Ngày hôm sau tôi đến bệnh viện cùng mẹ. đúng như hôm qua chú nói. Tôi được nằm vào cái máy chụp to tướng. nó quét tôi 1 lượt từ trên xuống dưới. sau khi có kết luận của bác sĩ, tôi được đưa vào bên trong.
- để em qua làm thủ tục cho cháu nhập viện.
Chú bước ra ngoài thì một lúc sau bố tôi và Minh đến, thấy Minh tôi cười toe.
- em có sao không?
- em ko sao.
- bao giờ được về?
- bác sĩ bảo cần nằm lại theo dõi.
- thế mà nói không sao.
- em ko sao thật mà. nhưng mà em đói rồi, ra mua cho em cái gì ăn đi.
- em ăn gì?
- bánh mì kẹp.
- đợi anh chút.
Minh đi nhanh ra cửa. tôi mới nhớ ra gọi với anh lại.
- Minh… nhớ ko được cho sốt nhé.
Sau cậu nói đó cả bố mẹ đứng im nhìn tôi. bố tôi đưa tay lên sờ trán tôi, hai mắt ông mở to tướng.
- con… con thấy trong người sao ko?
- ko ạ
- có đau trong đầu không.
- ko
mẹ tôi gạt vôi nước mắt.
- thằng Vinh nó bảo nếu ko chữa nhanh sẽ ảnh hưởng đến tâm thần. đấy anh thấy chưa. Anh còn bảo thủ.
- bảo thủ cái gì. Thì con đang lành lặn thằng đéo nào nghĩ nó bị thế.
- mà nó chỉ nhìn ra thằng Minh hay em đi xin cho con cái bùa đi, xin nhiều vào, hay mời thầy về cúng cho nó, làm thế nào thì làm nhanh nhanh lên.
bố tôi có vẻ cũng sốt ruột, ông thở dài.
- con ko sao.
Tôi cười,
- uh… sẽ không sao. Con gái bố là phải mạnh mẽ.
bố tôi nói thế thôi, bố tôi cũng sợ vợ cơ mà, chỉ lúc nào mà điên lên mới không sợ.
- được rồi, bây giờ anh chị đưa cháu vào đi, chút nữa sang bác sĩ sẽ hướng dẫn thêm.
bố dắt tôi đi vào bên trong.
- nhưng con còn chờ bánh mì.
- bánh trái cái gì. Khi nào con khỏi bố sẽ mua cho con cả cái hiệu bánh mì.
- con đói.
- được rồi. con đi vào đi, bố sẽ ra lấy bánh cho con.
- không cần Minh đi mua rồi.
bố tôi đứnglại nhìn tôi.
- bố ra đón Minh, con cứ vào đi nhé.
Tôi gật đầu đi theo chú. tôi ko biết đó cũng là lần cuối tôi được gặp Minh.
những ngày tiếp theo tôi lại sống trong bệnh viện. bác sĩ hầu như cách ly tôi với bên ngoài. Ngay cả bố mẹ tôi hầu như cũng ít xuất hiện. người ở bên tôi nhiều nhất là chú. hàng ngày, tôi nói chuyện với bác sĩ, tôi kể cho bác sĩ nghe câu chuyện của tôi, tôi kể về Minh.
Có những lúc tôi nhắm mắt lại.. quá khứ hiện về khiến tôi khóc, khiến tôi lại tìm kiếm Minh. Có một bàn tay nắm lấy tay tôi rất chặt.
- em… có nghe thấy tiếng nhạc không?
- có…
- em có thấy Minh không?
- có.
- cậu ấy đang làm gì.
- đang vẫy
- cậu ấy quay đi rồi đúng không?
- vâng.
- đang đi xa dần.
- vâng…
- xa dần…
- vâng…
- …
- ….
- cậu ấy biến mất trong tầm mắt của e, em không thấy cậu ấy nữa.
- không được…
Trong tư tưởng tôi đang cố vùng vẫy đuổi theo Minh, bàn tay kia giữ chặt tôi lại. tôi khóc… ko… tôi ko muốn xa Minh… ko được.
Mỗi đêm người ngủ cùng phòng tôi là chú… chú nói chuyện nhiều với tôi, mở nhạc cho tôi nghe, thi thoảng lại hỏi tôi về công việc…
rồi cứ thế 1 ngày… 2 ngày…thế rồi 30 ngày tôi không được gặp Minh. Trong giấc mơ tôi không còn mơ thấy Minh nữa…tôi thấy mình nhẹ lòng hơn… cảm thấy mọi thứ lại trở lại như trước kia… hình như… tôi đã trở lại được là tôi rồi.
>>>>>>>