Đương Niên Ly Tao

KHỐNG CHẾ DỤC (MUỐN KHỐNG CHẾ)

________________________________________

Lạc Bình ở Nam Sơn vài ngày, đã dần dần quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây.

Có lúc hắn sẽ đến dược liêu phụ giúp Triệu đại phu, thỉnh thoảng tới sân huấn luyện nhìn tận mắt, nhưng việc tất yếu hắn làm mỗi ngày là tìm người nói chuyện phiếm. Người bệnh, đầu bếp, lính gác… Phàm là ai tình cờ gặp, hắn cũng giữ lại tán gẫu đôi câu, bởi vậy người trên Nam Sơn trại cũng rất nhanh đã quen thuộc với sự hiện hữu của hắn.

Chu Đường vốn dĩ rất vui mắt với tình huống như vậy, nhưng về sau y phát hiện ra chỗ không ổn, trong lòng bắt đầu không thoải mái. Tỷ như Lạc Bình nói chuyện với tất cả mọi người, mà hết lần này đến lần khác lại lờ y đi.

Lúc đến sân huấn luyện, Lạc Bình sẽ nhân dịp tất cả nghỉ ngơi, phân phát một ít nước sôi để nguội, cứ gặp là phát, uống xong còn có thể xin thêm. Hắn nâng tay áo rót nước cho bọn họ, thường thường còn khiêm tốn cười đáp lời bọn họ. Những lúc như thế, Chu Đường luôn cảm thấy hắn bỏ rơi y.

“Phương tiên sinh, tiểu phu tử có phải có bất mãn gì với ta không?” Chu Đường khoanh tay nhìn Lạc Bình ở giữa một đám người vây quanh.

“Sao biết?” Phương Tấn đang thử sức co giãn của một dây cung, thuận miệng hỏi.

“Lúc ta đến lấy chén nước thứ sáu, hắn chỉ nói với ta ba chữ — ‘Vương gia, mời’.”

“Thời gian nghỉ là nửa nén nhang, ngài lắc lư trước mặt hắn sáu lần, còn muốn hắn dông dài với ngài những gì nữa?” Phương Tấn không khách khí vạch trần sự đáng khinh của Chu Đường, trên sân huấn luyện, y cũng không xem Chu Đường là Vương gia.

“Nhưng mà sao hắn với những kẻ khác nói chuyện lại hợp nhau như thế?” Chu Đường phản bác, “Cái tên loắt choắt kia cũng xin mấy chén nước rồi, mỗi lần hắn đều tiếp đón rõ là thân thiết!”

Phương Tấn buông cung, thoáng trầm ngâm một hồi rồi nói, “Ngài thật sự không nhìn ra sao?”

“Nhìn ra cái gì?”

“Hắn thân thiết với tất cả mọi người trong Nam Sơn trại, nhưng lại trừ ngài và ta. Ngài không nghĩ tới đó là vì cái gì?”

Phương Tấn hỏi như vậy, Chu Đường rốt cục yên tĩnh trở lại.

Nếu bỏ qua mấy ham muốn cá nhân, thực ra y cũng hiểu được một chút.

“Hắn đang thăm dò kế hoạch của chúng ta?” Mỗi ngày giao lưu với những người khác nhau, mặc dù không hỏi han thẳng thừng, nhưng dung hợp tin tức từ nhiều chỗ, thế nào cũng có thể phỏng đoán ra hướng đi sắp tới của bọn họ. Nhưng mà, “Thế sao hắn không trực tiếp hỏi ta luôn? Ta đâu có định gạt hắn nữa.”

“Chính hắn đã nói rằng sẽ không quấy rầy hành động của chúng ta, như vậy coi như là tuân thủ lời hứa. Chẳng qua chắc là hắn vẫn còn lo lắng, cho nên nhịn không được mới đi hỏi thăm gần xa.”

“Hoá ra là thế.” Chu Đường ra vẻ oán giận, nhưng giọng điệu lại xen lẫn cả sự thoả mãn, “Thật là, ta thấy tiểu phu tử cả ngày phải lo toan cáo mượn oai hùm với lũ quan viên, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, vốn định để hắn đến đây thư giãn một chút, ai ngờ hắn lại không yên lòng về ta.”

