Kỳ kiến tập kết thúc, về tới trường bắt đầu viết đề cương luận văn. Giờ nghĩ tới mới thấy lúc đó mình thật sự rất ngốc, cho rằng luận văn phải do mình viết, không được trùng lặp ý tưởng. Kết quả là phải vắt óc suy nghĩ chủ đề “phức tạp”, làm đề mục khó đọc, vòng vo, lắt léo. Nhưng lúc đó tôi rất đắc ý bản thân tự vẽ ra con đường mới, hớn hở bừng bừng nộp đề cương cho giảng viên. Vị giảng viên này có vẻ mới vào trường không bao lâu, thoải mái nói thẳng với tôi là đề này lạ quá, song chỉ cần tôi làm ổn là qua được.
Tôi lỡ leo lên lưng cọp rồi nên cũng khó xuống, đành phải đâm đầu vào thư viện tra cứu tư liệu mỗi ngày, xưa nay tôi chưa bao giờ chăm chỉ vầy đâu. Tiến triển đương nhiên cũng chầm chậm, dù sao chủ đề “phức tạp” của tôi cũng hiếm có ai biết quá, nên chỉ có thể tham khảo cận cầu thôi. Nhưng bất luận thế nào, tôi luôn cảm thấy cách nghĩ của mình quá xa rời thực tế.
Hôm đó là cuối tuần, hết giờ học, tôi định đến thư viện mượn sách tiếp tục hăng hái chiến đấu. Lúc này, Bạch Nhược Lâm điện thoại tới.
Sau khi vội vã từ biệt ở bệnh viện, chị ấy không liên lạc với tôi nữa, tôi đương nhiên cũng không chủ động liên lạc với chị. Gọi điện lúc này, tôi cảm thấy hơi lạ.
“A lô, chị Bạch!”
“Bạn nhỏ hộ sĩ có bận gì không?” Chị buông lời chọc ghẹo, tôi cảm giác chị đang cười khẽ bên kia điện thoại.
“Không bận gì hết.”
“Dì Lạc của em khỏe lại rồi đúng không?”
“Dạ, hồi phục cũng không tệ.”
“Vậy em có đang chăm sóc cô ấy không?”
“Dì không cần em chăm thường vậy đâu!” Bạch Nhược Lâm thật sự coi tôi là người hầu thân cận rồi.
Kỳ thực lúc nói lời này, bản thân cũng cảm thấy giọng điệu có chút chua xót. Dì Lạc là một người cuồng việc, bình thường vốn không chịu nghỉ ngơi, thân thể khôi phục sáu, bảy phần đã nóng lòng tập trung làm việc rồi. Chính tôi cũng bận làm luận văn, gần cả tháng không có liên lạc. Dường như dì cũng quên liên lạc với tôi mất rồi, haiz.
Bạch Nhược Lâm ở bên đầu điện thoại kia dừng một chút, nói:
“Vậy có muốn đi đâu không?”
“Có chuyện gì ạ?”
“Muốn gặp em, được không?”
Haiz, chị cũng thiệt là thẳng thắn.
Có điều tôi tự cười mình suy nghĩ quá phức tạp. Sự kiện kia đã qua rất lâu rồi, chị cũng không nhắc lại, chắc đã phai nhạt đi rồi.
“Cũng được, chừng nào chị tới?”
“Chị đang ở trước trường em này, ra đi!”
Cúp điện thoại, trong lòng không thể không bội phục người phụ nữ này liệu sự như thần. Chị biết trước tôi sẽ đồng ý, nói nhiều vậy chẳng qua chỉ làm nền thôi.
Đã là giữa mùa, không khí tràn ngập mùi lá khô và gió thu mát mẻ.
Bạch Nhược Lâm đứng khoanh tay dựa vào hông xe, khăn lụa trên cổ theo gió thu tung bay phất phới. Chiếc áo gió màu trắng cũng bay lên, phong thái yểu điệu, lại lạnh lùng, cô tịch.
