.
Hắn nhắc tôi: “Cầu nguyện cho tốt đi.”
Tôi thắp hương, trong lòng lại không có bất kỳ ý nghĩ gì.