Ngoài mặt thì làm bộ như chuyện không liên quan đến mình, trên thực tế lại lo lắng vô cùng, tiểu phu tử khẩu thị tâm phi như vậy, Chu Đường vừa nghĩ đã đặc biệt sung sướng.

“Đương nhiên, hắn làm như vậy phần lớn cũng là để lôi kéo lòng tin của mọi người tại Nam Sơn trại. Không thể không nói, nắm bắt nhân tâm quả thật là sở trường của hắn, cho nên ngài để hắn xử lý quan trường ở Việt Châu, hoàn toàn có thể an lòng.”

“Nắm bắt nhân tâm sao… Ta chưa từng hoài nghi năng lực của tiểu phu tử.”

“Ừ, hy vọng đối với năng lực tự chủ nửa người dưới của mình, ngài cũng có lòng tin như vậy.”

“Cái, cái gì tự chủ?” Chu Đường nghiêng đầu nhìn y, đáy lòng thót một cái.

“Ta nói là năng lực tự chủ nhịn đi tiểu của ngài, ngài uống sáu chén nước lớn rồi, thời gian nghỉ ngơi đã hết, hai canh giờ kế tiếp là luyện tập cưỡi ngựa bắn cung không gián đoạn, ngài xem có chắc ăn được không?”

“… Phương tiên sinh, Phương trại chủ, xin cho ta chút xíu thời gian đi vệ sinh.” Việt Vương ăn nói khép nép, ngữ khí cực kỳ thành khẩn.

“Không có thời gian,” Phương Tấn nửa cười nửa không, vỗ một chưởng lên vai y, “Lên ngựa cho ta!”

________________________________________

Vó ngựa cuồn cuộn, bụi đất tung bay, Lạc Bình nhìn phía xa xa, Chu Đường phi thân lên ngựa, thân thể thiếu niên mềm dẻo đảo qua giữa bầu trời thành một hình vòng cung đẹp mắt, rồi nhẹ nhàng hạ xuống trên lưng ngựa.

Hắn bỗng nhiên ý thức được, Chu Đường đã không còn là vị Hoàng tử luôn rụt rè sợ hãi trong thâm cung nữa, hiện giờ y vừa tự tin vừa ngạo nghễ, trưởng thành vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Ở kiếp trước, hắn đã bỏ lỡ mất khoảnh khắc đỉnh điểm khi y lột xác này.

Tựa như lời vừa nghe được từ miệng một tiểu sơn phỉ, khiến hắn kinh ngạc vô cùng.

Sắp tới chúng ta sẽ có kế hoạch lớn, nghe nói là một chi nhánh thuộc Hồng Cân Trại… Thất bại? Chúng ta sẽ không thất bại, Vương gia định ra kế hoạch, hơn nữa còn tự mình tham dự, trại chủ đã nói, tuyệt đối không sai sót!

Lạc Bình nâng tay áo lau mồ hôi trên mặt, nhíu mày nhìn Phương Tấn phía trên đài cao.

Vừa đúng lúc Phương Tấn cũng liếc mắt nhìn lại hắn.

Khóe môi Phương Tấn mang theo ý cười, đó là ý cười có chút bỡn cợt.

Khoảng khắc hai ánh mắt giao nhau, trong ngực họ đều có chung nhận thức —-

— Cái gì mà “Mặc kệ không nhúng tay”, tuyệt đối không có khả năng.

________________________________________

Sau khi huấn luyện kết thúc, Chu Đường chân không chạm đất, lao như điên tới nhà vệ sinh.

Có người cảm khái, “Đây là sự chênh lệch của Vương gia với chúng ta đó. Ngươi xem, ngay cả trên đường đi vệ sinh cũng không quên luyện tập khinh công.” Rất nhiều người sâu sắc gật gù, lấy đó làm một tấm gương.

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh để đi tìm Lạc Bình, Chu Đường được cho hay Lạc tiên sinh đang đàm đạo cùng quản gia tới từ Vương phủ. Y nghĩ nghĩ, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng có bốn người, Lạc Bình, Phương Tấn, Trình quản gia, còn có cả Đình Đình, kẻ đã thề suốt đời không thèm tới nữa.