Tôi đến gần chị. Chị dùng ánh mắt quan sát tôi, khóe miệng hơi giơ lên.
Tôi có chút thẹn thùng, không biết chị nói gì, chắc lại muốn trêu ghẹo tôi đây mà.
Nhưng rốt cục chị chẳng nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai tôi, rồi xoay người vào trong xe.
Tôi cũng ngồi vào ghế phó lái.
Trong xe vẫn là tiếng hát du dương của Thái Cầm. Chẳng biết là cố ý hay trùng hợp, nhưng đó là bài “Tình Cờ” (1).
Tim rung động theo tiếng ca, chuyện lúc trước bỗng hiện ra trước mắt.
“Đi ăn chút gì trước ha!” Chị nhẹ giọng nói, nhưng tôi lại cảm thấy chị đang tự hỏi mình, không phải hỏi ý tôi.
Tôi không đáp lại, chỉ cười cười.
Dường như tim đang vương vấn gì đó, tôi bất giác khẽ hát theo tiếng ca.
Thật ra tôi chưa từng hát nhạc Thái Cầm trước mặt người khác, tựa như sợ để lộ bí mật đáy lòng.
Nhưng giờ phút này, tôi không nén nổi tình cảm được nữa, chẳng biết có phải do người bên cạnh là Bạch Nhược Lâm không nữa.
Chị đã bộc bạch âm thanh sâu nhất dưới đáy lòng với tôi rồi, tôi cần gì phải vùi lấp tình cảm của mình nữa đây.
Người thông minh như chị, sớm muộn gì cũng nhận ra gì đó. Nếu chị hỏi thật, tôi nghĩ tôi sẽ không giấu diếm.
Vừa nhẹ giọng hát ca, vừa suy nghĩ lung tung, mắt thì lại lơ đãng nhìn cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ.
“Em như vậy thật khiến cho bức tranh phong cảnh càng đẹp!” Bất thình lình, chị đột nhiên cất lên một câu sâu xa khó hiểu.
“Dạ?” Tôi mờ mịt quay đầu, lại phát hiện chị đang nhìn về phía trước.
Chẳng lẽ chị mới vừa nhìn lén tôi?
Nghĩ vậy nên mặt đỏ ửng hẳn lên.
Không muốn để chị phát hiện tôi đang xấu hổ, quay đầu đi.
“Sao không hát nữa? Chị thích nghe em hát lắm.” Chị phát hiện tôi ngừng ngâm nga.
“Em mệt.” Tôi qua loa nói lấy lệ.
“Hát rất có tình cảm nha! Không ngờ tuổi như em cũng có thể hát bài này hay vậy. Chị tưởng chỉ có mấy bà già bọn chị mới thích thôi chứ.”
Bọn chị? Có phải chị đang ám chỉ dì Lạc không? Nghĩ như vậy, tôi lại cảm thấy mình dạo này nhạy cảm quá.
“Chị mà già gì, quá lắm cũng cỡ nghiên cứu sinh thôi, đừng cứ nhận mình già vậy chứ!”
Phụ nữ tự nhận bản thân già, nhưng thật ra là muốn nghe người khác nói mình trẻ. Đạo lý dễ hiểu như vậy, lẽ nào tôi lại không hiểu?
“Đồ quỷ! Bày đặt học người ta lừa gạt nữa chứ!” Chị than nhẹ một tiếng, nhưng tôi biết trong lòng chị rất vui.
“Gì mà lừa gạt, em nói thật. Nếu muốn gạt chị, em sẽ nói chị giống bạn học!”
Chị quay lại liếc tôi một cái, lắc đầu cười, “Gì mà nghiêm túc dữ vậy! Yên tâm đi, chị tin mà, lời thật việc thật, không phải nịnh bợ!”
Tôi cũng không muốn dây dưa với chị, mỉm cười cho qua.
(1) Bài hát Tình Cờ của Thái Cầm đây: https://.youtube.com/watch?v=Hys5QB75qAs