Đình Đình thấy y tiến vào thì bĩu môi, tựa hồ có chút mất tự nhiên, hình như vẫn còn canh cánh trong lòng trận cãi nhau lần trước. Chu Đường không để ý nó, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh, tất cả chú ý đều đặt tại Lạc Bình.

Lúc này Lạc Bình đã giao việc cho Trình quản gia gần xong, còn đưa thêm cho lão một chồng sổ sách thật dày, dặn lão mang về Thông Phương xử lý, “Trong khoảng thời gian này ta và Vương gia đều sẽ không về, nếu có người tới thăm hỏi, cứ nói Vương gia đi thị sát dân tình tại Câu Lương, ở đó sẽ có người lo liệu.”

“Rõ, thưa Lạc tiên sinh.” Trình quản gia đáp, sau đó cung kính thi lễ với Chu Đường, “Vương gia còn có gì căn dặn?”

“Không có, cứ chiếu theo tiểu phu tử nói mà làm.”

“Vâng, lão nô xin cáo lui.”

Trình quản gia đi rồi, Lạc Bình mới ho nhẹ một tiếng, “Tiểu Đường, có phải Nam Sơn phỉ đang muốn công kích Hồng Cân Trại? Ngươi nắm chắc có thể thắng sao?”

Tiểu phu tử chủ động hỏi, Chu Đường sung sướng cực kỳ, bất quá trả lời phải thật cẩn thận, “Nắm chắc thắng lợi không được mười phần, nhưng mục đích của trận này cũng không phải vì muốn thắng, mà là tuyên cáo sự tồn tại của Nam Sơn phỉ với bọn chúng.”

“Vậy ngươi cũng phải giữ cho tổn thất ở mức thấp nhất.”

“Tiểu phu tử yên tâm đi, Nam Sơn phỉ mới vừa khởi bước, ta sẽ không xằng bậy đâu.” Chu Đường son sắt lời thề, “Lần này sẽ phóng ra tin tức giả, dụ bọn chúng tới cướp đoạt số hàng hóa chúng ta đã chuẩn bị tốt, sau đó chỉ cần đánh mai phục là được, cam đoan không có tổn thất gì, nhiều nhất chỉ là hủy hoại vài nhà dân mà thôi.”

Lạc Bình sửng sốt, “Cái gì gọi là ‘nhiều nhất chỉ huỷ hoại vài nhà dân’? Như vậy chẳng lẽ không được tính là tổn thất sao?”

“Đây là tiết mục cần thiết mà, làm gì có sơn phỉ nào không hung ác? Hẳn sẽ không nghiêm trọng quá đâu. Về sau chúng ta lấy danh nghĩa Việt Vương phủ để bồi thường cho những người đó, chẳng phải sẽ càng tạo thêm danh tiếng cho Vương phủ sao?”

“Tiểu Đường, sao ngươi có thể xem nhẹ tài sản và an nguy của người dân như vậy được? Nam Sơn phỉ là quân đội của ngươi, còn dân chúng dưới chân núi Nam Sơn thì không phải dân chúng của Việt Vương ngươi sao? Ngươi cứ như vậy mà giày xéo bọn họ?”

Thấy hắn giận, Chu Đường hơi ấm ức, “Tiểu phu tử, rõ ràng đây chỉ là chuyện hoạ hoằn mà thôi. Muốn thành đại sự tất phải có hy sinh, ta làm vậy thì có cái gì không đúng?”

“Cho nên ngươi liền hi sinh dân chúng? Ta có dạy ngươi làm như vậy sao?”

“Không phải tất cả đều là ngươi dạy ta à? Chưa đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn…”

“Tiểu Đường!” Lạc Bình siết chặt đôi bàn tay run rẩy, hắn không biết mình đã sai ở đâu, hay từ lúc nào mà Chu Đường có ý nghĩ đó. Hắn cũng không biết nên tự kiểm điểm như thế nào, vì sao dù đã được làm lại từ đầu, hiểu lầm giữa bọn họ vẫn không hề giảm bớt.

Bị hắn giận, Chu Đường ý thức được tính nghiêm trọng, bèn ngập ngừng nói, “Tiểu phu tử, không phải ta có ý đó…”

“Thôi, ý nào cũng không sao cả.” Cố gắng bình tĩnh lại, Lạc Bình nghiêm túc nói, “Ta muốn nói lại cho đúng, tranh quyền đoạt lợi là một chuyện, an nguy của dân chúng là một chuyện khác. Ngươi thiếu thiên thời, ít địa lợi, cho nên thiên hạ của ngươi phải từ dân chúng nhiệt tình ủng hộ mà thành. Hiện giờ mọi thứ vừa mới bắt đầu, ngươi không thể đem sự tổn hại của dân chúng ra đặt cược. Nếu sau này bọn họ biết được Nam Sơn phỉ chính là Việt Vương, Việt Vương lại chính là Nam Sơn phỉ đã hại bọn họ trôi giạt khắp nơi, sau đó giả mù sa mưa, vờ vĩnh bồi thường cho bọn họ, ngươi nghĩ bọn họ còn có thể tín nhiệm ngươi sao?”

Chu Đường mím môi không nói gì.

Lạc Bình biết y không tiếp nhận sự khuyên can của hắn, mở miệng định nói thêm gì đó, nhưng thấy Phương Tấn đã tranh chấp với hắn một lần cũng không có ý tiếp thu, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình có lòng nhưng không đủ lực.

Bất đắc dĩ ngồi xuống, hắn ấn ấn huyệt Thái Dương, Chu Đường lập tức tiến lên giúp hắn xoa bóp, “Đau đầu à? Ngươi đừng nên tức giận, chuyện này chúng ta cứ thương lượng lại một chút là được rồi mà.”

Lạc Bình thở dài, “Các ngươi định khi nào thì hành động?”

Chu Đường ngừng một chút, “… Ba ngày nữa.”

Lạc Bình gật đầu, “Vậy để mai hẵng nói sau, ngươi mệt mỏi cả ngày rồi, mau đi ăn cơm đi, đừng để lỡ giờ cơm nữa.”

“Ngươi không đi với ta sao?”

“Ta ăn một chút ở chỗ Triệu đại phu rồi, ngươi cùng Đình Đình đi ăn đi.”

“Ừ, ta biết rồi.”

Đình Đình ra ngoài trước, Chu Đường cũng ngoan ngoãn rời đi, trước khi ra cửa, còn tiếp nhận một cái liếc mắt tràn đầy ý tứ của Phương Tấn.

Mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà hắt xuống gian phòng, nhuộm một màu vàng lóng lánh lên hai người đang cùng trầm ngâm.

“Huynh có lời gì muốn nói với ta?” Lạc Bình không nhìn Phương Tấn, chỉ thản nhiên hỏi.

“Lạc Bình, huynh thật sự là người cố chấp và ích kỷ nhất mà ta từng thấy.” Phương Tấn đáp.

“…”

“Vì sao không buông tay để y tự lo liệu? Là huynh đoán trước được điều gì, hay là huynh không dám để y bước một bước này? Huynh cảm thấy, hiện giờ y còn cần phải ỷ lại vào huynh nữa sao?”

“…”

“Huynh sai quá là sai, hiện tại không phải y đang dựa dẫm vào huynh, mà là huynh muốn khống chế y. Huynh sợ y thoát ly khỏi tầm tay của huynh, nhưng trên thực tế, y đã sớm có thể vượt ra khỏi sự dìu dắt của huynh rồi, chỉ còn lại mình huynh là không dám buông tay mà thôi.”

Phương Tấn nói xong, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nghiêng của Lạc Bình. Ánh nắng chiều vàng nhạt chiếu vào đôi mắt hắn, hai hàng mi của Lạc Bình dường như không chịu nổi màu sắc ấy, khe khẽ rung động.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề phản bác một từ nào.

Nhưng khi màn đêm sắp buông xuống, hắn nhẹ nhàng cười nói, “Phương Tấn, ta biết một chí quái cố sự (chuyện xưa kỳ lạ), huynh có muốn nghe không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui